“… Cái quái gì vậy chứ? Tại sao chúng ta lại phải đợi ở đây?! Rõ ràng cô ta đang ở ngay trước mắt, chỉ cần xông lên là được rồi…” Alec cằn nhằn. Mặc dù đang ở trong khu rừng của yêu tinh mỹ lệ đến mức có thể khiến cho người ta tưởng chừng như mình đang ở trong tiên cảnh hoặc thiên đường, thế nhưng lúc này, tâm trạng của Hoàng Tử Đen đang rất không tốt. Chuyện này cũng khó trách, vì mục tiêu của anh là Thánh Bôi, mà từ khi bước vào yêu tinh cảnh tới nay đã được hai ngày rồi. Suốt hai ngày trời, anh chỉ có thể giương con mắt mà nhìn mục tiêu của mình treo lơ lửng trước mắt, thật sự là treo lơ lửng trước mắt, vì giờ khắc này, thánh bôi đang không ngừng phun ra từng đợt chú lực khổng lồ khiến cho cả cánh rừng yêu tinh đều phải run lên, mà không thể động thủ.
Mục tiêu của Alec, từ đầu tới cuối, là Thánh Bôi, thế nhưng bây giờ, anh lại phải ngồi ở đây mà giương mắt nhìn Guinevere trắng trợn dùng thánh bôi để thực hiện nghi thức triệu hoán ngay trước mặt mình mà không thể động thủ. Cả cuộc đời của Alec chưa bao giờ phải nếm thử cái cảm giác dày vò này, thật quá khó chịu. Từ trước đến giờ, kể cả khi còn chưa trở thành Diệt Thần Sư, hễ anh muốn thứ gì, anh đều dựa vào trí tuệ và thực lực của mình để trực tiếp giành lấy. Mục tiêu mình thèm muốn có thể ngay lập tức giật lấy đang treo ở trước mắt lại phải trợn con mắt mà chờ với ngóng suốt hai ngày, đây quả thật là chuyện chưa từng có với Alec. Nếu không phải là anh ‘đi nhờ xe’ tới đây mà là tự mình tới thì từ hai ngày trước, anh đã nhào lên để giật lấy thánh bôi rồi.
Mặc dù có thể là trước khi cướp giật, đúng, chính là cướp giật, Alec sẽ chuẩn bị một số thứ để việc ăn cướp có thể vẹn toàn hơn, thế nhưng nếu có thể động thủ thì anh tuyệt đối sẽ chẳng ngồi không tới hơn 50 tiếng đồng hồ mà chẳng làm gì giống như hiện giờ. Ngồi không mà chẳng làm gì như vầy quả thật là chưa từng có với Alec, cho nên từ hai ngày trước, khi Itsuka Ken yêu cầu phải chờ đợi và ẩn nấp, Alec đã liên lục lảu bảu làu bàu mãi cho tới giờ, vì quá khó chịu. Nếu không phải là vì lo lắng có thể ảnh hưởng xấu đến mục đích không biết nào đó của Itsuka Ken thì anh đã sớm nhịn không nổi mà lao về phía chén thánh rồi.
“Thiệt tình! Ngài có thể im đi không, ngài Alexander? Giờ thì tôi cũng đã biết thêm được về khuyết điểm của ngài. Hóa ra ngoài việc thiếu phong độ nghiêm trọng, tính cách xấu xa, hành vi bất chính, cử chỉ bất nhã ra thì tính kiên nhẫn của ngài cũng khiến người ta phải nhìn mà than thở.” Ngồi trên cây và đung đưa bàn chân ngọc, công chúa Alice lên tiếng chỉ trích, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào trong việc công kích Hoàng Tử Đen. Trong hai ngày này, mỗi khi Alec lên tiếng phàn nàn với Itsuka Ken thì sau đó tuyệt đối sẽ không thiếu được tiếng châm chọc của Alice công chúa, dường như với cô, đây là thứ duy nhất có thể dùng để giải buồn, nhất là khi nhìn gương mặt bị cô châm chọc đến mức nhìn như bị táo bón của Hoàng Tử Đen, mặc dù có chút thất lễ, thế nhưng khi đó, cô cảm thấy sảng khoái vô cùng, cứ như giữa trời nắng hè mà được uống một ly nước sâm lạnh vậy.
“Không tới phiên cô chì chiết tôi đâu, Alice! Suốt hai hôm nay cái bản mặt của cô chẳng phải cũng nhăn nhúm lại đó sao? Có tư cách gì nói tôi?”
“Tôi nhắn nhó là vì phải khổ sở đề phòng và cảnh giác, vì sợ không biết lúc nào ngài sẽ nhịn không nổi mà tự tiện hành động, làm hỏng kế hoạch của điện hạ mà thôi. Cho dù là ai, nếu phải liên tục ngó chừng động tĩnh của ngài cả ngày thì cũng đều phải nhăn nhó, thưa hoàng tử đen xấu tính.”
“Thiết…! Nói cứ như hót! Sớm biết như vậy thì chẳng bằng tôi tự mình tìm, nếu vậy thì tôi chẳng cần phải nghe lời hắn mà ngồi chết dí ở đây suốt hai ngày như thế này…” Nói với giọng bực bội, Alec hơi nóng nảy mà ngồi tê đít trên rễ của một gốc cây cổ thụ, đôi mắt sắc như chim ưng của anh không lúc nào mà không liếc về phía chén thánh ở xa xa.
“Giờ muốn đổi ý còn kịp nha, hoàng tử! Ngài có thể để vua của tôi tống ngài về hiện thế, rồi sau đó ngài có thể tự mình tìm trở về. Đến lúc đó thì cho dù ngài có muốn làm gì, vua của tôi cũng sẽ không ý kiến.” Công chúa Alice chớp chớp đôi mắt ‘ngây thơ’ và cười ‘thật thà’ để nói với Alec.
“Đừng có dùng cái loại kế khích tướng chuyên dùng với con nít đó với tôi, đồ hồ ly cái!”
“Ồ? Hóa ra ngài cũng biết là nó chuyên dùng với con nít sao? Vậy ngài nói xem tại sao tôi lại dùng với ngài?! Người trưởng thành sẽ không dễ dàng mất bình tĩnh và thiếu kiên nhẫn như vậy!”
“Sách!!!” Chậc mạnh lưỡi, Alec quay đầu đi. Nếu như là lúc trước, đừng nói là động thủ, ngay cả động khẩu, công chúa Alice cũng đừng hòng làm khó Alec giống hiện nay. Lúc trước, mỗi khi cãi nhau, Alec hầu như đều chiếm thượng phong, thế nhưng từ khi Itsuka Ken xuất hiện tới giờ, dường như chưa có lần nào anh thắng được Alice trong một cuộc đấu khẩu, không phải là bị ngắt lời thì cũng là bị nắm thóp, cũng vì điều này mà cho tới giờ, anh rất không muốn ở bên cạnh hai người này, thật quá đáng ghét. Thế nhưng dù đáng ghét thì Alec cũng chẳng còn cách nào, vì lúc này, Alec không thể rời đi.
Đối với Alec, thánh bối phép thuật không phải chỉ là một bảo cụ, anh không thiếu bảo cụ, thế nhưng thánh bôi lại có liên quan rất lớn tới di chí của phụ thân anh. Mặc dù Alec không phủ nhận việc anh cũng có hứng thú rất lớn với chén thánh, thế nhưng theo một nghĩa nào đó, anh muốn đoạt lấy chén thánh phần nhiều là vì xóa đi sơ hở trong lòng mình. Chấp niệm của anh đối với chén thánh đã trở thành một điểm yếu rất lớn trong lòng anh, cũng vì vậy mà suốt hai ngày nay, trạng thái của anh mới trở nên có chút chẳng ra gì như vậy. Sự nôn nóng, bực bội và thiếu kiên nhẫn thật sự tăng lên theo cấp số nhân trong suốt hai ngày qua. Khi phải đối mặt với một thứ mà chấp niệm của mình với nó đã dâng lên quá cao thì cho dù là ai cũng khó có thể bình tĩnh nổi.
“Rốt cục là phải đợi đến lúc nào? Có thể nói cho tôi biết một chút không? Cậu không thấy là nghi thức triệu hoán của cô ả thánh tổ kia đã sắp bước vào giai đoạn cuối rồi sao? Nếu King Arthur thật sự bị gọi tỉnh thì cho dù chúng ta có muốn làm gì thì cũng sẽ rất vướng víu.”
“Nói cái chuyện ngớ ngẩn gì thế, Kuroshira-chan? Chẳng lẽ tới giờ rồi mà anh còn chưa nhận ra sao? Để cho cô ta thành công kêu gọi King Arthur mới là mục đích chính mà tôi theo đuổi. Cho tới tận bây giờ thì mục tiêu của tôi chưa bao giờ là thánh bôi, cái ly màu vàng đó thì có cái gì đáng để theo đuổi với tôi chứ?”
“Cái gì?” Nghe Itsuka Ken nói xong, Alec giật cả mình mà bật thẳng người dậy, anh nhìn trừng trừng về phía Itsuka Ken.
“Tôi nói là mục tiêu của tôi không phải Thánh bôi, cho nên nếu anh muốn đoạt lấy chén thánh thì chờ khi cô ta thực hiện nghi thức xong, anh tự đi mà đoạt. Bằng không thì từ lần giáp mặt nhau ở Ý một năm trước, anh nghĩ tại sao tôi còn trả thánh bôi lại cho Guinevere? Tại sao phải thả cho cô ta bỏ trốn? Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng tôi không thể xóa được sự liên thông giữa cô ta với thánh bôi nên mới chờ tới giờ sao? Đừng đùa chứ!”
“Quả nhiên là vậy sao?! Nếu vậy thì mục tiêu thực sự của cậu là gì? Lancelot du Lac? Cô ả thánh tổ kia? Hay là King Arthur sắp được triệu hoán? Hay tôi nên nói là Strongest of Steel?” Alec nói ra suy đoán của mình. Dùng trí thông minh của anh, không khó để có thể tìm ra những mục tiêu có thể nằm trong tầm ngắm của Itsuka Ken, và anh cũng không nghi ngờ việc Itsuka Ken không có hứng thú gì mấy với thánh bôi, chỉ bằng hiểu biết của anh về thiếu niên cũng đã đủ để anh khẳng định việc này rồi.
“Nói chính xác thì mục tiêu lớn nhất của tôi lần này là ‘King Arthur’, và cũng chỉ có ‘King Arthur’.”
“…”
“Nếu muốn nói về lý do thì cũng khá nhiều, đầu tiên tôi muốn biết King Arthur thật sự trông như thế nào. Tôi muốn biết được sự bất thường, hoặc nên nói là đặc biệt của vị vua được xưng là bất tử xuyên qua quá khứ, hiện tại, tương lai bằng chính mắt tôi. Ngoài ra nếu được thì tôi muốn biết mối quan hệ thật sự giữa King Arthur, Guinevere và Lancelot; cùng với mối quan hệ của King Athur với Strongest of Steel. Đối với tôi thì biết được những điều này còn quan trọng hơn là việc chiếm được cái chén màu vàng kia nhiều lắm.”
“Cái gì? Cậu thật sự chỉ muốn biết có những thứ này? Đùa nhau sao?” Nghe Itsuka Ken nói xong, cặp mắt của Alec đã trợn lên hết cỡ, tưởng chừng như chúng muốn rớt ra khỏi hốc mắt luôn. Alec thật sự cảm thấy có chút hoang đường, quá hoang đường. Thằng này làm nhiều việc như vậy cũng chỉ vì muốn nhìn cái mặt của King Arthur một chút? Cái lý do vớ vẩn này hình như còn xằng bậy hơn cả cái cách làm việc hằng ngày của anh đi?
Được rồi! Mặc dù Alec phải thừa nhận là mình cũng hơi có ý nghĩ này, thế nhưng cho dù nói thế nào thì lãng phí không biết bao nhiêu tinh lực chỉ vì cái lý do lừa bố mày như thế này thì trên thế giới chắc chỉ có con hàng này mới làm được chứ? Nói không chừng chút nữa, chỉ vì cái lý do lừa bố mày đó mà phải tử đấu với 『 Heretic Arthur 』, đấu với loại quân thần bất tử kinh khủng như thế thì sống được hay không quả thật là một vấn đề đáng thảo luận. Đó là còn chưa hoàn toàn khẳng định được là 『 Heretic Arthur 』 có phải là Strongest of Steel hay không? Nếu phải thì chuyện vui sẽ to lắm.
“Sao vậy? Vua của tôi có mục đích như vậy thì có vấn đề gì với ngài sao, ngài Alec? Chẳng phải lúc trước ngài cũng chỉ vì muốn điều tra về dị thần của đảo Crete nên mới giao chiến với bò thần Minos mà bị đánh tới te tua tơi tả đó sao?”
“Khốn kiếp! Ai mà muốn đánh với cái loại đó chỉ vì điều tra? Lúc đó là tôi bị liên lụy, liên lụy hiểu không? Có ai mà lại ngu tới mức chỉ vì muốn nhìn cái mặt của đám Heretic đó mà đi liều mạng?” Bị Alice thọt tới chỗ đau, Alec nổi nóng mà hét lớn để đính chính, cái con người đầu trâu đó vốn dĩ không phải là mục tiêu của anh có được hay không? Bị liên lụy đó là lỗi của anh sao?
“Anh nói cũng không sai, thế nhưng chẳng lẽ anh không biết là đám campione tiền bối của chúng ta, có không ít người cũng dùng việc tìm kiếm và săn giết Heretic God để giải khuây sao?”
“Ây…” Không cãi được, vì Itsuka Ken nói không sai! Alec rất rõ ràng, chưa tính đến cái tên gia hỏa ngu ngốc ở Italy, chỉ nói riêng hầu tước Voban ở Đông Âu và cô ả giáo chủ phương đông của Ngũ Ngục Thánh Giáo, đều là cái loại ác như con chó lác, cả hai đều là loại ưa thích săn giết và khiêu chiến dị thần để tìm vui. Cái loại người này đều là cái loại không bình thường, đây là những gì mà Alec từng nhận xét về hai người đó. Thế nhưng mà giờ, cái tên trước mắt hình như còn bất thường hơn, cái kiểu làm loạn như chỉ muốn nhìn bản mặt của thần linh một lần mà đưa thân vào chỗ hiểm như thế này thì đoán chừng cả hai người kia cũng chưa từng thử qua, thậm chí là nghĩ qua một lần cũng không có chứ?
“Nói chung là như vậy. Nếu không muốn để ý, vậy thì anh chỉ việc chờ nghi thức hoàn thành xong thì xông lên cướp giật chén thánh là được rồi. King Arthur để đó cho tôi, thế nhưng, tôi nói rõ trước, mất lòng trước được lòng sau, đó là: anh muốn cướp chén thánh thì cứ việc đi cướp, thế nhưng nếu gây ảnh hưởng xấu tới tôi thì đừng trách tôi không nể tình.” Đôi mắt băng hàn khiến cho Alec cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cái tên này không nói chơi, luồng sát ý kinh khủng này muốn giả cũng không thể giả được.
“Ai rảnh mà can dự vào chuyện của cậu? Ngược lại, cậu muốn làm gì thì làm, cũng đừng có đến gây ảnh hưởng tới việc đoạt chén thánh của tôi.”
“Ha ha, cứ yên tâm! Cái thứ đó tôi chẳng có hứng thú. Nếu vậy xem như… Hả? Coi bộ tới lúc rồi! Đã sẵn sàng chưa, Alec? Trò hay sắp mở màn rồi.” Mặt đất bắt đầu rung lên, thiên không trở nên hỗn mang và vặn vẹo. Thần niệm hạo hãn và bao la, tựa như từ cõi u minh, ầm ầm phát tán. Nếu không có gì bất ngờ, thì nghi thức kêu gọi đã sắp thành công.