Arcipelago là một địa điểm du lịch vô cùng nổi tiếng nằm ở phía Bắc của đảo Sardinia. Nơi đây nổi tiếng với ánh nắng chói chang nhưng ấm áp lòng người, mùi sức sống xen lẫn sự mát mẻ và thanh tân dường như luôn hòa vào trong những làn gió biển thổi đến không ngừng nghỉ từ đại dương, những rặng san hô xinh đẹp xen kẽ nhau như một bức tranh vĩ đại của biển, cùng với hệ sinh thái phong phú đến mức tưởng chừng như vô tận luôn chuyển động cùng nhau khiến người ta chợt có cảm giác khác về sự sống. Vì nó xinh đẹp đến như thế, nên nó chính là mục tiêu đầu tiên của 3 người Itsuka Ken, họ đã phải tốn thời gian để chiêm ngưỡng vẻ đẹp ở đây vượt hơn rất nhiều so với thời gian họ dự tính, thế nhưng cả ba đều cảm thấy rất đáng giá.
Sau khi chiêm ngưỡng xong Arcipelago, cả ba lại bắt đầu du lịch ở những địa điểm khác như ghé thăm giáo đường Basilica, Alghero Cathedral, khu di tích cổ Pula Norah, lưu lại dấu vết của mình ở hang Nepture và Grotta di Is Zuddas, nhìn ngắm những bãi biển và khu sinh thái như Costa Smeralda, Cala Luna, Spiaggia Is Arutas…
Trong suốt 10 ngày trời, cả ba người đã đi thăm hầu như tất cả những địa điểm du lịch mà một du khách có thể tới của đảo Sardegna dưới sự hướng dẫn của nữ phù thủy xứ Sardinia. Đương nhiên, nói thật tình thì ở trong mắt của Itsuka Ken, trừ mấy cảnh biển sinh thái và hang động ra, tất cả những địa điểm du lịch còn lại như đền chùa, nhà thờ, di tích cổ, thành cổ, viện bảo tàng, vương cung… đều là những thứ rất nhàm chán đối với cậu. Nếu như không phải vì bên cạnh cậu vẫn còn hai cô gái vô cùng xinh đẹp và thân mật là Alice và Zola đi theo thì giờ này ắt hẳn cậu đã về nước Anh rồi.
Sau khi đi dạo hết tất cả những cảnh điểm của Sardinia, Itsuka Ken thậm chí có chút không thể tin được là mình lại có thể di dạo hết tất cả mọi nơi trên đảo Sardinia như thế. Nếu như Itsuka Ken không nhớ lầm thì cậu đã đi dạo qua tối thiểu là hơn 20 khu thánh đường, 15 di tích lịch sử rất là lừa bố mày, 5 khu kiến trúc lịch sử chả có gì đáng để chiêm ngưỡng, thứ duy nhất khiến cậu cảm thấy có chút hứng thú cũng chỉ có những di vật cổ hoặc bích họa xưa mà thôi.
Đi hết một vòng quanh đảo Sardegna để du lịch xong, cuối cùng cả ba cũng trở lại điểm xuất phát là một đảo nhỏ của quần đảo Arcipelago. Vốn dĩ vì sự xuất hiện của ngụy thần Minos và cuộc chiến sau đó của nó với Hoàng Tử Đen, hòn đảo cách eo biển Bonifacio không xa này vẫn còn đang trong tình trạng bị đóng cửa, thế nhưng với ba người Itsuka ken thì điều này chẳng có ý nghĩa gì, cả ba người quyết định cắm trại một ngày ở trên biển trước khi đi dạo một lần cuối rồi về.
“… Haaa ~~~ Thật là một nơi lý tưởng để tắm biển!” Lười biếng mà nằm ườn trên một tảng đá ngầm mà tận hưởng sức sống từ ánh mặt trời, Itsuka Ken cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, ánh mắt híp lại.
“Nơi đây và bãi biển Santo Stefano là một trong hai bãi biển nổi tiếng nhất của hòn đảo này. Santo Stefano nổi tiếng vì bãi cát trắng ghềnh xinh đẹp, còn ở đây nổi tiếng vì vô số những dãy đá ngầm đan xen nhau. Cũng vì vậy mà khách khứa tới đây thường…”
“Là những cặp tình nhân?”
“Hả? Vì sao tiểu điện hạ lại nghĩ như vậy?” Tiểu điện hạ, đúng, đây chính là xưng hô của Zola với tân nhiệm ma vương Itsuka Ken. Không cần nói cũng biết là danh xưng này chỉ có thể là do cô công chúa rắc rối Alice kiến nghị, cô cho rằng cách xưng hô này là thích hợp nhất để một nữ phù thủy lớn tuổi như Zola thể hiện sự tôn kính nhưng không để mất đi vị trí ‘đàn chị’ của mình. Xem ra công chúa Alice cũng ‘dụng tâm lương khổ’ nha.
“Thì đương nhiên là vì so với chỗ trống lốc như bãi cát thì những nơi khuất bóng như đá ngầm hoặc rừng cây luôn thích hợp cho những cặp tình làm… khục khục ‘gì đó’ khi họ muốn rồi!” Không chút mắc cỡ nào, Itsuka Ken chợt mở mắt và nhìn chằm chằm về thân thể yểu điệu của Alice và Zola vừa cười tà vừa nói.
“Ô ô ~~ Ngài… thực là… một vị… vua… hạ lưu…” Ở một tảng đá gần đó, công chúa Alice đang hoàn toàn từ bỏ hình tượng của mình mà nằm bẹp dí trên một tảng đá ngầm, chớ hiểu lầm, đây là vì cô đã quá đuối. Dù cho có sự chăm sóc ân cần và tận tình mỗi ngày đến từ Itsuka Ken, thế nhưng thân thể của công chúa Alice vẫn không thể thoát được khuyết điểm quá yếu đuối. Với một người có thể lực yếu đến mức không thể chịu nổi việc leo chỉ có 4 tầng lầu mỗi ngày như cô thì việc dùng chính cơ thể mình để đi dạo khắp một hòn đảo suốt 10 ngày như vừa qua quả thật là một kỳ tích không thể tin nổi, thế nhưng kỳ tích cũng đến lúc phải hết rồi, giờ thì cô mệt đến nỗi mềm ra như một sợi bún.
“Nè! Nè! Có ngự hiến miko nào lại nói như vậy về vua của mình sao? Hơn nữa chẳng lẽ tôi nói không đúng? Nói thật thì có gì sai chứ?”
“Cho dù… ngài nói gì… thì cũng vô ích… Nhìn… lén… vô… liêm sỉ… Tà ác… toàn… quay lén… đại ---- Nha ~~ Ah ~~~!” Alice chưa kịp nói xong thì đã phải hét lên một tiếng vì mắc cỡ. Nguyên nhân là vì Itsuka Ken trực tiếp mặc kệ việc Zola đang có mặt ở đây mà tát nhẹ hai cái vào cặp vú căng tròn trắng nõn của Alice khi thấy cô bắt đầu muốn nói những lời nói xấu. Bởi vì không có người thứ tư nào có thể xuất hiện xung quanh, nên cậu làm việc này mà không chút do dự.
“Ngài… Ô ô ô ~~ bà nội! Ngài ấy khi dễ tôi… Ô ô ô ~~~~ .”
“Nếu cô còn dám kêu thêm một tiếng nữa thì tôi sẽ không keo kiệt việc dùng thân phận của nhà vua để trừng phạt cô đâu, công chúa Alice!”
“Ôi chao! Cuối cùng thì… ngài cũng ghét bỏ em sao? Quả nhiên là gần vua… như gần cọp! Tới đây đi… Nếu đức vua muốn… dùng phương thức thô bạo để… đối xử với Alice, Alice… cũng vô pháp phản… đối! Chỉ là… xin… xin ngài hãy… thương tiếc Alice…” Thật đáng thương! Thật đau xót! Muốn khóc! Nếu đức vua không nhận sai nữa thì Alice tuyệt đối sẽ khóc lên cho xem.
“Ừ! Cô nói không sai, ta đã chẳng còn cảm giác gì với cô nữa rồi, Alice! Nếu muốn trách thì hãy trách việc cô quá tùy hứng. Nếu như cô có thể ngoan ngoãn và nghe lời thêm một chút nữa thì có lẽ sự sủng hạnh của ta vẫn có thể ở với cô, thế nhưng nếu cô cứ tiếp tục như vậy…” Chúa tể lên tiếng thở dài, giọng nói của ngài tràn đầy bất đắc dĩ, đây là cơ hội cuối cùng ư?!
“Không ~~~~ ! Ngài không thể nhẫn tâm như vậy… Alice đã… đã có… đã có cốt nhục của ngài rồi… Ngài…”
“Cái gì? Cốt nhục? Đó là thật sao!? Là bé trai hay bé gái!?”
“Là một tiểu công chúa rất đáng yêu ~~~” Tức khắc, nét mặt của chúa tể lại trở nên lạnh lùng.
“Vậy sao… Nếu vậy, cô hãy cứ ở đây để nghỉ ngơi cho tốt đi, Alice!”
“Ngài… ngài… muốn… muốn…” Gương mặt trở nên tái nhợt, công chúa điện hạ dường như đã phát hiện ra một điều gì đó vô cùng kinh khủng.
“Ah ~~~ bệ hạ… Chẳng lẽ là… ngài muốn… từ bỏ em để đến với… ả phù thủy này sao?” Đức vua không trả lời.
“Quả… quả nhiên là! Ả phù thủy ghê tởm, ngươi lại dám… dụ dỗ đức vua của ta… ta… ta ———— hô ~~~” chưa nói xong, công chúa Alice đã mềm nhũn ra như một cọng bún và nằm bẹp dí trên tảng đá ngầm, trông cô y như một trái bóng bị xì hơi.
“Tôi nói… hai cô cậu đã diễn cái trò này với nhau gần 10 ngày rồi mà còn không thấy chán sao? Hơn nữa nếu đã không còn hơi sức đến độ nhũn cả người ra như thế thì việc chịu khó nằm yên vẫn khó khăn với cô tới vậy sao chứ, Alice? Cô vẫn y như lúc trước, chỉ cần hứng lên một cái là chẳng còn biết để ý đến hậu quả gì hết!” Nhìn Alice nhũn nhùn nhụt được Itsuka Ken bế xuống đặt nằm trên cát, lưng thì dựa vào một tảng đá mà rên ư ử, nữ phù thủy đảo Sardinia chỉ còn biết bụm mặt mà phát ra tiếng thở dài đầy chán ngán. Bà đã chẳng biết phải nói gì thêm nữa rồi, vì những đoạn đối thoại tương tự như trên đã diễn ra không biết bao nhiêu lần trong suốt 1 tuần lễ rưỡi mà ba người ở cùng với nhau vừa qua.
“Ô ô ~~~~” Alice im lặng rên rỉ, cô đã không còn sức để nói chuyện nữa.
“Ha ha! Với cô công chúa điện hạ nghịch ngợm và tùy hứng như thế thì chắc cũng chỉ có thằng ma vương ngốc như tôi mới chịu nổi như vầy thôi! Ha ha!” Itsuka Ken tự thiếp vàng lên mặt mình mà chẳng có chút mắc cỡ nào hết.
“Cũng đúng! Trên đời này có thể khiến Alice vui vẻ mà sống thật với mình như vậy, hẳn cũng chỉ có ngài. Là một người bạn và cũng là đàn chị của con bé, tôi thật lòng cảm thấy an lòng khi thấy con bé tìm được một người xứng đôi và chịu che chở chấp nhận tất cả của con bé như vậy.” Nghe Zola nói như thế, ngay cả Itsuka Ken cũng cảm thấy có chút mắc cỡ, còn công chúa Alice thì khỏi nói rồi, lúc này mặt của cô đã đỏ rực. Nếu như không phải đã mệt đến mức nói cũng không xong thì Alice tuyệt đối sẽ quay đầu chạy trốn, hoặc tối thiểu cũng phải lớn tiếng phản đối và lý luận với Zola.
“Khục! Khục! Không nên nói như vậy, nghe cứ như là chị già lắm ấy! Hơn nữa, tôi với Alice… chúng tôi… Y! Đúng rồi! Nhắc mới nhớ! Chúng ta hình như vẫn chưa có lần nào nói về quá khứ của Zola-nee đúng không? Không biết chị đã từng có ý trung nhân nào chưa?” Vốn định nói rõ quan hệ giữa mình với Alice cho Zola, thế nhưng nhìn thấy thân thể yêu kiều dù đã mềm ra như cọng bún của công chúa điện hạ hơi có dấu hiệu căng lên, Itsuka Ken thông cảm cho cảm thụ của Alice mà chuyển đổi chủ đề.
“Ha ha! Tôi sao? Tôi thì có thể có ý trung nhân gì chứ? Phù thủy, nhất là nữ phù thủy luôn có hình ảnh không tốt trong mắt người đời, càng không cần nói tới những nữ phù thủy có ngoại mạo và năng lực đạt tới cao nhất của phù thủy như tôi. Những con mụ bẩn thỉu, đàng điếm, độc ác, xấu xa, ưa thích dụ dỗ đàn ông của người khác, tôi đã quen với những chỉ trích như thế trong cuộc đời dài một thế kỷ của mình rồi. Có mấy ai chịu quen biết sâu với loại đàn bà như vậy đây? Rồi có mấy ai chịu ưa thích loại phụ nữ như thế chứ?”
“Zola-nee đùa vui thật. Rõ ràng chị là một thiếu nữ trinh nguyên và mỹ lệ đàng hoàng, sao có thể là người như thế? Tôi dám xác định là cơ thể chị vẫn còn trinh đó nha ~~ !”
“Chuyện như thế mà cũng nói ra được! Alice nói không sai, ngài quả thật là một vị vua không đứng đắn!” Khẽ gắt nhẹ một tiếng với Itsuka Ken, thế nhưng Zola không hề đỏ mặt và cũng không phản đối, bà chỉ liếc nhìn Itsuka Ken một chút rồi sâu kín thở dài: “Cho dù như vậy thì một nữ phù thủy như tôi muốn tìm một ý trung nhân thật sự cũng không dễ dàng. Lúc trước, tôi cũng từng có quen một anh chàng người thường, thế nhưng cuối cùng thì ngoại trừ tài ăn nói và tính hào hiệp ra, anh ta cũng chỉ có thể cho tôi thấy rằng mình cũng chỉ là một trong số rất nhiều bạn thân khác giới mà anh ta có. Chà! Đó là một anh chàng cũng rất thú vị!”
“Hả? Nói vậy tức là chị đã…”
“Không đến mức như thế! Chẳng qua là hiếm khi có một người có thể khiến tôi cảm thấy thú vị và hợp ý như vậy. Nhớ lúc đó, tôi và anh ta còn làm bạn thân với nhau vài năm, thời gian đó cũng khá vui. Thế nhưng vì cái bản tính hào hiệp và đào hoa của anh ta, tôi và anh ta cũng chỉ đành giảm bớt liên hệ khi mà những người bạn khác giới và chính thất của anh ta quá cảnh giác với tôi. Ưu điểm của anh ta là quá giữ lời và tôn trọng người khác, ha ha ~~” Nở nụ cười mang theo chút hồi ức, sự quyến rũ như rượu thơm được lên men qua vô cùng năm tháng bất chợt tản ra từ trên người của Zola. Lúc này, nữ phù thủy xứ Sardinia chợt trở nên cuốn hút và diễm lệ không gì sánh được.
“Hóa ra là thế sao? Cũng đúng! Giới chú thuật không phải là một nơi tốt đẹp gì với nhân loại bình thường, nơi đó chỉ thích hợp cho những kẻ ‘phi bình thường’ tham dự… Đúng rồi! Cái người mà chị nói còn sống không?”
“Hẳn là vẫn còn! Giờ hẳn anh ta vẫn còn sống ở Viễn Đông Đảo Quốc (Japan)…”