“Thần mặt trời có quyền lực đối với 『 Mặt Trời 』vì đó là 『 Gift 』 của ông ta, thế nhưng nếu có một campione giết chết thần mặt trời thì quyền năng campione đó cướp được cũng chỉ có thể là những quyền năng có liên quan đến 『 Mặt Trời 』 như Thái Dương Điểu, quang thuẫn v…v… mà thôi. Còn với 『 Gift 』, nếu có một ai có thể lấy được Gift 『 Mặt Trời 』 , cho dù là bằng cách nào, thì dù người đó chẳng cần làm gì cũng có thể hoàn toàn thừa kế chủ quyền đối với 『 Mặt Trời 』, hoàn toàn lấy được 『 Quả 』 sinh ra từ thần chức của thần mặt trời: quyền lợi vận hành của thái dương.”
“Làm… làm sao có thể? Một người nếu muốn trở thành thần thì sao có thể dễ…”
“Không! Không! Không! Tuyệt đối đừng nhầm lẫn ở điểm này, Alice! Tôi không có nói là người đó sẽ trở thành thần, tôi chỉ nói rằng người đó lấy được quyền lực vận hành đối với 『 Mặt Trời 』 một cách thuần túy mà thôi.”
“Con người… nắm giữ chủ quyền với mặt trời? Thái dương chủ quyền?” Kinh ngạc và lầm bầm lặp lại điều Itsuka Ken vừa nói, Alice dường như đã hiểu được chút gì, thế nhưng dường như vẫn có chút chưa hiểu: “Con người thật sự có thể làm được điều vĩ đại đến như thế sao, chỉ với thân thể bình thường?”
“Dĩ nhiên là có thể! Về điều này thì cũng đã có cách giải thích rất hệ thống và chính xác rồi, thế nhưng nếu muốn nói rõ cho một người chưa biết gì như cô về điều đó thì thật sự rất tốn thời gian, vì nó là cả một hệ thống vô cùng đồ sộ. Từ khởi nguyên đến chủng tộc, rồi đến hệ thống cây sinh mệnh, rồi tới sự khác biệt giữa thần linh và Heretic God v…v…, Ôi thôi! Có quá nhiều điều để tôi phải nói một cách vô cùng tỉ mỉ cho cô hay nếu như tôi còn muốn cô có thể hiểu được một cách chính xác khi tôi sử dụng cách thức truyền đạt có hiệu suất thấp như là lời nói. Điều đó thật sự phiền toái cho cả tôi và cô lúc này.”
“Không sao! Tôi… “ Alice muốn biểu đạt là mình không ngại, thế nhưng cô chưa kịp nói xong thì Itsuka Ken đã đưa quả cầu ánh sáng tới trước mặt cô và ngắt lời, cậu lắc đầu: “Tôi biết cô muốn nói điều gì, Alice. Nếu đã quyết định để cho cô trở thành miko riêng của tôi, không, của ta, thì ta sẽ không giấu giếm em thêm nữa. Em có thể biết tất cả mọi thứ về ta nếu như em muốn biết, thế nhưng việc giải thích sẽ rất phiền, mà ta thì lại không am hiểu việc truyền đạt thông tin bằng lời nói, nên chi bằng em hãy tự cảm nhận điều đó bằng chính cơ thể mình thì hơn. Làm như vậy, em sẽ hiểu được nó theo đúng cách phù hợp với em nhất.”
“Ôi chao? Ngài nói vậy là…”
“Là ta muốn cho em nhận lấy Gift này, đây là một trong những 『 Gift 』 chính và đặc trưng nhất của Minos, một trong ba vị thần chính của đảo Crete, ân tứ của {sức mạnh}. Có nó, cuộc sống sau này của em sẽ thuận tiện hơn. Nó là thứ thích hợp nhất cho việc chữa trị cơ thể ốm yếu hiện tại của em, một lần và vĩnh viễn. Em sẽ có thể tự do vận động giống như mọi người.”
“————!” ngơ ngác mà nhìn vẻ mặt đang vui vẻ dạt dào của Itsuka Ken, Alice cảm thấy bộ óc của mình hơi chết máy, cô có chút hoài nghi thính giác của mình.
“Ngài… ngài đang nói là… em có thể…”
“Đúng! Đây là thứ ta muốn dành tặng cho em!”
“Ah ~~~ !? Sao có thể? Không được! Không được! Không được!” Nghe vậy, Alice liền lấy lại tinh thần và liều mạng mà lắc đầu nguầy nguậy. Cũng khó trách Alice lại có phản ứng như thế, dù rằng cô rất vui vẻ và kích động khi vua của cô đã hoàn toàn chấp nhận cô và chịu chia sẻ với cô bí mật của ngài. Thế nhưng đối với việc lấy được quyền năng, hoặc thậm chí là lấy được thứ như 『 Gift 』, cô chưa từng dám nghĩ tới, hoặc nên nói là điều đó cơ bản chưa từng tồn tại hoặc manh nha ở trong đầu của Alice, vì điều đó thực sự quá xa đối với cô. Có thể đạt được sự thừa nhận từ nhà vua, đối với Alice cũng đã là nguyện vọng ‘xa vời’ nhất mà cô có thể có từ khi gặp được cậu tới thời điểm hiện tại.
Tư tưởng của Alice nghe thì có vẻ khó hiểu, vì dục vọng là thứ thường thấy của nhân loại, thế nhưng, ở thế giới này, tư tưởng này mới là thường thấy nhất. Điều này không phải là vì người ở thế giới này, hoặc nên nói là người trong giới chú thuật không có dục vọng, mà chỉ là vì họ thuần túy hơn mà thôi, hoàn cảnh của thế giới đã dạy cho họ điều này, khi xung quanh họ tồn tại những thứ kinh khủng như campione và Heretic God, khiến họ biết là nếu có những suy nghĩ thừa thải vượt quá năng lực vốn có, hủy diệt là tất nhiên. Và họ cũng đã học được điều này trong quá trình tu luyện của mình, dù cố ý hay vô tình, dù nhận thức được hay không nhận thức được, vì nó là thứ cần thiết nhất khi tu luyện; nếu không đủ thuần túy, hoặc nên nói là ‘kiên trì’ và ‘cố chấp’, rất khó để một người có thể đạt được thành tựu đủ cao dù thiên phú có tốt đến đâu. Mà thành tựu không cao tức là thực lực không đủ, trong giới chú thuật, thực lực không đủ cũng đồng nghĩa với việc không thể cầm chắc mạng sống của mình trong tay mình, đây là muốn chết.
Vì thế, sự thuần túy trong tư tưởng đã trở thành một nét đặc sắc thường thấy với những người đạt được thành tựu cao, đây là nguyên nhân mà người ta thường nói là ‘có tài có tật’, vì càng thuần túy trong tư tưởng cũng đồng nghĩa là càng duy tâm, mà càng duy tâm thì càng giống… thằng khùng, hoặc nên nói là ‘rắc rối’. Sự khác biệt giữa hệ thống tư tưởng cá nhân và hệ thống tư tưởng xã hội sẽ tạo ra những rắc rối khó tránh khỏi khi có sự ma sát giữa hai hệ thống có sự khác biệt nhưng chẳng bên nào chịu nhượng bộ bên nào, và rắc rối chỉ kết thúc khi một bên chịu thua, tức là một người sẽ trở nên hoàn toàn bình thường hay bị xã hội loại trừ, hoặc là người đó sẽ thay đổi phần khác biệt của thế giới với mình trở nên giống như ý mình muốn.
Hơi lạc đề rồi! Trở lại với chuyện của công chúa Alice, ở thế giới này, ngay từ khi còn nhỏ, cô đã được học rằng, và mọi miko cũng như kỵ sĩ, từ khi còn nhỏ cũng đều học được rằng: vua là tối thượng, khi đã thuần phục với ngài thì cô phải dâng lên tất cả mọi thứ của mình: trung thành, linh hồn, sinh mệnh. Phải dũng cảm đối mặt với khó khăn phía trước dù xảy ra điều gì đi nữa nhưng phải linh hoạt trong ứng đối. Đây là kiểu ‘nguyên tắc kỵ sĩ’ được tiêm nhiễm vào trong đầu của tất cả những đứa trẻ được nhận sự giáo dục chính thống từ các liên hiệp phép thuật của thế giới này, dù với miko hay kỵ sĩ.
Thế nhưng đó không phải là ý xấu gì, những đứa trẻ cần phải học được những điều đó để có thể sinh tồn dưới sự che phủ của các diệt thần vương và Heretic God, cho tới khi chúng đủ ‘trưởng thành’ mà tìm ra cách tự xoay sở lấy để có thể tồn tại khi đứng trước 2 tồn tại trên, nhất là với đối tượng dễ thấy hơn là Campione. Thế nhưng đến khi những đứa trẻ trưởng thành đến mức kia thì những điều trên có thể đã phần nào hòa vào trong những nguyên tắc sống của chúng dù ít dù nhiều, những nguyên tắc đi theo và bám rễ càng lúc càng sâu trong lòng, trở thành ngọn hải đăng dẫn đường khi chúng mù mờ trên con đường tu luyện.
Kỵ sĩ chính là lá chắn và là thanh kiếm cho nhà vua, còn miko thì là linh cũng thần của ngài, họ sẽ giải quyết tất cả mọi thứ cho nhà vua, diệt sạch mọi kẻ địch và giải quyết mọi phiền toái. Đây chính là chức trách của ngự thân kỵ sĩ và ngự hiến miko. Là một miko thuần túy, Alice chưa bao giờ nghĩ tới việc xa vời đến mức như là tới lúc nào đó thì cô có thể sẽ nhận được sức mạnh của vương thượng. Chưa! Chưa bao giờ cô liên tưởng tới điều đó! Mặc dù cho tới bây giờ, Alice chưa từng cho thấy là mình có chút kính sợ nào với Itsuka Ken, việc phun nọc độc với nhà vua thì có thể nói là càng nhiều như cơm bữa, một ngày mà không phun chừng mười mấy hai mươi lượt thì không phải là Alice, thế nhưng, điều đó cũng thể hiện rằng, từng lời nói cũng như hành vi của Itsuka Ken đều được Alice để ý từng li từng tí một.
Cho nên lúc này, khi phải đối mặt với việc nhà vua muốn cô nhận lấy sức mạnh vốn nên thuộc về vua, Alice phản đối, cô tuyệt đối sẽ không đáp ứng, vì đây là nguyên tắc trong lòng cô, khi mà nhà vua không chỉ là vua mà còn là người cô yêu nhất, khi cô muốn trở thành vương phi của ngài.
Trông thấy bộ dạng bối rối và hoảng loạn hiếm thấy của Alice, Itsuka Ken không thể nhịn được cảm giác ‘sung sướng’ đột nhiên sinh ra trong lòng nên phì cười và trêu chọc: “Đây là mệnh lệnh của vua, ngoan ngoãn nhận lấy và tạ ơn đi! Nhanh lên!”
“Không! Tuyệt – đối – là – không!”
“Thật sự không muốn!”
“Tuyệt đối không muốn!”
“Thế nhưng không nghe ngự lệnh của vua là sẽ bị phạt đó nha ~ !”
“Dù… dù bị phạt cũng không muốn ~~”
“Nếu đã vậy thì… Hà hà hà…” Giơ hai tay về phía trước và nở nụ cười xấu xa, Itsuka Ken tiến lại gần Alice khiến cô sợ tới mức chui tọt vào trong chăn để trốn, chỉ còn có hai tròng mắt như ngọc bảo thạch là lộ ra ngoài.
“Cho dù có làm như thế thì cũng vô ích thôi! Nếu ta thật sự muốn thì cô cho rằng một tấm chăn có thể cản được ta sao? Chẳng lẽ nó là thánh khí, dù là thánh khí thì cũng thế mà thôi! Ha ha ha ha ha ~~~~~~~~ [cười man rợ]!”
“Ô ~~~! Em hối hận rồi! Em không nên đi theo ngài. Ngài quả thật là vị vua xấu đến trong xương tủy, xấu đến thực chất bên trong! Ô ~~~ ! Cứu ~~~ !”
“Ha ha ha ha!! Đã muộn rồi! Không ai cứu được cô đâu, công chúa Alice của ta!” Tháo chăn và quăng nó qua một bên, nhìn bộ dạng bé bỏng đang run lẩy bẩy một cách quá sức đáng yêu của Alice, Itsuka Ken thật sự nhịn không nổi mà biến thành sinh vật có thể bay lại có thể chạy và nhào tới.
“Ah ~~ ngài… ngài…” Hai tay bị túm lại và ép qua đỉnh đầu, Alice giãy giụa, thế nhưng cơ thể của cô quá yếu để có thể thoát khỏi sự đè ép của Itsuka Ken. Có thể nói là lúc này, toàn bộ cơ thể của Alice đã hoàn toàn nằm gọn trong lòng của vị vua trẻ.
“Khặc khặ-x-xxxxx, đã lên tới giường của bản ma vương, mi còn cho rằng mình có thể phản kháng sao? Khặc khặ-x-xxxxx…”
“Ngươi… ngươi… ta… ta sẽ không khuất phục, đồ ma vương tà ác!”
“Cảm tạ lời khích lệ! Ta không khách khí!”
“Ah ~~~~~ !”
“Ah ha ha ha ha ha ha ha ha……” Gian phòng vốn tràn đầy không khí ấm áp đã hoàn toàn bị tà khí màu đen chiếm lĩnh, tiếng cười âm trầm và quỷ mị vang vọng khiến cho người ta vừa nghe liền nổi hết cả gai ốc lên. Tất nhiên, đây chỉ là vui đùa! Sau khi giỡn với nhau xong, Itsuka Ken và Alice dựa sát vào nhau, hoặc nên nói là Itsuka Ken không hề có chút tự giác nào mà nằm tựa lên cơ thể nhỏ bé, mềm mại và yêu kiều của công chúa Alice và ôm nó vào lòng mình.
“… Alice, em có biết hay không, tình trạng cơ thể của em lúc này thật sự rất tồi tệ, là rất tồi tệ. Em sẽ không thể tưởng tượng được là trong mắt ta hiện tại, cơ thể em mong manh và dễ vỡ đến mức nào đâu.”
“… ưm, em biết! Vì từ nhỏ đã có vô số người tới khám cho em, thế nhưng tất cả bọn họ đều chỉ biết lắc đầu thở dài và nói rằng là do tình trạng cơ thể không tốt từ khi mới sinh, chữa không được. Trước khi gặp được ngài, em đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng được cứu chữa!”
“Yên tâm đi thôi! Nếu đã gặp được ta, vậy thì ta sẽ khiến cho em khỏe lại như thường. Ngoan! Nghe lời ta! Hấp thu cái Gift này đi thôi! Cơ thể của em, muốn chữa được phải dựa vào nó. Nếu em nhận lấy nó rồi thì từ giờ ta cũng không còn phải lo lắng cho em nữa. Chẳng lẽ em muốn một lúc nào đó ta lại phải lo muốn chết như lần này sao?
“Không! Đây là thứ có thể tăng thực lực cho ngài, em sao có thể… A… ?” Đôi môi nhỏ màu anh đào lại bị ngăn lại một lần nữa, thế nhưng lần này chỉ vừa chạm vào liền tách ra ngay.
“Ngoan! Thứ này còn nhiều, Heretic God thì đầy đường đi, nếu ta muốn thì chẳng bao giờ thiếu, thế nhưng em thì chỉ có một. Em cho rằng giữa một thứ nhiều đến nhan nhản ngoài đường và một thứ chỉ có thể có một thì cái gì quý hơn với ta?”
“Em… em…”
“Vả lại đây là Gift {hệ sức mạnh}, nó chẳng có bao nhiêu ý nghĩa với ta, nếu không thì ta cũng đã không vứt xó nó lâu tới như vậy. Nhưng với em thì khác, nó có thể khiến cho cơ thể khiếm khuyết căn nguyên của em được bù đắp lại, thậm chí trở nên hoàn hảo hơn, như vậy em vẫn còn muốn từ chối sao?”
“…” Chớp chớp đôi tròng mắt long lanh như bảo thạch, mắt của Alice lóe lên những tia sáng trong suốt, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt cách mình chỉ gần trong gang tấc. Cảm động! Cho dù Itsuka Ken có nói thế nào đi nữa thì cũng không thể biến đổi hay che giấu được một sự thật là cậu chịu cho một hạ thần như Alice một thứ quý giá hơn cả quyền năng là 『 Gift 』. Cảm động là điều duy nhất mà Alice có thể cảm nhận thấy, cô không thể không cảm động với sự thương yêu của Itsuka Ken.
Cho dù Alice chưa bao giờ nói, thế nhưng trong lòng cô vẫn luôn biết, vua của cô là một ma vương xấu xa nhất, xấu xa đến mức luôn biết dùng sự dịu dàng đến cực hạn trong hành vi để lừa gạt con tim của thiếu nữ vào những cạm bẫy ngọt ngào đến chết người, khiến cho thiếu nữ phải vĩnh viễn trầm luân trong ngực của ma vương không bao giờ có thể thoát thân ra nổi. Dù biết rằng ‘ngọt mật chết ruồi’, thế nhưng cô vẫn cam nguyện bị chết trong sự ngọt ngào đó, trăm ngàn lần vẫn không hối hận. Thật là một ma vương xấu xa, xấu đến trong gốc rễ, xấu đến mức cô chỉ có thể bị ăn hiếp đến sít sao mà chẳng thể nào phản kháng.
“Được rồi! Ngoan! Nhắm mắt lại! Nhanh thôi! Rồi em sẽ có thể tự do vận động như mọi người!”
“Em…” Nụ cười ấm áp khiến cho Alice không thể nào mở miệng từ chối, vẫn là nụ cười dịu dàng vô cùng ăn gian đó, chính nó khiến cho cô hoàn toàn rơi vào tay ma vương, cũng chính nó khiến cho cô không thể nào phản kháng ngài. Chớp chớp đôi mắt của mình, cuối cùng, Alice chỉ có thể vâng lời mà nhắm mắt lại.
Một lần nữa, môi của hai người quyện vào nhau. Thế nhưng lần này, một nguồn năng lượng dị chất thông qua lưỡi của Itsuka Ken truyền vào trong cơ thể của Alice, đó là nguồn năng lượng có thể chữa trị cho cơ thể gầy yếu của cô, cũng là 『 Ân Tứ 』 của các vị thần. Ánh hào quang bao bọc lấy cơ thể của hai người, khiến cho công chúa Alice đang hôn sâu trở nên trầm mê và say đắm.