Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 98 : lý giải về vị diện.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… Vô liêm sỉ!! Đồ con rệp đáng chết! Dám quấy rầy giấc ngủ của bản đại thần? Thật đúng là không biết sống chết!” Trong biển ý thức của Itsuka Ken, ‘Virus’ đại thần đang dùng ngữ điệu tức không nhịn nổi mà chỉa về một đống vật chất màu đen mà quát mắng.

“Còn thằng nhóc con nhà ngươi nữa, đừng có đứng ở đó mà nhìn! Chọc ta nổi nóng ta cho ngươi nếm thử cảm giác vạn nghĩ phệ hồn bây giờ, có tin hay không?

“What? Vạn nghĩ phệ hồn? Cái thứ này thật sự ác như vậy? Ông có đùa với tôi không? Khủng bố như thế?” Nghe ‘Virus’ đại thần nói như vậy, Itsuka Ken lập tức giật mình thốt lên và xuất hiện trong biển ý thức của mình.

Nhìn cái đống vật chất màu đen đang bị ‘Virus’ đại thần phong ấn ở trước mặt, Itsuka Ken chấn động không thể nào tả hết. Vạn nghĩ phệ hồn? Linh hồn là căn bản của tất cả mọi vật, cho dù chỉ hơi chấn động một chút cũng có thể khiến cho người ta đau tới chết đi sống lại, vậy mà cái thứ này lại có thể khiến cho người ta có cảm giác như bị hàng vạn con kiến cùng cắn xé linh hồn? Nếu vậy thì sẽ đau tới mức nào? Đoán chừng là ai cũng phải đau tới nổi điên chứ?

“Mặc dù không phải thật sự là vạn nghĩ phệ hồn, thế nhưng hiệu quả của nó cũng không xê xích gì nhiều. Nếu mà nhiễm phải lời nguyền như thế này thì đừng nói là thằng nhóc con nhà ngươi, coi như là mấy tên khổ tu giả cao cấp nhất của Phật giáo hoặc Thiên Chúa giáo cũng chưa chắc có mấy kẻ có thể nhịn được nổi.”

Khổ tu giả, Itsuka Ken cũng khá tinh tường về loại tu giả này, đây là những tu sĩ có tâm linh và ý chí cứng cỏi đến cực hạn, hầu như là không thể nào lay chuyển nổi. Đó là bởi vì trong cuộc đời tu giả của họ, không có bất cứ khó khăn và đau khổ nào mà họ không thường xuyên nếm qua, là ‘thường xuyên’ nếm qua, bọn họ xem khó khăn và đau khổ tựa như cơn bữa mà nếm qua mỗi ngày và dùng chúng như phương thức tu hành duy nhất để rèn luyện mình.

Có thể nói là trong tất cả những giáo phái lớn, không có giáo phái nào mà không có loại tu giả này, nhất là Phật Giáo và Thiên Chúa Giáo. Khổ tu giả ở hai giáo phái này thường là những khổ tu giả thuần túy nhất và cứng cỏi nhất, bởi vì thủ đoạn tu luyện của họ là cực hạn nhất, nhất là những khổ tu giả cao cấp.

Trước kia Itsuka Ken cũng từng nghe nói là với những khổ tu giả cao cấp, cho dù có trải qua 18 tầng Địa Ngục một lần thì vẫn có thể mặt không biến sắc mà nói chuyện ăn cơm như thường, vậy là cũng đủ để hiểu được sức nhẫn nại của bọn họ kinh khủng đến mức nào, chỉ là cậu vẫn chưa có cơ hội được gặp loại khổ tu giả này.

“Vậy giờ ông còn giữ cái thứ này để làm gì? Chắc ông không có ý định dùng nó để hù tui đấy chứ?”

“Hù cái đầu của ngươi! Nếu ngươi muốn thì bản đại thần cũng không ngại cho ngươi nếm thử một lần. Sao? Muốn thử chút không?”

“Khục! Thôi! Quên đi! Cái thứ này không thích hợp với tui, tui không mắc chứng tự ngược! Lão nhân gia ngài muốn dùng thì cứ giữ lại rồi tự dùng đi thôi, phỏng chừng còn có thể giải buồn!”

“Ngươi mới là ông cụ! Thằng nhóc con thúi nhà ngươi…, nếu không phải do ngươi luôn che đậy tiếng nói của bản đại thần thì bản đại thần ru rú ở trong này một mình để làm gì?”

Nghe được giọng nói u oán của virus đại thần, Itsuka Ken lúng túng, vội vàng hắng giọng mà nói lảng sang chuyện khác: “Vậy làm gì với cái thứ này bây giờ? Nếu ông đã quyết định giữ cái thứ này lại rồi thì hẳn nó cũng phải có công dụng gì đó thì ông mới giữ lại chứ? Đừng có nói đùa với tôi như là cái thứ này có thể đối phó với Thanh Trừng Giả nghe?”

“Thiết! Cái loại nguyền rủa có trình độ gà con như thế này mà có thể đối phó được cái đám khốn kiếp kia, vậy thì đám khế giả lúc trước của ta cũng sẽ không bị chết tới thê thảm như vậy. Đừng có dùng năng lực hiểu biết và trí tuệ còi cọc của ngươi để suy đoán về năng lực và thủ đoạn của cái đám khốn kiếp kia, bằng không thì ngươi sẽ chết rất thảm, không đúng, hẳn là sau khi chết cũng rất thảm!” Virus đại thần bĩu môi, hẳn là vì lần này Itsuka Ken dùng giọng nói đùa kết hợp với nghi vấn nên virus đại thần mới không dùng giọng quát mắng để chỉ trích cậu như mọi lần.

“Tui đương nhiên hiểu là năng lực hiểu biết còi cọc của mình căn bản không đủ để đoán được thủ đoạn của cái đám biến thái đó, từ sau lần gặp mặt trước thì tui đã bỏ qua ý định suy đoán thực lực của bọn chúng thế nào rồi. Thật đúng là một đám biến thái tới bệnh hoạn, ngay cả hợp thể tự bạo cũng dám, đúng là tuyệt tình tuyệt tính ah…” Itsuka Ken thở dài, “Thôi được rồi, chuyện đó thì tui hiểu rõ. Thế nhưng giờ ông tính làm gì với cái đống này? Nó có ích gì sao?”

“Đương nhiên là có ích! Không phải là từ nãy tới giờ, ngươi cứ luôn nghĩ về cô ả kia sao? Giờ được rồi đấy!”

“WTF???”

“Không muốn thì thôi vậy.”

“Cmn! Ông già khốn kiếp, có biết nhìn lén suy nghĩ của người khác là thiếu đạo đức lắm không? Ông làm như vậy không phải là để cho tui coi thường ông sao?”

“Xí! Còn cần phải nhìn lén? Nhìn biểu hiện của tiểu tử ngươi từ nãy tới giờ là biết rồi! Ai bảo sáu năm trước có thằng nhóc con nào đấy nhịn không nổi mà nói tuốt tuồn tuột ra là mình muốn sưu tập đầy đủ bốn màu saber? Tại sao bản đại thần lại gặp phải một khế giả biến thái thích sưu tập nữ nhân như ngươi chứ?”

“Ê! Nè! Ông nói rõ ràng cho tui, thích sưu tập thì có gì sai mà gọi là biến thái? Ông có ý gì đó? Mặc dù tui thừa nhận là mình rất thích sưu tập đủ cả bốn saber xanh đỏ đen trắng, thế nhưng chuyện đó thì có gì biến thái? Cái đó mà gọi là biến thái? Ông đang đùa với tui sao? Cái đó chỉ gọi là ‘bác ái’, ‘bác ái’ thôi, có hiểu hay không? Ông có biết cái cảm giác khi được bốn con nữ vương giống y chang nhưng khác màu nhau vây quanh là thế nào không? Ông có biết là bị bốn nữ vương giống hệt nhau những đã bị mình dạy bảo thành công vây quanh là sung sướng đến mức nào không? Ông có… Thôi quên đi! Nói với ông cũng như không! Ông thì hiểu cái gì chứ? Thiệt tình…”

“Ha ha, lại có người nói là bản đại thần không hiểu chuyện này? Ha ha! Thằng nhóc con, ngươi dám nói là bản đại thần không hiểu ‘bác ái’? Ha ha! Được! Vậy hôm nay để cho bản đại thần giảng cho ngươi cái gì mới thật sự là bác ái! Đầu tiên…”

“Ngừng! Stop!” Một đống triết lý của virus đại thần còn chưa kịp tuôn ra thì đã bị Itsuka Ken chặn lại ở trong cuống họng, cậu chỉ về phía đống vật chất màu đen đang bị virus đại thần phong ấn rồi nói: “Giờ trước hãy cho tui biết là cái đống này có tác dụng gì đi! Ông vừa mới nói tới saber đỏ? Nói vậy tức là ông có thể dùng cái đống này để thực hiện nghi thức triệu hoán lần nữa sao?”

“Chờ chút! Trước để bản đại thần chứng minh cho ngươi biết về khả năng bác ái của bản đại thần…”

“Được! Được! Được! Tui tin! Tui tuyệt đối tin là ông hiểu bác ái hơn tui, vậy được chưa? Ông là số một!”

“Câu này của ngươi tại sao nghe vào tai nó cứ như là muốn qua loa ấy nhỉ?”

“Không, tui tuyệt đối tin tưởng ông là người thông kim bác cổ, tui không sánh được!”

“Ngươi mà càng như vậy thì càng chứng minh là ngươi có tật giật mình! Được rồi, vẫn là để bản đại thần nói rõ một lần cho ngươi đi!”

“Cmn! Ông mà còn nói nhảm nữa có tin là tui trực tiếp bỏ gánh không chơi nữa hay không? Ông…”

Thấy Itsuka Ken bắt đầu nổi đóa thì virus đại thần hài lòng và bắt đầu điều chỉnh lại thái độ nói chuyện của mình rồi nói: “Về cái thứ này, công dụng của nó là có thể phá vỡ vách tường thứ nguyên, nói ngắn gọn thì nó tương đương với một bug cỡ nhỏ! Mặc dù nếu thật sự muốn thành hình giống như ta thì còn cần thêm không biết bao nhiêu năm nữa, thế nhưng nếu xét về gốc gác thì xem như là một chi nhánh có cùng một nguồn gốc với bản đại thần.”

“Cái gì? Ý ông nói là nguyền rủa có năng lực diễn biến thành ‘Lỗ thủng’!?” Vốn còn đang định mắng virus đại thần một trận, thế nhưng đột nhiên nghe virus đại thần nói như vậy, Itsuka Ken giật bắn cả người mà la toáng lên.

“Có một vài nguyền rủa sau khi đã tích lũy đủ kinh nghiệm qua một thời gian dài, tiếp đó nếu như có thể đạt tới ‘vạn thế căn nguyên’ và tiếp tục diễn biến, chúng hoàn toàn có thể thoát ly sự trói buộc của pháp tắc trở thành một tồn tại siêu việt cấp thấp. Sau đó nếu như chúng có thể tiếp tục lột xác nữa thì có một chút khả năng nhỏ bé để trở thành ‘lỗ thủng’ của nhị thứ nguyên.”

“Một vài?”

“Ừ! Là ‘một vài’! Giống như loại này, không chỉ có hoạt tính mà còn có một lượng ý thức riêng cho bản thân, dù cực nhỏ. Nếu cho nó đầy đủ thời gian để tích lũy, nó hoàn toàn có thể phát triển trở thành một ‘lỗ thủng’ cỡ nhỏ rồi cuối cùng trở thành tồn tại túc địch trời sinh đối với ‘trứng thúi’.”

“Hóa ra là vậy! Nói vậy tức là ông muốn lợi dụng thứ này? Muốn phá vỡ bức tường thứ nguyên để tiến hành triệu hoán thì phải mượn sức mạnh của ‘bug’, thế nhưng nếu như ông trực tiếp ra tay thì có thể sẽ bị ‘trứng thúi’ phát hiện, tới lúc đó thì cả hai người chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo. Nếu vậy thì biện pháp duy nhất để có thể tiến hành triệu hoán cũng chỉ có lợi dụng sức mạnh ‘bug’ vốn có của bản thế giới? Nói như vậy cũng tức là lần triệu hoán trước, Alter được ông đưa tới đây không chỉ là nhờ vào năng lượng khi nổ tung mà còn nhờ vào nguyền rủa?”

Hiện giờ thì thuộc tính của Itsuka Ken ở tất cả mọi phương diện đều đã gia tăng rất nhiều, thế nên đối với những vấn đề có tính chất suy lý như thế này, cậu có thể hoàn thành rất là thoải mái.

“Đúng! Nói chính xác là dùng sức mạnh kết hợp từ cả hai tầng sức mạnh là nguyền rủa và nổ tung khi đó. Nguyền rủa có tác dụng phá vỡ vách tường thứ nguyên còn năng lượng thì có công dụng thúc đẩy và tiêu hao trong quá trình thực hiện, ngoài ra việc kéo người qua đây cũng cần năng lượng nữa.”

“Ế nhưng mà không đúng! Có một chuyện tui đã thắc mắc từ lâu rồi! Theo như những gì chúng ta nói với nhau từ trước tới giờ thì hẳn là việc đi xuyên qua vị diện phải là rất khó, nếu chỉ có một hoặc hai trường hợp thì còn nói được, thế nhưng tại sao ở cái thế giới campione này, thần ma ở đây lại toàn là những người bị lưu đày tới từ Khu Vườn Nhỏ? Chẳng lẽ hai vị diện này có mối liên hệ bí ẩn gì đó với nhau sao?”

Đây chính là vấn đề đã làm khó cho Itsuka Ken suốt mấy năm nay. Nếu việc đi xuyên qua vị diện khó khăn đến như vậy, vậy thì tại sao ở vị diện campione này, tất cả Heretic God đều là những thần ma bị lưu đày đến từ vị diện Mondaiji-Tachi chứ? Cái này không đúng ah?

“Ai nói với ngươi là hai thế giới này là hai vị diện khác nhau?”

“Haaa?”

“Cái thế giới này và cái thế giới trước của ngươi chẳng qua là hai thế giới khác nhau, nhưng vẫn cùng vị diện. Chẳng lẽ người quên việc lý giải của con nha đầu Izayoi trong nguyên bản về quan hệ của các thế giới với thế giới Khu Vườn Nhỏ rồi? Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng con nha đầu vẫn còn đang ngủ say ở trong cơ thể ngươi có thể dẫn ngươi đi xuyên qua vị diện khác được hay sao? Xuyên qua nhiều quá khiến đầu óc của ngươi trở nên tú đậu rồi hả? Nếu mà mọi thứ mà đúng như ngươi nghĩ thì bản đại thần còn ký khế ước sinh tử với ngươi làm gì? Đồng loại của ta thật nhiều quá ha?”

“Ây…!”

Được rồi! Nghe virus đại thần nói như vậy, cuối cùng Itsuka Ken cũng hiểu.

Chỉ là… thế giới Campione và thế giới Mondaiji-tachi là hai thế giới cùng vị diện với nhau? Có thể sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio