Nero • Claudius, hoàng đế của đế chế La Mã, bởi vì công tích khi cầm quyền và sức ảnh hưởng đến thế giới khi còn sống, sau khi chết được đặc cách triệu hồi tới Khu Vườn Nhỏ, sau đó dựa vào tín ngưỡng của bản thân ở thế giới cũ mà ngưng tụ ra thần cách.
Đương nhiên, nếu như Nero an phận với tư cách một quân thần bình thường thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nói cũng buồn cười, Nero vốn là một người vô cùng tự tin vào bản lĩnh nghệ thuật của bản thân, hơn nữa cũng vô cùng thích nghệ thuật, bởi vậy sau khi trở thành quân thần, người này có thói quen chạy rông khắp nơi để tổ chức nghệ thuật để thỏa mãn sở thích của bản thân. Trong một lần tổ chức nghệ thuật, người này đã vô tình tuyên bố hùng hồn trong cơn say rằng mình là một nghệ thuật gia siêu việt Apollo, người được mệnh danh là thần ánh sáng, chân lý và nghệ thuật trong thần thoại Hy Lạp.
Được rồi! Ngay trong một bữa tiệc nghệ thuật mà lại dám tuyên bố hùng hồn như vậy, hơn nữa đối tượng so sánh còn là một vị thần nổi tiếng như Apollo, kết quả là không lâu sau, lời tuyên bố này bị truyền đi khắp nơi trong Khu Vườn Nhỏ. Cuối cùng, nó vọng tới tai của thần mặt trời Apollo.
Thân là một vị thần cổ xưa, Apollo dĩ nhiên cũng là một vị thần tự ngạo và cao cao tại thượng. Trong số các Tu La Thần Phật có mặt trong Khu Vườn Nhỏ, hầu như tất cả những vị thần cổ xưa đều là những người đã trải qua trăm ngàn lần chiến đấu. Trải qua vô số lần chiến đấu mà còn sống sót, bất kẻ là kẻ thắng hay kẻ bại thì đều là những người có năng lực vô song, vì thế sự tự ngạo có thể nói là ăn sâu vào cốt tủy.
Hơn nữa vì sống lâu, đa số các thần linh cổ xưa đều có một cái tật chung đó là hỉ nộ vô thường, Apollo cũng vậy, và vì thế, khi nghe thấy lời tuyên bố hùng hồn của Nero, một vị thần nho nhỏ mới sinh ra, Apollo cảm thấy bị xúc phạm. Chỉ một chữ: “Chiến!”
Từ thi đấu nghệ thuật đến đấu khẩu lý sự, từ đấu khẩu lý sự dẫn thần chiến. Sau đó, dựa theo kết quả thì có thể thấy, Nero thua. Chỉ là mặc dù Nero thua nhưng Apollo cũng chẳng thoải mái gì, một hóa thân của Apollo đã phải biến mất, về sau còn có thể khôi phục lại hay không thì không biết được. Đây là những gì Itsuka Ken biết được theo trí nhớ của Thao Thiết.
“Tại sao không có thông tin gì về thế giới này?” Đọc trí nhớ của Thao Thiết xong, Itsuka Ken nhíu mày.
Về Nero thì cuối cùng cậu cũng đã hiểu rồi, nói chung thì cũng chỉ là một vị hoàng đế của vô số các thế giới song song có kết nối với Khu Vườn Nhỏ mà thôi, bởi vì đạt được công tích và tín ngưỡng quá lớn nên mới được đặc cách gọi tới Khu Vườn Nhỏ. Chỉ là sau đó người này vì quá tự đại nên mới chọc tới Apollo và thua trận nên mới bị đày đến thế giới này.
Tất cả những thứ này xem như khiến cho Itsuka Ken hoàn toàn hiểu được lai lịch và thân phận của Heretic God, thế nhưng điều đáng tiếc là từ trong trí nhớ của Thao Thiết, Itsuka Ken hoàn toàn không tìm ra được bất cứ thông tin nào có liên quan đến vùng đất dùng để lưu đày này.
Nguyền rủa trên người của Heretic God hẳn là không phải do Apollo tạo ra, phong ấn cũng không phải. Liên tưởng đến những Heretic God trước đó, đột nhiên Itsuka Ken cảm thấy nghi vấn trong đầu mình lại trở nên nhiều hơn. Mặc dù cậu cũng có rất nhiều giả thuyết, thế nhưng đến hiện giờ thì cậu lại chẳng thế kiếm được bằng chứng nào để kiểm tra cho những giả thuyết này, không thể nào biết được cái nào đúng cái nào sai để có thể thu hẹp phạm vi điều tra lại. Thật rắc rối!
Về phần Thao Thiết thì những ý nghĩ của Itsuka Ken về nó đều không sai. Con hàng này trước kia quả thật đúng là làm ác đa đoan, bị một đệ tử của cửa Phật phát hiện thì lại nuốt luôn người ta khiến cho Phật Môn nổi nóng mà ra tay trấn áp rồi lưu đày tới nơi này. Chỉ là chuyện duy nhất khiến Itsuka Ken cảm thấy khó hiểu đó là tại sao con hàng này lại không bị nguyền rủa? Thậm chí là cả phong ấn cũng không? Chẳng lẽ là tại vì nó không có thần cách mà chỉ có linh cách của Yêu Vương? Không có thần cách, tức là không có thần tính, vì vậy không bị phong ấn và nguyền rủa?
Nghĩ tới đây, một ý tưởng chợt hiện lên trong đầu của Itsuka Ken, một giả thuyết khác chợt hiện lên trong đầu cậu, có lẽ cậu sẽ phải kiểm chứng một chút về phương diện này.
Ngoài ra thì cũng có thể loại bỏ giả thuyết là phong ấn và nguyền rủa đã bị Thao Thiết nuốt mất và tiêu hóa, bởi vì suy đoán của Itsuka Ken về nguyền rủa không hề sai, nguyền rủa và phong ấn trên người Thao Thiết vốn dĩ không phải là của nó mà là của vị hoàng đế Nero xui xẻo kia.
Khi đó, Nero chỉ vừa mới bị đày tới nơi này chưa bao lâu và đang trong quá trình ‘đầu thai làm người’, linh hồn và thần cách đều đang bị phong ấn. Thao Thiết sau khi bị lưu đày tới đây thì đã chui vào trong biển linh hồn của Nero rồi đem linh hồn và thần cách của Nero nuốt mất. Sau đó thì nó vô cùng xui xẻo mà phải nhận lấy nguyền rủa ‘vạn nghĩ phệ hồn’ thay cho Nero, ngoài ra còn bị phong ấn khóa chặt trong biển ý thức mà không thể thoát ra được, trong khi đó nó vốn dĩ không phải nhận lấy những thứ này.
Những chuyện sau đó cũng trở nên dễ hiểu, Thao Thiết vì muốn thoát khỏi phong ấn nên đã mượn thân thể của Nero mà tàn sát một lượng lớn dân chúng Rome và giáo đồ của Thiên Chúa giáo để cắn nuốt linh hồn của những người này. Sau đó, thân phận của nó cuối cùng cũng bị hai vị thánh đồ St. Paolo và St. Peter phát hiện, họ liên thủ phong ấn vị bạo chúa đương chính của Rome, trên thực tế lại là con ác thú phương đông đang núp trong linh hồn của vị hoàng đế này.
Còn những thứ đáng ngờ khác như là tại sao Thao Thiết lại xuất hiện ở Rome thì tương đương buồn cười, nói đơn giản là trùng hợp thôi. Vừa bị lưu đày tới thế giới này thì nó đột nhiên rớt xuống trúng vào vương cung của La Mã, sau đó nhào vào trong đầu của ‘Nero’ khi đó, chỉ đơn giản như vậy. Ai quy định là ác thú phương đông bị lưu đày tới nơi này thì phải xuất hiện ở phương đông?
“Haiz ~~~ tới cuối cùng thì vẫn không thể biết được thứ gì có ích. Coi bộ nếu thật sự muốn biết được chuyện gì thì cũng chỉ có thể tìm Pandora. Cô nàng loli đó có lẽ biết được không ít, chẳng phải mọi thứ ở đây đều bắt đầu từ cô ta sao?”
Thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ, Itsuka Ken nhìn về phía con giao long dị hợm ở trong tay mình một chút, sau đó cậu quyết định buông tha cho việc cắn nuốt. Vẫn là dùng nó để hiến tế đi! So với thiên phú cắn nuốt thì Itsuka Ken cảm thấy có vị bạo chúa áo đỏ ngạo kiều và moe kia ở bên vẫn tốt hơn nhiều.
“Thật sự quyết định rồi? Giờ đổi ý vẫn còn kịp!”
“Đừng có nói nhiều! Mau triệu hoán đi!”
“Được rồi! Vậy ta không nói nhiều nữa! Giờ bản đại thần sẽ giúp ngươi triệu hoán, chuẩn bị tinh thần cho tốt đi!”
Không tranh chấp với Itsuka Ken, virus đại thần bắt tay vào việc chuẩn bị cho nghi thức triệu hoán. Sở dĩ lần này virus đại thần không tranh chấp gì với Itsuka Ken là bởi vì virus cũng hiểu, thiên phú cắn nuốt thật sự có chút gân gà đối với Itsuka Ken.
Dựa theo dự tính của virus đại thần, năng lực cắn nuốt của Itsuka Ken sẽ còn phát triển nữa, nó đã chuẩn bị rất nhiều cho năng lực này của Itsuka Ken, thậm chí có thể nói là mấu chốt cho quá trình phát triển trong tương lai của cậu. Vì thế thiên phú cắn nuốt rất nhanh sẽ dần trở nên vô tích sự, còn bằng không thì nó nhất định phải thuyết giáo Itsuka Ken một chầu vì cái tội phí phạm này.
Theo sự chuẩn bị của virus, linh hồn của Thao Thiết lập tức biến mất khỏi tay của Itsuka Ken, sau đó, ánh sáng màu đen nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ không gian quanh cậu.
“Khách khách Khách khách Khách khách Khách khách khách Khách khách Khách khách………!!!!!!!!!”
Âm thanh quỷ dị vang lên, tựa như tiếng của những món gia cụ lâu năm phát ra khi sắp tới tuổi.
Bất chợt, Itsuka ken cảm thấy đôi mắt của mình tối sầm lại, bất luận là cảm giác hay thần niệm cũng đều chìm vào trong bóng đêm tuyệt đối.
Ngay sau đó, khi cậu còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm thì trong linh hồn của cậu đã vang lên những âm thanh khủng bố, chúng cho cậu cảm giác tựa như là âm thanh diễn ra khi có người phá tan hỗn mang và bắt đầu khai thiên tích địa vậy.
“Coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong ong ong ~~~~~~~~~~~~~ .”
Linh hồn nhận lấy sức ép và sức trùng kích chưa từng có, chỉ thiếu một chút nữa là Itsuka Ken đã ngất đi vì sự đau đớn khủng khiếp bất chợt ập đến này. Đôi mắt cậu nổi đom đóm, hàm răng nghiến lại, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
“———— ta… Cmn cái đồ con rệp!!! Ông muốn hại chết tôi sao!!!”
“Ngươi thì biết cái gì mà gào? Cái này đã là nhẹ lắm rồi! Nếu không phải có con súc sinh kia chắn ở trước để chịu đòn thay cho ngươi thì chỉ cần một làn sóng trước thôi cũng đủ cho thần hồn của ngươi tan thành tro bụi rồi đó, còn gào cái gì? Ngươi cho rằng đòn tấn công đến từ tổng pháp tắc dễ chịu vậy sao? Nếu dễ vậy thì ta còn cần vật hiến tế để làm gì?”
“Vậy tại sao không nói sớm? Tối thiểu cũng phải để tôi chuẩn bị tinh thần trước chứ? Ông có biết đột nhiên bị quất cho một cú đau tới như vậy ngay trong linh hồn là khó chịu tới cỡ nào không? Sao không nói sớm?”
“Con em ngươi đấy! Nói nhẹ nhàng với ngươi rồi thì ngươi leo lên đầu ta để đi ị đúng không? Ai nói là ta không có dặn trước, hơn nữa cái việc này còn phải dặn cụ thể, ngươi còn chưa dứt sữa sao? Còn dám nói nhảm thêm một câu nữa thì bản đại thần đình chỉ việc triệu hoán cho ngươi tiền mất tật mang bây giờ!”
“Tốt! Ông có ngon thì làm thử cho tui xem! Ông dám làm thì tui dám nhảy vào cái hố này ngay lập tức! Cùng lắm thì chết chùm thôi! Ai sợ ai!”
“Cùng chết! Thằng nhóc con thúi nhà ngươi thật sự cho rằng bản đại thần sợ chết? Được nha! Có ngon thì ngươi nhảy cho ta xem? Nhảy đi! Nếu ngươi không quan tâm đến nữ nhân của mình thì cứ nhảy! Hôm nay bản đại thần chơi với ngươi!”
“Nhảy thì nhảy! Ông cho rằng tui không dám?”
“Nhảy đi! Bản đại thần đúng là cho rằng ngươi không dám!”
“Không dám? Vậy tui nhảy cho ông xem!”
“Tốt! Nhảy đi! Lập tức nhảy!”
“Được! Tui nhảy!”
“Nhảy! Tuyệt đối đừng do dự! Ngươi nhảy!”
“Ta ————”
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm OÀ..ÀNH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Trong lúc Itsuka Ken vẫn còn đang cãi nhau chí chóe với virus đại thần để phân tán sự đau đớn thì đột nhiên không gian xung quanh bỗng trở nên rung động kịch liệt.
Vốn còn tưởng sẽ xảy ra việc gì nghiêm trọng nên Itsuka Ken lập tức cắn răng chịu đau và thu hồi sự chú ý, thế nhưng sự chấn động chỉ xảy ra đúng 10 giây rồi sau đó tất cả đều quy về im lặng. Sau đó, một tia sáng diễm lệ màu xích hồng đột nhiên xuất hiện và hàng lâm xuống trước mặt của Itsuka Ken.
Ánh sáng yêu diễm màu đỏ tựa như một mặt trời mới sinh tỏa ra ánh hào quang chói mắt không gì sánh được chiếu sáng toàn bộ không gian vốn đen tối.
Sau đó, một cọng ngốc mao màu vàng vô cùng quen thuộc hiện lên trong mắt của Itsuka Ken.