“Kẻ ti tiện… xấu xa… bẩn thỉu… đáng ghét! Mi… mi dám khinh… nhờn… nữ hoàng… của… chúng thần…! Thiếp thân nhất định… sẽ… giết… Ah——! Mi—Mi còn muốn làm gì nữa——?!” Tiếng mắng mỏ và sỉ vả đầy mệt nhọc của nữ thần Athena vang lên, cô chưa bao giờ cảm thấy giận dữ và xấu hổ đến như vậy. Thế nhưng cô còn chưa kịp diễn tả hết sự tức giận và xấu hổ của mình thì đã bị hành động của thiếu niên ngắt ngang, cậu bất chợt vác cô lên trên vai của mình rồi xách đi, tựa như xách một món hàng vậy.
Tức giận và cảm thấy sỉ nhục không gì sánh nổi, sự phẫn nộ và nhục nhã tràn đầy tâm hồn của Athena. Dù rằng có trí tuệ không gì sánh được thì Athena cũng không hiểu nổi là khi nãy rốt cục thiếu niên đã dùng cách gì mà khiến cô trở nên thấp kém như thế.
Dù không muốn nhớ lại, thế nhưng Athena không thể không thừa nhận rằng, đúng như thiếu niên mong muốn, cô không thể nào quên được tất cả những cảm giác vừa rồi, kể cả sự sỉ nhục không gì sánh được lúc đó. Thậm chí ngay lúc này, những vị trí cấm kị trên người cô, nơi bị thiếu niên dùng để hành hạ cô khi cô cao trào vẫn còn đang nóng hổi và tỏa ra cảm giác điện giật mỗi khi bị chạm tới khiến cô vẫn đang run lên lẩy bẩy. Cô căm ghét cảm giác này, thế nhưng lại lực bất tòng tâm chẳng thể làm gì được.
Chỉ đơn thuần là bị đối phương vắt qua vai, thế nhưng khi những vị trí kia bị hơi chạm vào, cơ thể của Athena lại cảm thấy như bị điện giật và độ ấm trên người cô lại có dấu hiệu lên cao.
Đôi mắt vốn tỏa ra ánh sáng trí tuệ có thể nhìn thấu vạn vật của Athena đã bắt đầu bị ô nhiễm, ở trong đó, từng luồng sương mù màu hồng nhạt đã hiện lên và ăn mòn ánh sáng trí tuệ trong mắt Athena. Mặc dù luồng sương mù này rất nhạt, thế nhưng cũng đã đủ khiến tuệ nhãn của Athena bị che mờ. Athena đã thật sự bắt đầu lạc lối, nữ hoàng chí cao vô thượng thống trị chúng thần đã bắt đầu đọa lạc nhân gian.
“Ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không đoán được, xem ra trí tuệ của em đã bắt đầu bị sự cao ngạo của nữ hoàng che mờ rồi nhỉ? Thế nhưng yên tâm đi, ái phi của ta! Cho dù trí tuệ của em có bị che mờ đi chăng nữa thì cũng chẳng sao, vì ta sẽ giúp em tìm về, sau khi đã huấn luyện em thành vương phi như ý ta mong muốn.”
“Câm miệng! Đồ ti tiện, xấu xa, bẩn thỉu!…”
“Ha ha, sợ rồi sao? Thế nhưng em phải tập làm quen đi thôi, bởi vì từ giờ khắc này trở đi, ta chính là quân vương, là chủ nhân duy nhất của em. Ta sẽ dạy bảo em cho thật cẩn thận, đến tận khi em đã nhận rõ được sự thật đó và khắc nó vào trong linh hồn mình.”
“Thiếp thân… thiếp thân tuyệt đối… sẽ không bị những lời… đe dọa dơ bẩn… này ảnh hưởng! Đừng tốn công… vô ích!” Thở hổn hển và cố gắng kềm chế cảm giác khác lạ lại dần đang trỗi lên trong người mình, Athena nói ngắt quãng.
“Quả nhiên là nữ hoàng cao cao tại thượng, chỉ một lần bại trận quả nhiên là không đủ để em khuất phục!” Cười và phát ra một câu cảm thán, thiếu niên vừa vác lấy Athena vừa bay đi, sau đó cậu đáp xuống nóc của một tòa nhà, “Thế nhưng phải như vậy mới thú vị, nếu em chịu thua sớm quá thì cơn thịnh nộ vẫn đang cháy rừng rực trong người ta làm sao để dập tắt đây? Dạy dỗ một con điếm dâm loạn sao có thể bằng được việc dạy dỗ một nữ thần cao ngạo chứ? Ta chờ mong sự chống cự của em, ái phi của ta. Hi vọng nó có thể đem cho ta sự vui sướng lâu một chút.”
“Kẻ tiểu nhân ti tiện. Thiếp thân là nữ hoàng của chúng thần, là thần nữ tối cao! Thiếp thân tuyệt đối sẽ không khuất phục ngươi.”
Mặc dù thái độ rất cứng rắn, thế nhưng trong lòng Athena lại cảm thấy là mình hẳn không nên nói những lời như thế vào thời điểm này. Cô cảm thấy nói như thế rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả nào đó mình không mong muốn, thế nhưng cô chẳng thể nghĩ ra được rằng đó là hậu quả gì. Trí tuệ đang dần bị che đậy, lúc này thì nữ thần đại nhân chỉ còn sót lại có sự xinh đẹp, tự tôn, cao quý và nét thuần khiết; thế nhưng trong tình huống sức mạnh bị phong ấn và trí tuệ bị lu mờ thì tất cả những điểm này chỉ khiến cô trở thành một con mồi càng thêm thơm ngon khi bị kẻ thù bắt giữ.
“Ha ha ha! Cách nói này của em chỉ khiến ta cảm thấy hưng phấn hơn trong việc chinh phục và huấn luyện em mà thôi! Ha ha ha! Thật không ngờ rằng cũng có một ngày, đường đường nữ thần trí tuệ Athena cũng phải nói những lời ngoài mạnh trong yếu như thế để tự vệ. Chỉ là em không cảm thấy rằng cách nói hiện giờ của em rất giống như đang mời chào: ‘hãy hành hạ và lăng nhục em đi!’ sao?
Quả nhiên, cuối cùng thì Athena cũng biết là mình sai lầm ở nơi nào. Nghe những lời xấu xa của thiếu niên, Athena chợt cảm thấy xấu hổ và hoảng loạn không gì tả được, ánh sáng trí tuệ trong mắt cô lại một lần nữa bị cảm xúc che mờ, điều này khiến cô luống cuống không biết làm thế nào, chỉ có thể lớn tiếng la mắng:
“Câm… câm miệng! Mau thả thiếp thân ra! Thiếp thân cho mi cơ hội cuối cùng! Nếu như lúc này mi chịu thả thiếp thân thì thiếp thân còn có thể bỏ qua chuyện lúc trước và xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra!”
“Thả em? Em đang đùa với ta sao? Vương phi của ta, chẳng phải ta đã nói với em là ta rất tham lam sao? Cuộc đời này của em, vĩnh viễn chỉ có thể trở thành vương phi của ta, ở bên cạnh ta để mặc cho ta hưởng dụng. Cho dù em tức giận cũng được, oán giận cũng được, thù ghét cũng được, không sao hết! Ta có thời gian để dạy bảo em, một ngàn năm hay một ngàn vạn năm hay là vĩnh hằng cũng được, thời gian vô tận sẽ cho em biết rằng mình có thể thay đổi đến mức nào. Ha ha ha ha ha ha ha!!!!”
Tiếng cười vang dội đầy đắc ý của thiếu niên khiến sắc mặt của Athena trở nên tái nhợt, cô biết nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì cuộc đời cô từ nay về sau thật sự sẽ thuộc về thiếu niên này. Thù hận của cô, vinh quang của cô, địa vị của cô, thậm chí linh hồn và thân thể của cô đều sẽ bị thiếu niên tước đoạt mất và chiếm lấy, đến vĩnh hằng.
“Không! Thiếp thân tuyệt đối sẽ không để cho mi được toại nguyện. Dám giam cầm và lăng nhục chư thần nữ vương, thiếp thân sẽ khiến cho mi phải hối…”
“Nè! Ngừng việc uy hiếp ở đây được rồi! Em cho rằng những lời đe dọa đó có thể khiến ta thay đổi sao? Ta là ma vương, là quỷ vương chân chính, nguyền rủa, trừng phạt, thẩm phán vân… vân……, em nghĩ chúng có thể làm gì được ta? Hơn nữa em chỉ là một nữ thần vương bị chính thần thoại của mình vứt bỏ mà thôi, đã biến thành Dị Thần rồi thì em còn mong muốn có ai tới cứu viện? Em cho rằng những thần linh khác sẽ vì em mà giáng trần rồi tuyên chiến với ta sao? Cứ xem như bọn họ xuống đây thì có ích gì? Cả nữ hoàng của bọn họ là em cũng bị ta bắt sống thì những kẻ khác có thể làm được gì chứ? Nam thần chỉ có thể biến thành con mồi cho ta săn giết, còn nữ thần xinh đẹp chỉ có thể biến thành giống như em, trở thành vật sở hữu của ta mà thôi. Em cho rằng mình còn có thể chạy thoát?”
Trào phúng! Sự trào phúng trần trụi, trào phúng rằng cô đã bị chúng thần vứt bỏ, trào phúng rằng cô chỉ là một nữ hoàng chán nản bị cha mình phản bội mà thôi.
Vốn nên vô cùng phẫn nộ vì những lời nói trên, thế nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy không cam lòng và đau khổ không sao kể siết. Thiếu niên nói đúng. Cho dù cô đã mở phong ấn và lấy lại được sức mạnh lớn nhất của mình, cho dù cô đã lấy lại được vẻ ngoài cao quý của nữ hoàng, cho dù cô đã khôi phục lại bản chất của ba thần nữ, vậy thì sao? Bản chất Heretic của cô cũng sẽ không thay đổi, thần thoại của cô cũng sẽ không thay đổi. Cô vẫn sẽ chỉ là một nữ thần chán nản đã sa đọa thành một Heretic vì bị cha mình hãm hại và bị chúng thần ruồng bỏ mà thôi. Một Tà Thần với thần thoại bị vấy bẩn.
Cho dù cô không muốn thừa nhận, thế nhưng đây là sự thật không thể thay đổi.
“Cho nên, em cứ ngoan ngoãn mà trở thành vương phi của ta đi! Là vua của em, ta sẽ gánh thay cho em tất ca mọi thù hận và thống khổ mà em đang mang trên người. Chỉ cần em làm nũng với ta một chút thì có gì mà ta không làm cho em chứ? Chỉ đơn thuần là điên cuồng một lần thôi, ái phi của ta. Chỉ cần em chịu làm nũng với ta, ta không ngại tuyên chiến với chư thần Hy Lạp một lần. Ta có thể vì em mà tẩy trừ tất cả những kẻ đã ruồng bỏ em và cho em sự phản bội, kể cả khi đó là 11 vị chủ thần khác của đỉnh Olympus, Zeus cũng không ngoại lệ!”
“————”
Trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ không thể tin được, cô giùng giằng cố nhìn được mặt của thiếu niên. Dường như hiểu ý, thiếu niên ôm cô vào trong ngực mình. Nhìn đôi mắt màu hổ phách chỉ cách mình trong gang tấc, Athena nhìn thấy sự chân thật, sự chân thật không thể nghi ngờ, lúc này thì nụ cười tí tửng và xấu xa đã biến mất trên gương mặt của thiếu niên. Cô biết rằng đối phương không nói giỡn, cậu thật sự bằng lòng gánh lấy mọi gánh nặng cô đang mang thay cho cô.
“… mi thật là một kẻ kỳ lạ…” Trong miệng thốt ra một lời nói nhỏ tới không thể nghe thấy, sau đó, đôi mắt của Athena chợt khôi phục lại sự trong sáng như lúc bình thường, cô nói: “Chỉ là thù hận của thiếp thân là việc riêng của thiếp thân, thiếp thân sẽ tự mình xử lý. Thiếp thân sẽ tự tay lấy lại tất cả mọi thứ đã bị cướp đi của mình từ tay người đàn ông độc ác và ti tiện kia. Mi không cần phải quan tâm.”
“Em cho rằng mình còn cơ hội để làm điều đó sao?”
“Cái gì?”
“Ta cho rằng em không có cơ hội để làm điều đó nữa, bởi vì từ hôm nay trở đi, em đã là vương phi của ta rồi!”
“Mi… kẻ đáng ghét ti tiện! Mi vẫn còn muốn làm hành vi vô lễ đó? Nếu bây giờ mi thả thiếp thân ra thì thiếp thân còn có thể tha thứ cho hành vi trước đó của mi; còn nếu mi dám tiếp tục như thế nữa, thiếp thân sẽ biến thành nguyền rủa bất minh để bám lấy mi. Thiếp thân sẽ vĩnh viễn căm thù và mang cho ngươi tai nạn vô cùng vô tận.”
Lời nguyền rủa tuôn ra. Đây là lời nguyền rủa sâu thẳm nhất đến từ chính bản chất của nữ thần trí tuệ, thần đất mẹ, chủ nhân Địa Ngục và nữ hoàng của chúng thần.
Một luồng khí chết chóc lạnh lẽo tuôn ra và xâm lấn linh hồn của thiếu niên, chỉ cần chúng xâm nhập được vào linh hồn của thiếu niên và tạo thành một dấu ấn thì nguyền rủa cũng chính thức thành lập.
“Chà ~ chà ~ ! Thật đúng là không lưu tình chút nào! Thế nhưng chẳng phải ta đã nói rồi sao? Những thứ này là vô nghĩa với ta! Em cứ tùy ý làm những gì em cho rằng có ích đi, thế nhưng bù lại, ta sẽ trừng phạt em nhiều hơn nữa vì hành vi phản kháng không vâng lời này. Đã giác ngộ chưa?”
“Ngươi…”
“BA~ ————!!!”
“Cái… AH——— Ai nha — Ah ~~~~ Ah ~~ Mi… Mi… Kẻ ti tiện bẩn thỉu! Mi dám ——————”
Sự xấu hổ và tức giận chưa từng có trào lên khiến Athena gần như muốn ngất đi.
Thiếu niên này dám… dám… dám lột sạch váy của cô ra mà đét đít cô? Đét đít cô như một đứa con nít ngay giữa ‘thanh thiên bạch nhật’ như thế này?
Hơn nữa vì cảm giác kích thích khi nãy vẫn còn chưa tan đi, khi bị Itsuka Ken đánh vào mông, Athena chợt cảm thấy một sự kích thích không gì tả được lại dâng lên trong cơ thể. Chuyện này khiến Athena xấu hổ đến muốn chết đi, đầu óc cô trở nên lộn xộn.
Là nữ hoàng của chúng thần, vậy mà cô lại bị lột sạch váy và lộ ra mông trần cho đối phương đét đít? Hơn nữa đối tượng đánh đòn còn là một ma vương khác phái đang bắt nhốt cô?
Nếu việc này truyền ra, cô sẽ vĩnh viễn không còn mặt mũi để đi ra ngoài, nó còn nhục nhã hơn cả việc cô bị đối phương làm cho cao trào khi nãy. Đây là sự chà đạp chưa từng có lên tôn nghiêm của nữ hoàng.
Tên khốn kiếp!!!!