Tề Vân vừa nghe nói liền giãy dụa, bị Tần Phong kéo tới một góc khác, nghĩ nghĩ lại lo lắng, vẫn thuận tay lấy sợi rơm trói tay chân hắn, sau đó lấy sợi dây trên xe ngựa, trói gô thiếu niên lại.
Tề Vân từ bỏ giãy dụa, chỉ khóc ròng ròng.
Bên kia, dường như Tề Hàm cũng không nghĩ rằng chuyện hôm nay sẽ rước lấy xử phạt nặng như thế, liếc trộm nhìn tiên sinh, phát hiện y chỉ cúi đầu chuyên tâm đọc sách, liền biết đây là tiên sinh ngầm đồng ý... Chắc chắn là mình phạm vào sai lầm lớn phải phạt nặng rồi... Bởi vì không biết mình đã làm sai điều gì, cũng không giống ngày thường bị tiên sinh răn dạy luôn nói rõ ràng mới phạt, trong lòng Tề Hàm dâng lên một tia bỡ ngỡ, chưa từng có... mờ mịt và... oan ức... lại lập tức bị hắn sinh sôi dằn xuống!
Thậm chí hắn còn có chút vui mừng vì sư nương chỉ muốn đánh lưng, nếu đánh mông như tiên sinh... Hắn thật sự không biết mình có dũng khí giữ quy củ cởϊ qυầи hay không.
Quần áo bị xối ướt đã hong khô, suy cho cùng ngày hè cũng không lạnh lắm, Tề Hàm xoay người sang chỗ khác làm theo phân phó cởϊ áσ khoác và áo trong, lộ ra tấm lưng gầy gò. Thiếu niên nhiều lần chịu khổ, trong ánh lửa bập bùng, hai khối xương vai trên sống lưng nhô ra dữ tợn, biểu thị chủ nhân yếu ớt.
Hắn chờ đợi roi mây lên thân, bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng Tề Vân gào khóc cầu xin!
"Sư nương! Tề Vân biết sai rồi! Tề Vân nói không lựa lời, tự ta vả miệng! Cầu người... Đừng! Đừng mà!" Tần Phong cũng ngơ ngác nhìn vật trong tay nữ tử, dù bị trói nghiêm nghiêm thật thật thiếu niên vẫn một đường quỳ gối tiến lên dập đầu nói, "Sư nương, đều là Tề Vân sai... Hức hức... Người đừng... đừng phạt ca ca! Tề Vân biết sai rồi, thật sự... thật sự biết sai rồi... sau này ta không dám tranh luận nữa... Sư nương..."
"Chặn miệng hắn lại!" Quân Mặc Ninh rốt cuộc lên tiếng.
Tề Hàm nhịn không được quay đầu, nhìn thấy đệ đệ bị Tần Phong kéo về góc phòng chặn miệng cũng không nỡ, xoay qua lại bị ánh sáng từ ngân châm trên đầu ngón tay Hoắc Nhẫn Đông đâm đau nhói hai mắt!
Vậy không phải... đánh lưng, mà là... châm hình... sao?
Thiếu niên theo bước chân nữ tử, từng bước, từng bước quỳ lui lại, đã nhiều ngày bị tân sư nương trách móc nặng nề, lần đầu tiên hắn mới để lộ ra, sợ hãi từ trong xương và cầu xin.
Hắn tổng cộng chịu qua hai lần châm hình, không kể đến lần đầu hắn giãy dụa dở sống dở chết; hơn nửa năm trước bị một châm, suýt chút nữa phế đi tay trái của hắn! Hắn từng ở Hình bộ đi một vòng dưới tay Tào Khiêm, nhưng so ra mà nói, đau đớn lăng trì toái quả từ trong ra ngoài sau khi ngân châm nhập thể, vẫn xuất chúng nhất!
Lăng trì toái quả là một hình phạt thời phong kiến.
"Sư... sư nương... Tề Hàm... biết sai... Cầu... cầu người... tha ta lần này... đi..." Chịu răn dạy nhiều năm, có lần nào giới cụ chưa lên thân Tề Hàm đã mở miệng cầu xin tha thứ! Đây thật sự là sợ khắc trong xương rồi!
Quân Mặc Ninh đột nhiên đứng dậy, Tề Hàm sợ đến không dám tiếp tục nhiều lời nữa chữ, chỉ nhanh chóng xoay người qua quỳ tốt, hơi hơi khom người, tựa như để Hoắc Nhẫn Đông thuận tiện hạ châm.
Tâm Quân Mặc Ninh như bị búa tạ đập nát!
Trái lại, lúc này Hoắc Nhẫn Đông càng thêm bình tĩnh một chút. Nàng quay đầu liếc mắt nhìn trượng phu, tay ngọc giơ lên một cái, ngân châm đã xuất thủ! Ngân châm khoảng một tấc sờ sờ biến mất trong huyệt vị bên cạnh xương vai trái Tề Hàm, chỉ còn một đoạn ngắn ngủn lộ bên ngoài, nếu không nhìn kỹ, gần như không nhìn ra.
Đầu tiên Tề Hàm cảm thấy nửa người bên trái và cả cánh tay trái tê dại trong nháy mắt, tiếp đó đau đớn khoan tim khoét xương mới ùn ùn kéo đến! Hắn không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, đầu đập "cốp" một tiếng vào vách gỗ trước mặt, nước mưa rơi qua khe hở ướt một mảnh!
Tay trái của hắn căn bản không nhúc nhích được, không thể làm gì khác hơn theo bản năng vươn tay phải ra đỡ vách mới có thể ổn định thân thể không ngã; mà đau đớn dần dần lan tràn ra dường như khuấy động lục phủ ngũ tạng của hắn, bởi vì phơi nắng nóng mà giờ ngọ không muốn ăn, hắn gần như không cơm không nước, lúc này cũng chỉ có thể nôn khan vài tiếng.
Hoắc Nhẫn Đông không đành lòng, đến gần mấy bước ngồi xổm bên tay phải Tề Hàm, nhẹ giọng nói, "Hàm nhi, đau thì kêu ra đi..."
Tề Hàm theo bản năng lắc đầu nói, "Hàm nhi... không dám..."
Hoắc Nhẫn Đông trừng mắt trách cứ nhìn trượng phu, phất tay châm ngân châm thứ hai vào bên xương vai phải của hắn!
Lần này Tề Hàm căn bản không cảm giác được quá trình tê dại, chỉ cảm thấy cả nửa người bị ngọn lửa hừng hực thiêu cháy gần như không còn!
"A... ưʍ..." Theo một tiếng kêu thảm đâm thẳng tim phổi, cả người hắn quỳ không được ngã lật sang bên phải, lúc này, Hoắc Nhẫn Đông đang quỳ ngồi bên phải hắn, mà phía sau Hoắc Nhẫn Đông, là đống củi mới vừa bị nóc nhà dột nước dập tắt nhưng vẫn tí tách cháy!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Quân Mặc Ninh bước nhanh một bước về phía trước kéo Hoắc Nhẫn Đông ra, chính mình ngồi xổm xuống đỡ lấy thân thể co quắp run rẩy của Tề Hàm. Nhưng thân thể Tề Hàm đập vào vẫn xô Quân Mặc Ninh lảo đảo một cái, tay trái y theo bản năng chống trên mặt đất một cái, một cỗ đau đớn cháy bỏng trong nháy mắt như dòng điện chạy khắp toàn thân!
"Tam ca ca!" Hoắc Nhẫn Đông từ dưới đất bò dậy, khẩn trương đỡ Quân Mặc Ninh dựa vào tường ngồi, không ngoài dự liệu lúc cầm tay trái y lên nhìn thấy một vết thương biến thành màu đen.
Quân Mặc Ninh nhịn đau đớn xuống, chuyển thân thể thon gầy của Tề Hàm, để hắn nằm sấp trong ngực mình. Y dùng tay phải, nhẹ nhàng cởϊ qυầи hắn, lộ ra xương cụt nói, "Hạ một châm cuối cùng đi, đừng để hắn uổng phí những khổ sở này."
Ý thức Tề Hàm mơ hồ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, bên tai mờ ảo truyền đến tin tức "còn có một châm", hắn nuốt xuống đau khổ tuyệt vọng trong lòng, cũng không lo được bên mép là cái gì, chỉ cắn một cái để nhịn đau mà thôi.
Trên cánh tay truyền đến lực cắn, Quân Mặc Ninh cúi đầu nhìn nhìn vết thương lòng bàn tay và cánh tay bị Tề Hàm hung hăng cắn, lúc ngẩng đầu trong lòng bi thương.
Một châm chỗ xương cụt vẫn hạ xuống! Tề Hàm đau như thú con sắp chết mà kêu "ư ư", chỉ là lúc này hắn đã nỏ mạnh hết đà, sau hai ba nhịp thở, liền hoàn toàn mất đi ý thức.
Đến tối, mưa to rốt cục dừng lại. Quân Mặc Ninh thu xếp Tề Hàm ngủ trong xe ngựa bọn họ đâu vào đấy, Tần Phong ở trong miếu chăm sóc Tề Vân Hòa và Quân Dịch Hi, lúc này Hoắc Nhẫn Đông mới lôi y ngồi trên bậc thang ngoài miếu, mượn ánh lửa bôi thuốc cho y.
Vết thương hai nơi, cũng không tính là nhẹ. Một chỗ bị phỏng lửa than, một chỗ khác là một dấu răng thật sâu.
"Hiện tại hả giận chưa?" Nữ tử bôi xong thuốc mỡ trị phỏng rồi băng bó kỹ vết thương, sau đó lại đổi thuốc khác, giữa lúc đó nàng ngẩng đầu hài hước hỏi.
Quân Mặc Ninh không hé răng, không biết là không muốn đáp hay không biết đáp như thế nào.
"Ngươi nói ngươi giận Tiểu Hàm, từ lần đầu tiên gặp hắn ta liền ra sức dằn vặt hắn, đến hôm nay rốt cuộc giày vò đến ngã xuống..." Nữ tử tỉ mỉ băng bó kỹ càng vết thương thứ hai, nhìn thẳng trượng phu nói, "Hiện tại, ngươi hả giận sao?"
Quân Mặc Ninh cười cười nói, "Trừ ngày đầu tiên để hắn quỳ một canh giờ, sau đó để hắn mỗi ngày phơi nắng đi đường là vì thanh trừ khí tức lộn xộn ứ đọng trong cơ thể hắn; mỗi ngày an bài hắn ngâm nước thuốc tắm, đau thì có đau, nhưng có thể giải nắng cũng để khai thông huyết mạch làm chuẩn bị cho giai đoạn khôi phục sau này của hắn; đến hôm nay... hạ ba châm này, chính là bắt đầu để hắn tự thân khôi phục công lực, sau này, dù chúng ta thật sự không tìm được phương pháp cứu chữa tâm mạch hắn, chí ít... hắn còn có thể có một chút hi vọng sống... Ui..."
Quân Mặc Ninh đang nói, đột nhiên cảm thấy vết thương đau đớn một trận, hóa ra đúng là Hoắc Nhẫn Đông hung hăng nhéo vết thương một cái!
"Đau không?" Thê tử vô tội hỏi.
"Đau." Trượng phu thành thật đáp.
"Đau đớn hôm nay Tiểu Hàm chịu, so với cái này của ngươi... nặng hơn một nghìn lần!" Hoắc Nhẫn Đông thêm mấy nhánh củi vào đống lửa, trở lại ngồi xuống bậc thang nhìn Quân Mặc Ninh nói rằng, "Nhưng mà tâm hắn, so với cái này... đau gấp một vạn lần!"
"Chúng ta làm tất cả là vì Tiểu Hàm, thế nhưng... hắn cũng không biết." Hoắc Nhẫn Đông là một nữ tử quan sát tinh tế, thấy được một mặt hoàn toàn phá vỡ nhận thức, "Hắn chỉ nhận vì đây là khiển trách ngươi ta đối với hắn, mà đáng thương chính là, lần này thậm chí mình sai ở chỗ nào, tại sao phải bị phạt châm hình nặng như vậy hắn cũng không biết! Nhưng mà, hắn vẫn chịu, giữ quy củ, bình thản lấy thể xác và tinh thần chịu. Tiểu Hàm thật sự không tủi thân chút nào sao? Hoặc có lẽ... chỉ vì kính nể hắn đối với ngươi, hoặc tín nhiệm mà dằn xuống? Tam ca ca, tổn thương trên thân thể một ngày nào đó sẽ khôi phục,... tổn thương trong lòng thì sao?"
Hoắc Nhẫn Đông nói tiếp, "Tam ca ca, ngươi để tâm Tiểu Hàm, vì hắn trả giá nhiều như vậy, nhưng tới bây giờ, hắn đối với ngươi chỉ có kính nể! Ngươi nói một, hắn không dám nói hai; một ánh mắt một động tác của ngươi, ngay cả châm phạt sợ nhất trong lòng hắn cũng thản nhiên nhận lấy; ngươi đem quy củ đánh vào trong xương hắn, lại đem tất cả thân cận và vui vẻ đối với ngươi triệt để rút ra... Tam ca ca, Tiểu Hàm rất đáng thương, không phải vì hắn đã chịu nhiều gia pháp răn dạy như vậy... đây là trên đường trưởng thành mỗi đứa bé dù ít dù nhiều đều phải chịu khổ, mà là... rõ ràng hắn đã dốc hết toàn lực, lại không nhận được một câu khẳng định từ người hắn sùng kính."
Hoắc Nhẫn Đông vỗ vỗ bụi trên quần áo đứng lên, phát hiện Quân Mặc Ninh nhìn đống lửa đờ ra, tân sư nương phủi phủi tay nói, "Ta sẽ không diễn "ác" sư nương nữa, ta muốn sửa đổi hình tượng, mang Tiểu Hàm vui vẻ trưởng thành! Đến lúc đó nếu như Tiểu Hàm chỉ thân cận với sư nương ta, cũng không cho phép ngươi ghen tị!"
Trước khi rời đi Hoắc Nhẫn Đông nói câu sau cùng, "Hơn nữa... mặc dù sau một năm hắn thật sự phải đối mặt với cái chết, ít nhất trước đây hắn cứu Quân thị, cứu Tề Vân, hắn không sai, liền không tiếc không thẹn!"
Dưới đêm hè yên tĩnh, trong ánh lửa, chiếu rọi ra suy nghĩ sâu xa nơi đáy mắt Quân Mặc Ninh.