Dường như Phương Thế La thật sự chỉ muốn làm khó đứa con trai lão không muốn gặp này, đối với chuyện y nói thì lại không có chút khúc mắc nào, nam tử trung niên rất nhanh mời Quân Mặc Ninh vào.
Quân Mặc Ninh quay đầu lại nói, "Hán Sinh, ngươi và cốc chủ về trước đi."
"Gia, ngài đi gặp lão cốc chủ đi," Sở Hán Sinh nói, "Chưa có xá lệnh của lão cốc chủ, cốc chủ... vẫn không thể đi."
Quân Mặc Ninh nhìn nhìn cốc chủ Trầm Hương cốc quỳ thẳng tắp, thậm chí còn cho y một nụ cười an ủi, Quân tam thiếu chưa bao giờ nợ người khác không nhiều lời nữa, theo người tiến vào phòng trong.
Không biết bên trong đã nói những gì, hơn một canh giờ sau, Quân Mặc Ninh sắc mặt bình tĩnh đi ra. Nhìn Phương Quân Tu, sắc mặt hắn dưới hoàng hôn không hề tốt, vết máu dưới gối đã khô khốc.
Quân Mặc Ninh mang theo xá lệnh của Phương Thế La đỡ hắn dậy, di chuyển phía dưới, vết thương bị mũi gai nhọn đâm lần nữa chảy máu.
"Không sao cả," Phương Quân Tu cười an ủi, "Không phải lần đầu cũng không phải lần cuối, bắt đầu từ ngày gia phụ quy ẩn liền lập quy củ cho ta, phàm là nói chuyện chữa bệnh, liền thưởng đồ vật quỳ đáp lời, xem như khiển trách ta bại hoại với y đạo không chịu tiến bộ. Được rồi, Quân công tử và gia phụ có bàn được phương pháp cứu chữa?"
Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh một trái một phải đỡ Phương Quân Tu rời khỏi chỗ ở của lão cốc chủ, Quân Mặc Ninh nói, "Lão cốc chủ với y đạo nghiên cứu hơn người, Quân tam được ích lợi không nhỏ. Chỉ là thương tổn của tiểu đồ thật sự quá khó giải quyết, lão cốc chủ cũng không có sẵn phương pháp, chỉ nhắc tới vài loại thảo dược linh căn, có lẽ sẽ có hiệu quả bất ngờ." Thấy vẻ mặt Phương Quân Tu lộ vẻ tiếc nuối, Quân Mặc Ninh an ủi, "Đã rất tốt, ít nhất Hàm nhi còn kỳ hạn một năm, ta nghĩ ắt hẳn còn có thể xoay chuyển. Lần này cốc chủ cao nghĩa, Quân tam không khỏi cảm kích."
Phương Quân Tu liên tục nói không dám.
Quân, Sở hai người đỡ Phương Quân Tu đến chủ viện, hắn có thương trên người, tất nhiên không tiện đãi khách, may mà Sở Hán Sinh thường xuyên qua lại Trầm Hương cốc cũng không khách khí, Phương Quân Tu phải làm phiền Sở Hán Sinh thu xếp thỏa đáng.
Hai người hành lễ ra cửa, nào ngờ mới vừa rời đi chưa được mấy bước, liền có tiểu đệ tử Trầm Hương cốc cuống cuồng hoảng sợ chạy tới.
Sở Hán Sinh ngăn cản hỏi hắn, "Chuyện gì? Cốc chủ nhà ngươi đang nghỉ ngơi!"
Tiểu đệ tử thở gấp nói, "Sở... Sở gia, hai học trò của Quân công tử này... đi hồ sen hái sen, bị tên của tiểu cốc chủ... bắn rơi xuống nước rồi..."
Tiểu đệ tử còn chưa dứt lời, bên người đã không còn thân ảnh Quân công tử, tiếp đó, Sở Hán Sinh cũng xoay người một cái, phi thân đi. Tiểu đệ tử nuốt một ngụm nước bọt, chạy vào viện Phương Quân Tu ở.
Chuyện xảy ra như thế này.
Sau khi nghỉ ngơi, Tề Vân liền cùng Quân Dịch Hi lặng lẽ đi đến bên hồ sen lúc vào cốc đi ngang qua, hai người nhìn sen đong đưa trong gió trước mắt, hoa sen nở rộ, thật sự tò mò khó nhịn. Tề Vân sống ở phương bắc, Quân Dịch Hi từ khi bắt đầu có trí nhớ liền bị nhốt, có bao giờ thấy qua hồ sen mênh mông vô bờ như thế này!
Nhìn rồi nhìn, hai đứa nhỏ liền không thỏa mãn với việc dùng mắt nhìn nữa, duỗi tay với lấy, rồi lại với không tới. Quân Dịch Hi mắt sắc, nhìn thấy một cái chậu gỗ lớn cập bên bờ sông cách đó không xa, hẳn là lại qua thêm một tháng sau khi đài sen chín người hái sen cần dùng.
Mắt Tề Vân cũng sáng ngời, sau khi hai người nhìn đông nhìn tây một phen, không chút do dự quả quyết bước vào chậu gỗ lớn! Vậy mới nói người không biết không biết sợ, hai thiếu niên choai choai đầy mắt đầy lòng đều là hoa sen ngó sen, nhất thời quên mất sự thật bọn họ là một đôi vịt cạn! Cũng vì khoảng thời gian gần đây bọn hắn theo Quân Mặc Ninh khổ luyện thân thủ, thế mà dưới tình huống như vậy, loạng chòa loạng choạng mà đẩy chậu gỗ lớn đi xa về phía trước trăm mét!
Bọn hắn thật sự rất phấn chấn! Lúc đầu chỉ có thể đứng xa xa nhìn hoa sen bây giờ có thể chạm tay đến, ngắt một đóa xuống, quả nhiên thanh khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn; có một ít hoa nở sớm, đã kết đài sen nho nhỏ dưới lá sen, giống như chén nhỏ, từng hạt từng hạt sen khảm trên đó.
Tứ hoàng tử Tề Vân lập tức cảm thấy mình chính là một tên nhà quê, ăn không biết bao nhiêu canh hạt sen, nhưng không biết cái đó lại mọc ra như thế này! Trách không được tiên sinh luôn nói, đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường, không tận mắt nhìn, làm sao biết vạn vật thế gian mới lạ như vậy?
Nhìn qua Quân Dịch Hi, tên nhà quê đó đã tách một hạt sen bỏ vào miệng, có điều hạt sen chưa trưởng thành chưa mất tim sen, mùi vị có thể nói là tương đối đặc sắc nha!
Tề Vân chỉ vào khuôn mặt nhăn thành cái bánh bao của nó, cười đến ngả nghiêng ngả ngửa.
Dưới trời chiều, hai người chơi đến quên luôn lối về!
"Các ngươi là ai! Ai cho các ngươi xuống hồ sen?"
Hai người đang chơi đùa, mặc cho chậu gỗ dần dần trôi về bờ, chẳng qua bọn hắn cũng chỉ thấy mới lạ, chơi đùa một lúc liền định trở về. Lúc này bên bờ đột nhiên truyền đến một tiếng quát hỏi, Tề Vân quay đầu nhìn lại, là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, cầm một bộ cung tiễn trong tay mắt hổ đăm đăm nhìn bọn hắn.
"Ngươi là ai?" Nghe giọng nó không thiện ý, Tề Vân hỏi ngược lại.
Thiếu niên hừ một tiếng nói, "Ta là thiếu cốc chủ Trầm Hương cốc Phương Tư Tề, hồ sen này ruộng thuốc của cha ta, các ngươi dám chơi đùa, mau mau cút lên, bằng không đừng trách ta không khách khí!"
Ban đầu nghe thấy đây là ruộng thuốc, Tề Vân giật mình, nhưng lại nghe Phương Tư Tề kia nói năng lỗ mãng như thế, Tề Vân đường đường là tứ hoàng tử điện hạ, chưa từng bị người nhục mạ uy hiếp như vậy! Vì thế đứng trong chậu gỗ cười lạnh nói, "Thiếu cốc chủ uy phong thật lớn! Có điều chỉ là mấy đóa hoa sen mà thôi, cần ngươi mở miệng ngông cuồng! Chúng ta cứ không lên, ngươi cũng không khách khí ta xem một chút! "
Phương Tư Tề từ nhỏ được cưng chiều lớn lên, người trong cốc đối với nó nói gì nghe nấy, cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ người nào dám làm trái chủ nhân. Vừa nghe được lời Tề Vân nói, tiểu thiếu gia không nói hai lời giương cung lắp tên, nhắm thẳng vào mục tiêu xa chừng mười thước.
"Các ngươi có đi lên hay không?" Phương Tư Tề còn nhỏ tuổi, nhưng ánh mắt lại sắc bén, tư thế nhìn hai người trong nước nếu không lên liền thật sự bắn cung.
Quân Dịch Hi có chút nhút nhát, túm cánh tay Tề Vân. Tề Vân không biến sắc sải một bước, che trước người nó. Khí phách thiếu niên không chịu được nhất là bị khích, Tề Vân thấy Phương Tư Tề làm như thế, nét mặt nghiêm nghị lại vẫn quật cường nói, "Không lên... thì thế nào!"
"Ngươi..." Ánh mắt Phương Tư Tề xê dịch, cung tên trong tay giơ lên, hai ngón tay buông lỏng, chỉ nghe một tiếng "vút", tên nhọn rời cung, thẳng tắp bắn tới hai người Tề Vân!
Tề Vân quả thật không ngờ Phương Tư Tề thật sự sẽ bắn tên, chưa kịp phản ứng, Quân Dịch Hi sau lưng đã sợ đến đột nhiên né sang bên cạnh. Nếu trên đất bằng hiển nhiên không có gì, nhưng bọn hắn quên mất tình cảnh lúc này đang ở trên mặt nước, lúc Tề Vân theo lực của Quân Dịch Hi cũng nghiêng về một phía, đã thu thế không kịp, hai người thẳng tắp ngã xuống nước!
"Vân nhi! Dịch Hi!"
Thu dọn xong gian phòng cũng không thấy hai sư đệ Tề Hàm đi ra tìm bọn hắn, xa xa vừa lúc thấy bọn hắn rơi xuống nước. Tim gan Tề Hàm chấn động, chạy như bay đến, không do dự chút nào mà "ùm" một tiếng nhảy vào hồ nước!
Xuống nước Tề Hàm mới biết phiền phức tới rồi, ao nước này ở trong núi lâu nay, vốn lạnh hơn nước bên ngoài rất nhiều, hắn thể hư khí nhược, vừa mới xuống nước liền hung hăng run lên một cái; hỏng bét hơn chính là, trong nước trồng đầy hoa sen, cành lá đan xen, không cẩn thận là hai chân liền bị trói buộc, nửa bước khó đi.
Nhưng mà, Tề Vân và Dịch Hi đang giãy giụa cách đó không xa, hai người bọn hắn không biết bơi đối mặt cảnh này đã sớm mất phương hướng, Tề Vân nhìn còn khá hơn một chút, nhưng trong tay hắn kéo Quân Dịch Hi giãy giụa lung tung, bản thân cũng khó giữ nổi, hai người chìm đến cực nhanh!
Tề Hàm bất chấp mọi thứ, dùng hết toàn lực bơi qua, lớn tiếng nói, "Vân nhi! Đừng sợ! Dịch Hi, sư huynh tới, đừng sợ! Vân nhi, ngươi kéo ta, Dịch Hi kéo sư ca ngươi, ta kéo các ngươi lên! Đừng sợ!"
Lúc này giọng Tề Hàm quá có sức ổn định lòng người, sau khi Quân Dịch Hi hung hăng uống mấy ngụm nước, cũng dần dần yên tĩnh lại, để mặc Tề Vân kéo nó chậm rãi tới gần bờ.
Mà giờ khắc này, trong cốc cũng có người phát hiện tình huống của bọn họ, có hai ba đệ tử đang chạy tới, cũng có đệ tử đi báo cáo cốc chủ.
Sau khi Tề Hàm lên bờ liền kéo Tề Vân trước, hai người lại hợp sức kéo Quân Dịch Hi lên. Tề Vân chưa tỉnh hồn, nhìn ca ca lại nhìn Quân Dịch Hi nằm dưới đất, trong chốc lát cũng hôn mê ngã xuống.
Tề Hàm bó tay chịu trói, giương mắt nhìn thiếu niên kia vẫn cầm cung đứng bên bờ ngây ngốc nhìn bọn hắn, hắn gian nan đứng lên, lảo đảo mấy bước đi tới bên cạnh nó.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Tề Hàm toàn thân vẫn còn đang nhỏ nước, trong mắt có sợ hãi và hồi hộp.
Tề Hàm tức giận trong lòng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nó giờ khắc này, cũng biết nó cũng bị hù dọa. Hắn cúi người xuống cầm lấy cung, không dùng sức liền vào tay, hắn vừa muốn nói gì đó, biến cố lại xảy ra!
Thiếu niên vừa nãy còn đứng rất tốt, đột nhiên cả người cực nhanh mà nghiêng về một phía, thậm chí một tiếng kêu cứu nó cũng không bật thốt lên, cả người liền ngã vào hồ nước!
Một tia máu đỏ thẫm tiêu tán giữa bọt nước.
"Thiếu cốc chủ!" Người Trầm Hương cốc kêu lên.
"Ùm" một tiếng, Sở Hán Sinh thân thể cường tráng nhảy xuống nước, ôm lấy thiếu niên.
"Bốp" Tề Hàm hoảng hốt trên bờ trên mặt đã trúng một cái tát nặng, hắn ngã ngửa trên mặt đất lại lập tức thẳng thân quỳ dậy, ngửa đầu nói, "Tiên sinh, Hàm nhi không có..."
Lời còn chưa dứt, chưởng phong đã tới! Tề Hàm nhắm hai mắt lại chờ đón cái tát, lại chỉ cảm thấy chưởng phong bén nhọn dừng gần trong gang tấc.