Trong thư phòng, kim rơi cũng nghe tiếng, trong phòng không có đèn, cùng với màn đêm buông xuống, dần dần ngay cả đồ vật bày biện cũng không nhìn rõ rồi. Bốn phía yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc càng ngày càng loạn quanh quẩn.
Tề Hàm quỳ một mình trong bóng đêm, trên xích sắt.
Nhưng nếu nhìn kỹ, thiếu niên ngày thường yêu cầu bản thân mình hà khắc lúc này một tay ôm má trái bị đánh hai bạt tay, tay kia chống đất; dường như hắn muốn mượn lực tay chống đỡ cho đầu gối cấn trên xích sắt, nhưng lý trí nói cho hắn biết, chuyện trốn phạt kháng phạt không dám làm cũng không thể làm...
Nhưng mà, thật sự... đau! Đau đến hắn hận không thể chặt bỏ hai chân mình!
Trong lòng bàn tay trái của Tề Hàm dường như có thể cảm giác được mạch máu sưng lên trên mặt từng cái từng cái nhẹ nhàng đập, nước mắt sinh lý vì đau đớn một lần lại một lần lăn xuống.
Hắn biết, hẳn là viên thuốc kia... tạo nên tác dụng...
Gần nửa canh giờ trước, tiên sinh nói câu kia khiến hắn run sợ trong lòng, tiếp đó lấy ra một khối nhìn như viên thuốc từ một hộp gấm và nước bảo hắn uống, liền ra cửa để một mình hắn phạt quỳ.
Hắn không biết đó là thuốc gì, trước đây cũng chưa từng ăn qua. Nhưng dần dần, hắn cảm thấy trên mặt đã trúng hai cái tát lại bắt đầu đau như thiêu như đốt, thật sự nhịn không được, Tề Hàm nâng tay trái lên ôm lấy; mà sau một khắc, hai đầu gối vốn đã sớm đau mỏi chết lặng cũng bắt đầu kêu gào, từ xương bánh chè truyền tới cẳng chân, truyền tới bắp đùi rồi đến toàn thân! Hắn liều cắn chặt môi răng mới nuốt xuống tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng khó ngăn lại, nhưng chung quy cũng khó mà chỉ dựa vào hai đầu gối chống đỡ...
Trong suy nghĩ bị đau đớn vây quanh, dường như hắn nhớ lại lúc ở biệt viện, có một lần tiên sinh và sư phụ nói chuyện phiếm, nói đến một loại thuốc, có thể khuếch đại năm giác quan của một người gấp mấy lần...
Tề Hàm đau đến toàn thân run rẩy, hắn buông tay kia cũng chống xuống đất, trong đầu có người không ngừng nói, thả lỏng đi, thả lỏng đầu gối, một cái... là tốt rồi, liền hết đau...
Tựa như thật sự đang đối kháng với "người" này, Tề Hàm cắn răng lắc đầu, trong bóng tối mồ hôi và nước mắt rơi xuống đầy đất...
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi Tề Hàm cho rằng có phải trời cũng sắp sáng hay không, thính giác nhạy cảm truyền đến tiếng bước chân quen thuộc ngoài thư phòng.
Là... tiên sinh... trở lại rồi...
Không nhiều không ít một canh giờ, Quân Mặc Ninh rời đi lại trở về. Vừa nãy y đi xem Tề Vân, thiếu niên bị đau tỉnh, khóc rống không chịu bóc tiết khố bị máu loãng dính lại; Nhẫn Đông đứng ở cửa phòng xa xa dỗ dành, Tần Phong cầm cây kéo trong tay bó tay chịu trói. Thấy y tới, thế giới lập yên tĩnh.
Quân Mặc Ninh tự giễu mình thành đại ma vương hung ác, đi tới bên giường dưới ánh mắt lườm nguýt của thê tử, Tần tổng quản không dám lườm như vậy, không biết lúng túng cái gì, tự giác thối lui đến góc phòng làm bồn cảnh. Thực sự là phản trời!
Tề Vân nằm bò trên giường, mắt đầy kinh sợ, nhưng một tiếng cũng không dám thốt ra.
Cuối cùng, y bị Hoắc Nhẫn Đông đuổi ra ngoài.
Y tản bộ trong rừng trúc ở hậu viện trong phủ một vòng, cuối hè đầu thu muỗi vô cùng hung ác, miệng vừa hạ xuống vào thịt ba phần, không hút máu đầy bụng đến không bay nổi tuyệt không nhè ra!
Quân tam thiếu người gặp người chê cứ thế đi dạo hơn nửa canh giờ trong nhà mình, mới hướng thư phòng đi tới. Trong tay y cầm theo một sợi roi da dài một mét từ ba bốn cành liễu bện vào nhau, cuốn vài vòng, sờ lên nhẵn bóng mà sắc bén.
Chung quy y chờ đủ một canh giờ.
Tề Hàm đã có thể quỳ thẳng được. Sau khoảng thời gian hắn chống chọi đau đớn nhất, dường như đau đớn đang dần dần lui bước, lần nữa khôi phục thành chết lặng và sưng đau, đây là cảm giác hắn quen thuộc; mà kiểu đau đớn vừa mới qua đi kia... Tề Hàm cũng không dám nghĩ lại, hắn cho rằng châm hình đã là cực hạn, nhưng bây giờ hắn hiểu được rồi, ở chỗ tiên sinh, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết còn có cái gì sâu không lường được, giống như học thức của y, cùng với thủ đoạn trách phạt...
Thể lực đã bị đau đớn rút cạn, thế nhưng tinh lực lại rất dồi dào, đây là cảm giác rất kỳ quái. Rõ ràng toàn thân hắn không có sức, nhưng lại nghe được rõ ràng tiếng bước chân của tiên sinh, tiếng cửa mở, vào phòng, đốt đèn... trong tích tắc ánh sáng bừng lên kíƈɦ ŧɦíƈɦ đôi mắt đã không rơi nước mắt nữa của hắn lại có nước mắt tuôn ra... còn có, tiên sinh để cái gì đó xuống bàn...
Quân Mặc Ninh cũng tỉ mỉ nhìn Tề Hàm giống như mới vừa vớt ra từ trong nước, dược tính hẳn đã qua thời gian mạnh nhất, bằng không hắn cũng quỳ không thẳng nổi. Huống chi, dù chỉ còn sót lại chút dược tính, đêm nay, hắn cũng đừng nghĩ dễ dàng liền trôi qua!
"Xuống đây đi, tự mình đeo còng tay và xiềng chân," Giọng Quân Mặc Ninh vang lên trong đêm yên tĩnh, đặc biệt có cảm giác lạnh lẽo trong veo, "Sau đó đi thỉnh quy củ."
Cuối cùng vẫn phải đến bước này, Tề Hàm dập đầu xác nhận, khó khăn dời đầu gối xuống mặt đất, tuy cách quần không nhìn thấy màu sắc, thế nhưng vẫn không tránh được bầm tím như núi; sau khi đeo hình cụ, hắn như đi trên mũi đao mà từng bước một quỳ gối đi thỉnh quy củ... một cây roi mây to bằng ngón cái màu đen.
Vừa mới trải qua một phen đau đớn trằn trọc sống không bằng chết, Tề Hàm thậm chí âm thầm may mắn trong lòng, tiên sinh không trách phạt hắn vào lúc đó, nếu không... mặc dù chỉ là giả thiết đã không phát sinh, vẫn khiến trái tim hắn hung hăng đập loạn.
Quân Mặc Ninh cũng không nóng nảy, vô cùng kiên nhẫn nhìn Tề Hàm gian nan nghe theo phân phó lấy gia pháp, đến trước mặt y quỳ thẳng, giơ cao khỏi đỉnh đầu. Trong lòng bàn tay hắn có dấu vết móng tay bấm vào, giơ cũng không ổn, kể cả xích sắt trên tay và giọng nói cũng đều run rẩy.
"Hàm nhi biết sai... xin tiên sinh trách phạt..." Hắn thỉnh phạt theo quy củ.
Quân Mặc Ninh nhận roi mây, phân phó nói, "Đứng lên cởϊ qυầи, chống trên bàn sách. Ta có lời hỏi ngươi, tối nay ngươi có thể trả lời rõ ràng, chúng ta lại nói đến chuyện trách phạt; nếu trả lời không rõ ràng, đừng trách ta quất nát vụn mông ngươi trước!"
"Dạ..." Giọng Tề Hàm càng run lợi hại hơn, hắn cởi đai lưng cởϊ qυầи thẳng đến mắt cá chân, không ngoài dự đoán hai cái đầu gối đã sưng thành bánh màn thầu tím. Nửa người trên run run rẩy rẩy nằm trên bàn sách, đôi chân chống đất, cái mông vốn gầy gò dường như bị kéo dài hơn một chút.
Hắn cũng không biết tiên sinh muốn hỏi gì, nhưng hắn biết, tiên sinh hỏi chưa bao giờ dễ trả lời.
Quân Mặc Ninh đứng bên người Tề Hàm, y đặt roi mây trên cái mông bởi vì khẩn trương mà căng cứng của thiếu niên, thành công gây nên một trận phát run, y nói, "Quy củ cũ, đáp đúng năm lần, đáp sai mười lần, rõ ràng không?"
"Hồi... tiên sinh, rõ... rõ ràng..." Giọng Tề Hàm buồn bã, run càng dữ dội.
"Ngươi, là, ai?"
Hai tay Tề Hàm siết chặt dây xích, trong chốc lát không phản ứng kịp. Hắn là ai? Hắn là Quân Diệc Hàm! Cho đến hôm nay, hắn muốn làm nhất, vĩnh viễn chỉ là Quân Diệc Hàm! Nhưng hắn biết, đây tất nhiên không phải đáp án tiên sinh mong muốn, chiếu theo thân phận hắn hiện tại, đây cũng không nên là đáp án hắn nhận định.
"Hồi tiên sinh, ta... Hàm... ta là... Tề... Tề Hàm..."
Tề Hàm cho rằng ít nhất đây là đáp án tiêu chuẩn, ai ngờ phía sau tiếng gió cao ngất, đau đớn từ mười roi mây bén nhọn mang theo dược lực còn sót lại đập vào mông hắn!
"A... Tiên sinh, ta... ta là Quân Diệc Hàm... là Quân... A! Hức hức..."
Tề Hàm nhịn không được vội vàng sửa lời, nhưng tiếng xé gió chói tai liên tục không gián đoạn trong đêm yên tĩnh đập vào da thịt! Hắn hoàn toàn không biết do tiên sinh xuống tay nặng hay là dược lực vừa nãy chưa hết, chỉ cảm thấy đau đớn ùn ùn kéo đến, xé rách, tiêu hồn đoạt phách!
"Tiên sinh... tha... Hàm nhi... đi... Hàm nhi... không dám... nữa..." Hiếm khi, Tề Hàm trắng ra mà cầu xin tha thứ. Từ sau khi hắn trở về, đầu tiên là một phen tra hỏi đánh thẳng vào linh hồn, tiếp tục sinh sôi chịu đựng một giờ xích sắt dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của thuốc, cho đến lúc này, vấn đề nhìn như đơn giản, đáp án trực tiếp như vậy, đổi lấy lại là trách đánh nặng nề! Đáng sợ hơn là, viên thuốc kia khiến hắn cực kỳ tỉnh táo thừa nhận tất cả, ngay cả ngất đi cũng trở thành hy vọng xa vời tuyệt đối không thể! Giờ khắc này, Tề Hàm rốt cuộc nhận thức được, điều tiên sinh nói "hôm nay trải qua thế nào".
Quân Mặc Ninh dừng tay, mặc hắn khóc lóc cầu xin tha thứ cũng không có động tĩnh. Y dung túng Tề Hàm quá nhiều lần, nhiều đến mỗi một lần vì nguyên nhân này phạt hắn cũng trở thành dằn vặt đối với mình!
"Khóc xong chưa, khóc xong rồi tiếp tục nghĩ ngươi là ai, tiên sinh có nhiều thời gian cùng ngươi hao phí!" Roi mây trong tay Quân Mặc Ninh lại một lần nữa đáp lên mông.
Tề Hàm biết tránh cũng không thể tránh, cầu xin tha thứ cũng vô dụng. Không thể làm gì khác hơn đành nỗ lực ngừng khóc, dùng ống tay áo qua quýt lau nước mắt, xiềng xích trên tay va chạm mặt bàn, phát sinh tiếng vang nặng nề.
"Ta... ta là... đích hoàng trưởng tử..." Nói xong, Tề Hàm cắn xích sắt, mông đã trúng năm roi, trong mắt hắn lại nổi lên nước mắt.
Nhưng tâm lại buông xuống, cuối cùng hắn cũng đáp đúng sao?
"Tiếp tục nói." Giọng tiên sinh trong trẻo lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến.
--------------------------
Thôi giờ mình đổi luật đê, cứ views up chương cho mau hết nha :