Tần Phong đỡ Tề Hàm đến phòng mình thu xếp ổn thỏa, lại gọi một nhóc sai vặt tên Trương Tiểu Lục từ hậu viện cùng nhau thu dọn một tấm phản gỗ đơn sơ trong phòng chứa gỗ, đặt một cái bàn nơi đầu giường tựa vách.
Còn tạp vật vốn chất đống trong phòng chứa gỗ nhất thời không có thời gian thu dọn, cũng chỉ có thể chất tại góc phòng bên kia. Những đồ vật đã lâu chưa từng động đến một khi di chuyển, cỗ mùi vị ẩn sâu bên trong nhao nhao tản ra. Trương Tiểu Lục vội vã mở cái cửa sổ nhỏ duy nhất ra, nhưng đến cùng chỉ như muối bỏ biển.
Tần Phong thắp một ngọn nến trên bàn, phân phó Tiểu Lục đi nghỉ trước. Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi tên Trương Tiểu Lục mấy lần tò mò muốn hỏi, cuối cùng vẫn sợ hãi khoảng cách địa vị nên không mở miệng.
Tần Phong thở một hơi thật dài, lúc đi đến phòng mình, mới nhìn thấy Tề Hàm cuộn tròn trên giường, hai mắt vô thần mở to, xiềng xích trên tay chân hư hư rũ xuống, không hề nhúc nhích. Tần Phong biết, không có gì khiến thiếu gia đau khổ hơn xử trí sau cùng của chủ tử.
Phòng chứa gỗ nhất định phải đi, nhưng Tần tổng quản vẫn còn hi vọng có thể nỗ lực làm tối đa trong phạm vi chức quyền của mình. Giờ tý cận kề, Tần Phong vẫn vô cùng cẩn thận bôi thuốc lên mặt, mông và đầu gối Tề Hàm.
Giờ tý chỉ giờ đêm đến giờ sáng.
Trên mặt ắt hẳn đã trúng không chỉ một cái, lực đạo chủ tử nén giận ra tay hắn quá rõ, sưng có thể tiêu tan, thế nhưng xanh tím ước chừng còn phải hai ngày; về phần mông, Tần Phong ngược lại có chút không ngờ đến, hắn không nghĩ thương thế sẽ nhẹ như vậy, ngoại trừ một vết rách da trên mông, còn lại cũng chỉ sưng mà thôi, thậm chí so với nhị thiếu gia Tề Vân tổn thương còn nhẹ hơn nhiều!
Bị thương nặng nhất ở đầu gối. Một vết hình vòng ứ sưng đã tím bầm biến thành đen, giống như đúc tổn thương trên đầu gối nhị thiếu gia, đây tất nhiên là xích sắt cọ ra; còn lại đều sưng, ngay cả xương cẳng chân cũng sưng.
Khiến Tần Phong đau lòng là, hắn dằn lòng xoa nắn tổn thương sưng lên như vậy, thế mà từ đầu tới cuối thiếu gia cũng không có phản ứng gì đặc biệt!
Tần Phong im lặng thở dài.
Đợi đến khi hắn đỡ Tề Hàm đi phòng chứa củi thu xếp ổn thỏa, đã nửa đêm. Tần Phong giúp hắn nhét góc chăn, cuối cùng dặn dò, "Thiếu gia, ngài nghỉ ngơi thật tốt đi. Ngày mai giờ mẹo ta qua đây gọi ngài..." Đột nhiên nhớ đến chủ tử căn dặn mỗi ngày mười roi da, Tần Phong nói không được nữa, chỉ lại nói đâu đâu vài câu "nghỉ ngơi thật tốt", liền thổi tắt ngọn nến.
Giờ mẹo chỉ giờ đến giờ sáng.
Lúc đi tới cửa, trong bóng tối đột nhiên truyền đến giọng nói bình đạm của Tề Hàm, "Phong ca ca, ngươi vẫn nên gọi ta "Diệc Hàm" đi, ngày mai, ta cũng chỉ có thể gọi ngươi là "Tần tổng quản" rồi..."
Tâm Tần Phong như bị roi quất, vội vàng chạy ra cửa.
Phòng chứa củi phủ viện, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Rạng sáng hôm sau, khí trời cuối tháng bảy đã không nóng bức như tháng năm tháng sáu nữa, không khí sáng tinh mơ tràn ngập mát mẻ; hơn nữa đêm qua rốt cuộc rơi một trận mưa, trên cành cây trên lá cây đều treo giọt nước mưa trong suốt.
Chưa đến giờ mẹo, sắc trời vừa vặn có chút ánh ban mai, Tần Phong mới rửa mặt chải đầu xong nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn vừa thắt đai lưng vừa mở cửa hỏi, "Ai đó? Sớm như vậy... Thiếu gia! Sao ngài tới rồi? Mau vào!"
Người tới chính là Tề Hàm.
Tần Phong vội vàng kéo hắn vào cửa, nhìn thật kỹ, tóc tai mặt mũi đều xử lý qua, không biết đêm qua hắn ngủ như thế nào, sắc mặt cũng không tệ lắm, vết thương trên mặt cũng chỉ còn xanh tím một ít; quần áo mặc là áo ngắn vải thô thống nhất trong Quân trạch chuẩn bị xong đêm qua, đai lưng cũng không thắt, quần áo rộng thùng thình lỏng lẻo rũ xuống, ngay cả xiềng xích cũng bị che kín.
Tề Hàm bị hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng.
"Thiếu gia, sao ngài sớm như vậy? Ta vốn định thu thập xong bưng nước qua cho ngài rửa mặt chải đầu... Sao không thắt đai lưng? Chút nữa ta dẫn ngài đi hậu viện giới thiệu với người trong phủ..." Tần Phong vừa mặc quần áo, vừa giữ vững phong cách nói chuyện lải nhải.
Một lúc lâu, mới nghe được Tề Hàm thẹn đỏ mặt nói, "Tần... Tần tổng quản, ngài... vẫn nên gọi ta là Diệc Hàm đi... Ta... ta múc nước trong giếng ở hậu viện rất tiện, chỉ là... trong quần áo đêm qua... cũng không có đai lưng..."
Tần tổng quản bị xưng hô xa lạ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến giậm chân vỗ trán một cái, lại cảm thấy bộ dạng thiếu gia đáng yêu trước mắt thật khiến người... không biết nên nói thế nào! Tần tổng quản vội vã muốn ra ngoài đi tìm đai lưng, nhưng lại bị Tề Hàm gọi lại, "Tần tổng quản, ta không biết trong phủ có chỗ chuyên để... khiển trách... hạ nhân hay không... mới tới nơi này..."
Lúc này Tần Phong mới nhìn thấy trong tay áo thật dài của Tề Hàm cầm roi liễu cuốn thành vài vòng, hắn tỉnh táo lại, mới phát hiện trạng thái Tề Hàm dường như tốt hơn đêm qua rất nhiều, cũng không tự giận tự trách như trong tưởng tượng của hắn. Hắn hỏi dò, "Thiếu gia... Uầy, cái kia... Diệc Hàm, đêm qua ngươi ngủ được không..."
Tề Hàm hiểu rõ ý Tần Phong, duỗi tay đưa roi cho hắn nói, "Phong ca ca, đêm qua ta đã suy nghĩ rõ ràng, tiên sinh... tuyệt đối sẽ không thật sự không cần ta, chỉ là... ta một lần lại một lần khiến y lo lắng, lần này mới có... khiển trách không giống. Ta biết Phong ca ca lo lắng cái gì, ta sẽ không tự oán tự phạt, nếu không, chẳng phải uổng phí nỗi khổ tâm của tiên sinh sao? Ta biết khoảng thời gian này nhất định không dễ chịu... Cho nên, Phong ca ca phải dạy ta quy củ, ta học xong, có thể ít chịu đau khổ da thịt..."
Tần Phong hận không thể chạy vào sân quỳ xuống dập đầu, tạ trời tạ đất, cảm tạ thiếu gia có thể nghĩ thông suốt không chui rúc vào sừng trâu!
Nhìn thời gian nhỏ giọt, Tần Phong biết chuyện này tránh cũng không thể tránh. Ngay cả thiếu gia cũng nghĩ thông rồi, sao hắn có thể tạo thêm phiền toái không cần thiết cho thiếu gia. Nhưng trong phủ không có cái nơi Tề Hàm nói, Tần Phong để hắn quỳ trong phòng mình, cởϊ áσ ngoài, thi hành hình phạt ngày đầu tiên.
Roi thứ nhất đánh nhẹ. Tề Hàm rụt chỗ tê ngứa một cái, quay đầu nói, "Tần tổng quản, ngài như vậy... chút nữa ta chắc chắn còn phải chịu một trận gấp mấy lần."
Vì vậy roi thứ hai sắc bén mà dứt khoát lột đi một tầng da, Tề Hàm trực tiếp bị đánh ngã!
Cuối cùng, ở buổi sáng đầu tiên Tề Hàm chịu mười lăm roi, mới xem như giữ quy củ chịu xong trách phạt. Trong lòng hắn hơi nghi hoặc, hình như năng lực chịu đòn của mình có chút giảm xuống, dù thế nào đi nữa, Tần Phong xuống tay chắc chắn sẽ không quá nặng, nhưng mà, hắn nhịn đến cực kỳ khổ cực. Còn không thể biểu hiện ra ngoài, tránh để Tần Phong tưởng rằng đánh nặng thu lực, như vậy, trước mặt tiên sinh, sợ rằng lại phải liên lụy hắn.
Sau khi đánh xong, Tần Phong liền không ngừng bận rộn thoa thuốc cho Tề Hàm, biểu cảm đau lòng thật sự còn nghiêm trọng hơn chính hắn chịu một trận! Cuối cùng, Tần tổng quản vẫn kiên trì giúp thiếu gia nhà hắn mặc xong quần áo, tạm thời không có đai lưng, không biết Tần tổng quản chạm phải cọng dây thần kinh nào, trực tiếp lấy roi liễu buộc lại, còn lấy tên đẹp viết, một công đôi việc!
Tề Hàm tạo hình có chút ngốc manh ngơ ngẩn mặc Phong ca ca hắn trêu ghẹo mãi, không biết lát nữa gặp tiên sinh, có khi nào hắn sẽ trực tiếp bị cái vật bên hông này quất phế đi không...
Giờ mẹo hai khắc, Tần Phong dẫn Tề Hàm đi hậu viện trước, nơi đó là chỗ người làm trong phủ tập trung, có cả bếp, phòng giặt, phòng trà nước đủ loại phân chia.
Giờ mẹo hai khắc chỉ h sáng.
Quân trạch quanh năm không có chủ nhân, chỉ mấy ngày nay chỗ này mới bận rộn công việc lu bù lên. Nhìn thấy Tần tổng quản dẫn theo một thiếu niên ưa nhìn đến, còn chưa đi tới liền cười lên tiếng chào hỏi; vài người cúi đầu bận bịu, Tần Phong cũng không đến quấy rầy.
Tề Hàm một bên nghe Tần Phong giới thiệu họ tên mấy thân ảnh bận rộn này, âm thầm ghi nhớ trong lòng; một bên cũng cực kỳ hiếu kỳ, bởi vì trong hậu viện cũng không lớn này, không đến hai mươi người, hắn đã thấy bốn năm đại thúc không thiếu tay thì thiếu chân, bọn họ có người nhóm lửa bên bếp, có người mặc tạp dề màu trắng đang chuẩn bị cơm canh...
Chỉ người khuyết tật trước mặt luôn không tốt, Tề Hàm giấu nghi ngờ trong lòng, theo Tần Phong đi hậu viện một vòng. Tần Phong vừa đi vừa nói chuyện, "Thiếu gia... Không phải, Diệc Hàm, sinh hoạt của chủ tử ngươi cũng biết, cơ bản không có yêu cầu gì, thư phòng y thường đi đã có ngươi ta hầu hạ, cho nên nhà bếp chỗ này cũng không có bao nhiêu việc; những người làm việc ở Quân trạch, ngầm truyền nhau, nói là dùng thức ăn nhà chủ nhân nuôi sống chính bọn họ!"
"Có điều tuy nói chủ tử rộng lượng ở phương diện này, phu nhân cũng không tính toán chi li, thế nhưng bộ quy củ chế độ trong hậu viện từ trước đến nay vẫn rõ ràng. Chỉ cần ai phạm vào sai không nên phạm, phương pháp trừng phạt tùy Quân trạch, hơn nữa một lần bất trung trăm lần bất dụng, việc nhỏ trong cuộc sống cũng khắc chế không nổi, người như vậy Quân trạch khẳng định không giữ."
"Đạo lý lớn ta không biết, tuy nhiên những năm gần đây, ta quản lý một vài việc trong Quân trạch và trong lâu, chân chân thật thật cảm nhận được trí tuệ của chủ tử. Dưới quy củ chế độ, làm tốt làm xấu tự có thưởng phạt, ngươi giữ được liền giữ, không giữ được dĩ nhiên phải phạt... Sợ chính là không biết nên làm như thế nào, nên làm đến mức nào, thiếu gia, ngài nói ta nói đúng hay không?"
Tần tổng quản nói đến chỗ kích động, lại lập tức quên mất thân phận Tề Hàm; đối với tính cách qua loa của hắn, Tề Hàm cũng không nói gì, chỉ mong trước mặt tiên sinh đừng phạm sai tương tự, bằng không tát miệng ai hắn cũng không dễ chịu.
Nhưng theo lời Tần Phong nói cũng khiến Tề Hàm đồng cảm. Việc nhà dĩ nhiên đơn giản, đó là vì tiên sinh có nhiều chuyện ở Yến Thiên Lâu phải xử lý, nhưng mà đạo lý hai nơi lại giống nhau. Không có quy củ, không thành tiêu chuẩn.
Tiếp đó, Tần Phong dẫn Tề Hàm đến một gian nhà bếp rộng rãi, bên trong bàn ghế chỉnh tề, có vài người vừa mới thấy lục tục tiến vào. Trong tay bọn họ cầm một cái khay, phía trên có mấy cái chén dĩa, cơm nước mỗi người đều giống nhau, tùy ý tìm chỗ sau đó mỗi người tự ăn phần của mình.
Tần Phong thân làm tổng quản, vốn không dùng cơm như bọn họ, chẳng qua bây giờ thân phận Tề Hàm đã không còn đặc biệt, cho nên những vấn đề ăn mặc cơ bản nhất này nhất định phải giải quyết tốt trước tiên.
Tần tổng quản thật sự hao hết cả tâm.
"Diệc Hàm, trong nhà mỗi bữa cơm đều đúng giờ, bỏ qua sẽ không còn, thức ăn có định lượng, nhưng cơm có thể tùy ý tăng thêm." Tần Phong tha thiết căn dặn, lại đột nhiên giảm thấp thanh âm nói, "Thiếu gia, mỗi ngày ta sẽ chuẩn bị chút bánh ngọt trong phòng, nếu ngươi đói bụng, liền đi ăn..."
Tề Hàm uống cháo trắng, mỉm cười gật đầu.
Ăn xong xuôi, đột nhiên Tần Phong có chút nặng nề nói, "Diệc Hàm, chúng ta nên đi thư phòng... thỉnh an chủ tử..."