Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

chương 130: chuyện cũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quân Mặc Ninh phạt hai mươi bản tử, đến cùng vẫn không đánh được. Không chờ thấy Tề Hàm tìm nàng bôi thuốc Hoắc Nhẫn Đông khí thế hung hăng gϊếŧ đến thư phòng, vừa nhìn thấy Tề Hàm say đến bất tỉnh nhân sự, sư nương thông tuệ lập tức nghĩ ra không thể để hắn ở trong "miệng cọp".

Cho nên, lúc Tề Hàm vẫn chưa tỉnh lại, hắn đã được chuyển đến khu vực an toàn rồi. Dĩ nhiên hắn cũng hoàn toàn không biết, chính mình đi hết một vòng trước mặt hai mươi bản tử, toàn thân trở ra.

Quân Mặc Ninh nhìn thê tử bất đắc dĩ cười, Sở Hán Sinh nhìn phu nhân, ánh mắt tràn đầy khâm phục.

"Muốn cười thì cứ việc cười đi, nhịn đến mức vừa già vừa xấu!" Quân Mặc Ninh miệng lưỡi ác độc nói, "Bây giờ thằng nhóc con đó có được trái tim của tất cả mọi người, ta còn chưa đụng đến hắn, liền bốn bề thọ địch; nếu đánh hắn thật, đừng nói về phòng ngủ, một ánh mắt khinh bỉ liền có thể dìm chết ta!"

"Há há... ha ha ha..." Sở Hán Sinh rốt cuộc vẫn phải bật cười, "Gia, ta già ta cũng chẳng còn cách nào khác, ngài đến đây chính là một đứa nhỏ, ai bảo ta dính trúng một thiếu niên bất lương vừa mới đánh nhau tới chết đâu! Về phần không cho ngài về phòng, chuyện này phu nhân ngài tự tìm, lão bà tự mình cưới tự mình dỗ!"

"Hừ!" Quân Mặc Ninh phát ra một từ, trở lại vấn đề nói, "Ngươi rời đi lâu như vậy, tin tức truyền về cũng phân phân tán tán, nói chút đi, ma giáo bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Sở Hán Sinh nhấp một ngụm trà, đem kết quả hắn điều tra nói hết từng việc với Quân Mặc Ninh.

Võ lâm Trung Nguyên từ trước đến nay hợp thành một thể, qua một khoảng thời gian bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đổi mới minh chủ được lựa chọn, đương nhiên, trong những nguyên nhân này cũng không thiếu báo thù hoặc âm mưu, nhưng tổng thể mà nói, chung quy chỉ là vấn đề nội bộ thuộc về Trung Nguyên. Về điểm này, cực kì giống việc đổi thay của các triều đại và hình thức đối đãi với ngoại tộc.

Thế nhưng hai mươi mấy năm trước, đã xảy ra một việc.

Lúc đó danh vọng lâu chủ Giang Vọng Lâu của Vọng Giang Lâu trong giang hồ rất cao, cho nên từ sớm đã được đề cử làm minh chủ, còn đảm nhiệm nhiều năm. Giang Vọng Lâu có một trai một gái, trưởng nữ Giang Tâm Lan là mỹ nữ nổi danh, hơn nữa huệ chất lan tâm đã gặp qua là không quên được, gần như trở thành một quyển sách quý sống của võ lâm; mà con trai nhỏ Giang Quan Lan lại là một tên ăn chơi trác táng chân chân thật thật. Trong một khoảng thời gian rất dài Giang Vọng Lâu đã từng hi vọng giới tính con trai và con gái của y có thể trao đổi nhau.

Cũng chính vì Giang Tâm Lan ưu tú, khiến cho đệ tử giang hồ nhao nhao đến cầu hôn, thế nhưng hai cha con đều mắt cao hơn đầu, trước sau nhìn chướng mắt.

Vào năm Giang Tâm Lan hai mươi hai tuổi, ở một hội nghị võ lâm nàng kết bạn với một hiệp khách tên Hình Thiên Dịch, hai người vừa gặp đã yêu, trong thời gian cực ngắn đã khó bỏ khó phân.

Đương nhiên, chuyện này rất nhanh thì bị Giang Vọng Lâu biết được, y không chút biến sắc âm thầm điều tra gia thế bối cảnh của Hình Thiên Dịch, tra một cái mới phát hiện, căn bản hắn không tên Hình Thiên Dịch, mà gọi là Dịch Thiên Hành. Chính là giáo chủ mới nhậm chức mới tiếp nhận giáo vụ của Tung Thiên giáo nơi biên giới phía tây!

Giang Vọng Lâu cứng mềm đều thử, hi vọng con gái và Dịch Thiên Hành đoạn tuyệt quan hệ. Ai ngờ Giang Tâm Lan luôn có chủ kiến qua vài lần phản kháng không thành, vậy mà lại chọn bỏ trốn cùng Dịch Thiên Hành. Giang Vọng Lâu vô cùng tức giận, một đường phái người đuổi bắt hai người.

Mà động tĩnh của Vọng Giang Lâu rốt cuộc cũng khuấy động giang hồ, những môn phái có ân oán với Tung Thiên giáo, nhao nhao phái đệ tử tinh nhuệ bao vây chặn đánh hai người. Hai người Hình, Giang lăn lộn gần một năm trên giang hồ Trung Nguyên mới dưới sự bảo hộ của đồ đệ Tung Thiên giáo, mang theo vết thương đầy người trở lại biên giới phía tây, mà lúc này, Giang Tâm Lan đã mang thai năm tháng.

Nói đến đây, dường như Quân Mặc Ninh lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện, hỏi hắn, "Đứa con đó... chính là Dịch Thư Vân giáo chủ hiện tại của Tung Thiên giáo ? Hình như thân thể hắn không tốt lắm, lúc nhỏ còn từng bí mật phái người đến kinh thành cầu Hoắc gia chữa bệnh."

"Đúng vậy," Sở Hán Sinh gật đầu nói, "Có thể do một đường bôn ba tổn thương nguyên khí, lúc Giang Tâm Lan sinh Dịch Thư Vân cực kỳ gian nan, sau sinh không đến một năm liền qua đời. Ngay vào năm ấy, truyền nhau thuật lại Dịch Thiên Hành luyện công tẩu hỏa nhập ma mất thần trí, phát động lần tấn công chính diện đầu tiên vào võ lâm Trung Nguyên."

Quân Mặc Ninh cũng từ trong tư liệu điều tra biết được tình huống trận chiến này, Dịch Thiên Hành giống như bị điên, gần như lấy sức một mình mình khiêu chiến các đại môn phái vùng Trung Nguyên. Võ công hắn luyện tập tên là Tung Thiên thần công, cực kỳ bá đạo, gặp mạnh càng mạnh, lúc ấy Tung Thiên giáo có chuẩn bị mà đến, thật sự đánh các đại môn phái trở tay không kịp.

Từ đó về sau, Tung Thiên giáo trở thành tà ma ngoại đạo bị người người võ lâm Trung Nguyên lườm nguýt, cho nên bây giờ đều lấy hai chữ "ma giáo" mà gọi.

"Vậy sau đó thì sao?" Quân Mặc Ninh hỏi, "Theo ta được biết, sau đó giang hồ thái bình, gần mười năm không có tin tức của Tung Thiên giáo nữa? Dịch Thiên Hành đã làm gì?"

Sở Hán Sinh tiếp lời nói, "Trận chiến ấy, Tung Thiên giáo cũng trả giá đắt, cho nên sau khi trở về, liền có một vài hộ pháp đường chủ đời trước trong giáo, đưa ra phản đối với Dịch Thiên Hành. Lúc đó thần trí Dịch Thiên Hành đã không tỉnh táo, cuối cùng tuy lấy thủ đoạn sét đánh thình lình dẹp yên trận nội loạn này, nhưng nội bộ Tung Thiên giáo vẫn tổn thất nặng nề, thậm chí rất nhiều năm tiếp theo, Tung Thiên giáo kỳ thật vẫn bị vây trong loạn trong giặc ngoài."

"Nói một chút về Dịch Thư Vân đi." Quân Mặc Ninh hiển nhiên cảm thấy hứng thú với giáo chủ đương nhiệm hơn.

Sở Hán Sinh gật đầu, "Dịch Thư Vân do Dịch Thiên Hành một tay nuôi nấng, lúc hắn ra đời thể chất đã cực kỳ yếu ớt, rất nhiều đại phu đều ngầm cho rằng thiếu chủ bọn họ không sống quá hai mươi tuổi. Dịch Thiên Hành không tin, ngoài sáng trong tối bắt rất nhiều danh y, phái rất nhiều người mai danh ẩn tích tìm kiếm kỳ phương dị thảo trên giang hồ, không dễ dàng gì mà kéo đến khi Dịch Thư Vân mười tuổi."

"Năm mười tuổi đó xảy ra chuyện gì?" Quân Mặc Ninh nghe thấy khoảng thời gian này, hiển nhiên liên hệ tới việc Vọng Giang Lâu diệt môn mười năm trước.

"Ma giáo lần thứ hai nội loạn." Sở Hán Sinh thẳng thắn nói, "Theo ta được biết, thế lực Yến Thiên Lâu của chúng ta thâm nhập vào Tung Thiên giáo từ lúc đó."

Quân Mặc Ninh thở phào một hơi thật dài, tựa thân thể vào ghế ngồi, trên mặt đã hoàn toàn sáng tỏ.

"Năm nay Dịch Thư Vân hai mươi tuổi, nội loạn mười năm trước chẳng những khiến Dịch Thiên Hành hoàn toàn rơi vào điên dại, thân thể Dịch Thư Vân vốn yếu ớt còn lần nữa bị thương, rất không khéo, khởi phát bệnh tật bẩm sinh, chính là bệnh tim bẩm sinh chúng ta biết."

Thái độ Quân Mặc Ninh thong thả, uống cạn nước trà xanh nói, "Dịch Thiên Hành trước sau vẫn quan tâm động thái của Vọng Giang Lâu, đương nhiên cũng biết trong tay Giang Vọng Lâu có tục tâm đan, cho nên ở thời điểm thực lực Tung Thiên giáo chưa khôi phục liền không suy nghĩ kỹ càng phát động tiến công đến Vọng Giang Lâu, kết quả hai bên cùng thiệt; tuy Vọng Giang Lâu bị diệt cả nhà, nhưng Tung Thiên giáo cũng nỏ mạnh hết đà. Cho nên ba năm sau, Giang Quan Lan phát động vây quét Tung Thiên giáo, Tung Thiên giáo ngoại trừ một số ít cao thủ, gần như không có năng lực phản kích. Nếu không phải sau cùng Dịch Thiên Hành bắt được con trai của Giang Quan Lan, sợ rằng họa diệt giáo gần ngay trước mắt."

"Gia nói rất đúng, đúng là như vậy."

"Dịch Hi thì sao?" Quân Mặc Ninh rốt cuộc cũng hỏi tới điểm liên quan với y.

"Dịch Hi vốn tên Dịch Sở Vân, nó ra đời..." Vẻ mặt Sở Hán Sinh có chút không đành lòng, "Nó ra đời hoàn toàn vì để cứu Dịch Thư Vân. Lúc đó Dịch Thiên Hành tin vu sư tây thùy mê hoặc, cần mạng một đứa con đổi mạng một đứa con khác. Dịch Sở Vân liền đến thế gian như vậy."

"Sau đó thì sao?" Sau khi Vọng Giang Lâu diệt môn Quân Mặc Ninh mới đưa tai mắt thâm nhập vào Tung Thiên giáo, thế nhưng cho tới nay, đối với đứa bé này dường như người trong giáo đều giữ kín như bưng, cũng vì vậy, tư liệu trong Yến Thiên Lâu có liên quan tới tin tức Dịch Sở Vân cực ít.

Sở Hán Sinh nói, "Không biết Dịch Thư Vân dùng phương pháp gì tranh thủ được quyền lợi chăm sóc đệ đệ này của hắn, ngoại trừ định kỳ uống thuốc, mãi cho đến năm nó năm tuổi bị Giang Quan Lan bắt đi, Dịch Sở Vân vẫn sống rất tốt dưới sự chăm sóc của ca ca. Mà theo tình báo biết được, Dịch Sở Vân bị bắt, có thể do một tay Dịch Thư Vân sắp xếp."

"Cái gì?" Ngay cả Quân Mặc Ninh cũng có chút ngạc nhiên và khó hiểu.

"Chuyện này đang không tra được quá trình ngọn nguồn," Sở Hán Sinh giải thích, "Chỉ biết ngày đó lúc Giang Quan Lan đánh lén ban đêm, hai anh em họ vốn đang ngon giấc, Dịch Thư Vân không biết võ công, dĩ nhiên không cần phải xông pha chiến đấu. Tuy nhiên lại có người nhìn thấy hắn dắt Dịch Sở Vân buồn ngủ mông lung đi ra ngoài, sau đó Dịch Sở Vân đã bị Giang Quan Lan bắt đi."

"Tại sao Dịch Thư Vân muốn làm vậy?" Quân Mặc Ninh xoa xoa đầu mày, tựa như đang hỏi Sở Hán Sinh, lại tựa như đang hỏi mình.

Quả nhiên Sở Hán Sinh không mở miệng.

"Còn gì nữa, nói hết toàn bộ đi." Quân Mặc Ninh tạm thời đặt vấn đề này xuống.

"Từ sau khi Tung Thiên giáo trải qua những chuyện này, thực lực sớm đã không lớn như trước. Dịch Thiên Hành thần trí mơ hồ, Dịch Thư Vân tuổi lại nhỏ, thế lực vốn nghịch phản trong giáo liền triệt để khống chế giáo vụ. Dịch Thư Vân kia thật sự cũng không phải người bình thường, dưới hoàn cảnh như vậy lấy bệnh nặng kéo dài của mình mà lớn lên, chẳng những âm thầm liên lạc thuộc hạ trung thành lúc đầu, dùng thời gian bảy năm đoạt lại tất cả của Dịch gia; hơn ba năm nay, thế lực hắn xâm nhập vào Trung Nguyên cực lớn, nhưng đa phần không ở giang hồ, mà ở phố phường. Tung Thiên giáo hiện tại, ta thấy từ trình độ nào đó, có chút mùi vị của Yến Thiên Lâu chúng ta, chẳng qua thời gian ngắn ngủi, roi lại không đủ dài để quất tới bụng ngựa, nếu cho Dịch Thư Vân đầy đủ thời gian, tương lai cũng khả quan."

Quân Mặc Ninh sắp xếp suy nghĩ lung tung lại một chút, như tổng kết mà nói rằng, "Bây giờ đối với chúng ta mà nói thật sự chuyện cũng không nhiều. Thứ nhất, tra rõ mục đích Dịch Thư Vân cứu Dịch Sở Vân về là cái gì. Kỳ thật chuyện này cũng không phải quan trọng nhất, chẳng qua người trong tay Quân Mặc Ninh ta cứ như vậy bị mang đi, nếu như ta thờ ơ không động, chẳng phải rất không có năng lực? Thứ hai, tìm hiểu rõ ràng đứa bé hôm nay ngươi đưa về, rốt cuộc có phải là con trai Giang Quan Lan bị Dịch Thiên Hành cướp đi năm đó hay không; nếu có thể khẳng định, coi như chúng ta hoàn thành một việc quan trọng, tiếp theo liền có thể rời Hàng thành, đến trạm kế tiếp rồi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio