Tề Hàm ôm Dịch Sở Vân trở lại khách phòng mình ở, nhạ tay nhẹ chân thu xếp nó trên giường, sau khi vạch áo lông cừu vừa dày vừa nặng nhìn gần lại, mới phát hiện tổn thương trên mông thiếu niên còn thê thảm hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Bản tử nặng nề đánh lên mông, đầu tiên là sức lực đều bị nện vào thịt, dẫn tới sưng tấy kinh người; theo số lượng tăng lên, lúc lớp da thịt ngoài cùng không chịu nổi trách đánh nữa, thì sẽ vỡ tan; mà chúng vỡ tan, sẽ trực tiếp dẫn ra máu thịt sớm đã bị tàn sát bừa bãi bên trong!
Hình phạt mức độ này, Tề Hàm chỉ chịu một lần trong đại lao Hình bộ, nhưng lại biết rõ rõ ràng ràng. Bởi vì lúc ở biệt viện, đông chí hàng năm, tiên sinh gần như đều sẽ mang một thân tổn thương như vậy trở về. Tuy rằng ngoại trừ sư phụ, tiên sinh chưa bao giờ cho phép mình hoặc Phong ca ca nhúng tay trị thương, thế nhưng Tề Hàm biết, cho dù tiên sinh không gì không làm được, cũng cần mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục sơ sơ.
Bản hình chân chính rất tàn nhẫn, có thể thấy rõ.
Hôm nay, trên người Dịch Sở Vân, hắn lại lần nữa thấy vết thương kiểu này; mà hắn càng hiểu rõ, thân tổn thương này chính là muốn để hắn thấy.
Tề Hàm lặng lẽ thở dài một hơi, sai người bưng nước nóng qua đây, cũng không vội xử lý vết thương, mà lau mặt cho Dịch Sở Vân, lại đút nó mấy ngụm nước.
Từ sau khi rời khỏi chủ viện thiếu niên liền cắn chặt môi dưới như cá mắc cạn vùng vẫy giãy chết, rồi lại quật cường mở to đôi mắt mệt mỏi, dường như muốn xem sự săn sóc của sư huynh giờ khắc này như một loại cứu rỗi, khắc vào trong lòng.
Tề Hàm lần nữa giúp nó lau mồ hôi lạnh lại toát ra trong thời gian cực ngắn, ôn nhu nói, "Ngủ một chút đi, ngủ dậy sẽ không đau như vậy nữa..." Hắn không biết tại sao Dịch Sở Vân vẫn luôn tỉnh táo, thế nhưng nghĩ lại tất nhiên cũng đã nỏ mạnh hết đà.
Ai ngờ thiếu niên cọ cọ gối đầu lắc đầu một cái, khàn giọng nói, "Sở nhi... không ngủ được... Ca ca nói, dược hiệu... phải hai canh giờ..."
Trong lòng Tề Hàm "lộp bộp" một cái, nhíu mày nói, "Thuốc gì? Không ngủ được... thuốc không cho ngươi ngất hình? Ca ngươi cho ngươi dùng loại thuốc này?!"
Nước mắt Dịch Sở Vân đổ rào rào, không biết vì đau hay tủi thân, hoặc vì cả hai, nó không dám nhìn khuôn mặt nén giận của Tề Hàm, dù nó biết cái đó cũng không phải hướng về phía nó. Ngón tay nó bởi vì lúc chịu phạt moi vào chân ghế, dùng sức quá độ có hơi rướm máu, bây giờ bắt lấy gối đầu mềm mại, lẩm bẩm nói, "Ca ca nói... lần này Sở nhi gây họa lớn, nếu hai nước thật sự khai chiến, ca ca... khỏi bệnh cũng là... tội nhân... Ca ca phạt... một trăm bản tử, nói y không đành lòng giao Sở nhi cho triều đình... Thế nhưng gia pháp... không thể tha..."
Chỉ nói mấy câu, trên gối đã ướt một mảnh.
Xem ra Dịch Hi cũng không biết tính toán của Dịch Thư Vân, Tề Hàm đứng dậy đổi nước, tìm một cái khăn lông trắng tinh mềm mại. Vết thương tất nhiên không thể dính nước, thế nhưng máu xung quanh phải lau sạch sẽ mới bôi thuốc được. Nghĩ đến bôi thuốc, Tề Hàm thương xót nhìn thiếu niên ghé vào gối đầu lặng lẽ thút thít, vết thương như vậy...
Lúc khăn lông ấm chạm vào da thịt, Dịch Sở Vân kéo căng bắp thịt theo bản năng, lại vì thương thế thảm thiết phía sau mà lập tức thả lỏng. Nó nặng nề thở hổn hển, hai tay càng nắm gối đầu thật chặt.
Tề Hàm vừa lau vừa không rõ tâm tình nói, "Ca ngươi bỏ thuốc ngươi, lại cột tay chân ngươi... Một trăm bản tử, thật sự sống chết không màng sao?"
Dịch Sở Vân mang theo tiếng khóc nức nở nói, "Là Sở nhi... phạm sai lầm lớn... Ca ca muốn ta giữ quy củ sư môn, Sở nhi... không giữ được, đánh lại... hai lần, hức hức... Là Sở nhi cầu ca ca trói tay chân..."
Tề Hàm lại thở dài một hơi, hắn phát hiện mình ở Tung Thiên giáo lúc nào cũng thở dài, chuyện tới nước này, hắn đã không biết nên thật sự đánh giá huynh đệ Dịch Thư Vân và Dịch Sở Vân như thế nào. Từ lâu về trước tiên sinh đã từng nói, thế gian phức tạp nhất là lòng người, người tốt sẽ làm chuyện xấu, người xấu cũng sẽ làm việc tốt, rất nhiều lúc không thể đơn thuần lấy trắng đen để phân chia.
Lau sạch vết máu xung quanh mông, kéo dài thế nào đi nữa, cuối cùng cũng phải bôi thuốc. Tề Hàm cầm thuốc Chu Minh sớm phái người đưa tới lên, đặt dưới mũi ngửi ngửi, thuốc mỡ màu nâu tản ra mùi cực kỳ nhẹ nhàng, hắn liền biết, mặc dù cũng là thuốc tốt hiếm thấy, thế nhưng so sánh với thuốc tiên sinh và sư nương chế luyện, chung quy vẫn kém một bậc. Mặc dù cái này chỉ kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhè nhẹ, nhưng đối với vết thương ngay cả bị gió thổi qua cũng khó tránh một trận đau đớn mà nói, càng tăng thêm vô số dằn vặt.
"Ta bôi thuốc cho ngươi," Tề Hàm đi tới bên người thiếu niên, ôn nhu nói, "Sẽ rất đau; ta sẽ tận lực nhẹ một tí, ngươi nhịn thêm một chút, có được không?"
Mồ hôi lạnh khắp người Dịch Sở Vân sớm đã làm ướt tóc, lúc này có mấy lọn tóc rũ xuống, ẩm ướt rơi lách tách, hết sức đáng thương. Nó không biết Tề Hàm nói đau là có bao nhiêu đau, nhưng mà ánh mắt dịu dàng của sư huynh cho nó dũng khí. nó cắn một góc gối, không tiếng động gật gật đầu.
Tề Hàm cũng không nói thêm nữa, đi tới phía sau nó. Trước tiên dùng thuốc mềm mại trong lòng bàn tay bôi lên thương thế tương đối nhẹ nhất trên đùi, động tác Tề Hàm đã đủ nhẹ nhàng, nhưng đứa nhỏ trên giường vẫn đau đến khóc rấm rứt.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, Dịch Sở Vân phun góc gối ra, gào khóc nói, "Sư huynh... hức hức hức, không bôi thuốc... đau... Sư huynh, ngài thương tiếc thương xót Sở nhi... đau quá... hức hức hức..."
Tề Hàm ấn hai chân nó xuống không cho nó đá lung tung, trong lòng thật sự không nỡ, bắp đùi đã khó nhịn như vậy, trên mông há chẳng phải thật muốn đau chết nó? Đợi sau khi sức lực trên đùi nó vơi đi một chút, Tề Hàm tiến lên nhè nhẹ vỗ về sống lưng giúp nó thuận khí, hắn biết sức mạnh ngôn ngữ thật sự quá nhỏ bé, liền hi vọng dùng cách như vậy cổ vũ đứa nhỏ một chút.
Dịch Sở Vân quả nhiên thoáng yên tĩnh lại, trong miệng vẫn lẩm bẩm nói mấy câu "không bôi thuốc", "đau" không mạch lạc, thỉnh thoảng nâng đôi mắt cũng không có tiêu cự lên, chỉ tràn đầy đau đớn và mệt mỏi.
Tề Hàm thật sự không thể tiếp tục được nữa. Sau khi suy nghĩ một chút hắn lấy ra một tấm lụa mềm mại giản dị từ trong tủ quần áo, giặt sạch trong nước nóng, sau đó tẩm đầy thuốc dù không bằng chỗ tiên sinh nhưng cũng cực kỳ hiếm có, sau khi nhẹ nhàng xoa đều, lại mượn hơi nước nóng hấp nóng, cuối cùng mới nhẹ nhàng trùm lên mông Dịch Sở Vân.
Không biết do dược hiệu của thuốc trước đó thiếu niên dùng rốt cuộc cũng hết, hay biện pháp Tề Hàm nghĩ ra này thật sự có hiệu quả, Dịch Sở Vân chỉ khóc nức nở vài tiếng lúc mới đắp khăn thuốc lên, sau đó liền nặng nề ngủ mê man.
Tề Hàm thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Hắn ngồi bên giường trông chừng, biện pháp này tuy tốt, nhưng thứ nhất dược lực nông cạn, hiệu quả trị thương thật khó được một phần mười; vả lại, cũng phải phòng ngừa khăn thuốc dính vào da thịt, đến lúc đó xé ra lại đau đớn một phen, vì hai nguyên nhân sau, Tề Hàm chỉ có thể một khắc không rời canh chừng bên cạnh nó, cũng đúng giờ thay đổi khăn thuốc.
Về phần thuốc này có phải có hơi lãng phí hay không, Quân đại thiếu gia Tề Hàm tỏ vẻ, hắn không đau lòng chút nào.
Qua loa ăn cơm trưa, Tề Hàm lại đổi khăn thuốc cho Dịch Sở Vân mấy lần, thấy thiếu niên ngủ rất sâu, hắn thử nhẹ nhàng bôi thuốc lên cái mông đã dần dần quen với dược tính, cũng chú ý phản ứng của nó. Dịch Sở Vân vẫn có thể cảm giác được đau đớn trên người, nhưng cũng chỉ vô ý thức nức nở vài tiếng, thân thể cũng không trốn tránh, đến tận hoàng hôn, Tề Hàm mới xem như hoàn thành nghiệp lớn bôi thuốc gian khổ!
Sắc trời dần dần tối tăm, Tề Hàm châm đèn, nghiêng người dựa vào đầu giường đọc sách. Lúc Dịch Thư Vân gõ cửa tiến vào, liền nhìn thấy dưới ánh đèn dịu nhẹ, đệ đệ mình ngủ hết sức yên ổn.
Hắn giúp Tề Hàm và Dịch Sở Vân đưa cơm tối tới, cơm canh chay mặn đầy đủ, và một chén cháo trắng loãng. Đương nhiên, chuyện nhỏ như vậy không đến mức phiền người đứng đầu một giáo, mục đích của hắn không cần nói cũng biết.
Tề Hàm đặt sách xuống, sau khi nhìn thấy Dịch Thư Vân đặt cơm nước xuống, khom lưng vén tấm lụa mỏng tang đắp sau người đệ đệ lên, lúc nhìn thấy vết thương hơi thoáng kinh ngạc; hắn lại duỗi tay sờ sờ cái trán đệ đệ, sau khi xác định không phát sốt mới đứng thẳng người lên, chăm chú nhìn Tề Hàm nói, "Quân công tử, đa tạ ngươi hết lòng chăm sóc Sở nhi..."
Tề Hàm cười nhạt nói, "Lời này của giáo chủ không khỏi khiến người khác buồn cười, lệnh đệ một thân tổn thương vốn là giáo chủ đánh cho ta xem, buổi chiều hôm nay giáo chủ cũng chưa hề xuất hiện, lẽ nào không phải giữ lại tổn thương da tróc thịt bong này cho ta chữa?"
Tề Hàm nói lời này thật sự chói tai, thế nhưng người hắn đối mặt là Dịch Thư Vân, chỉ thấy khóe miệng giáo chủ trẻ tuổi của Tung Thiên giáo cũng hiện lên ý cười nhạt, giọng ôn hòa nói, "Quân công tử mạnh miệng mềm lòng, bổn tọa sớm đã mở mang. Hôm nay ta trách phạt nó nặng như thế, dù quả thật có mục đích hi vọng công tử lần nữa thừa nhận Sở nhi, thế nhưng lẽ nào công tử cho rằng chuyện nó gϊếŧ A Đề Mạc Đô, không nên chịu trách phạt như vậy sao? Nếu trước mặt lệnh sư, Quân công tử, y sẽ xử trí Sở nhi thế nào?"
Sắc mặt Tề Hàm khẽ biến, quay đầu nhìn thiếu niên gương mặt tái nhợt, Dịch Thư Vân nói không sai, chuyện này nếu rơi vào trong tay tiên sinh... Cho dù Dịch Sở Vân có thể giữ được một cái mạng, quá trình đó tất nhiên cũng cần phải trằn trọc sống chết một phen...
"Gia sư xử trí như thế nào, Diệc Hàm không thể ngông cuồng suy đoán, chỉ là có một điểm..." Tề Hàm nhìn Dịch Thư Vân nói, "Giáo chủ tính đúng ta cứng miệng mềm lòng, mở miệng nhận lại Dịch Hi, thế nhưng nói đến cùng, chuyện này ta không làm chủ được, nếu gia sư không nhận, dù ngươi đánh chết nó, cũng chỉ là uổng phí một mạng."
Dịch Thư Vân mỉm cười không nói, dường như đã có phương pháp khiến Quân Mặc Ninh phải thừa nhận Dịch Sở Vân. Tề Hàm thấy sắc mặt hắn như thế, trong lòng hiếu kỳ; nhưng đối với giáo chủ ma giáo trước mặt tâm hắn vẫn tồn tại khúc mắc, kín đáo che giấu dưới nghi vấn.
Một lát sau, hắn nhìn Dịch Thư Vân nói, "Giáo chủ, việc đã đến nước này, mục đích lệnh đệ uy hiếp ta chuyến này xem như đạt tới, ngày mai, ta liền rời Tung Thiên giáo, về sư môn phục mệnh."
Dịch Thư Vân sửng sốt nói, "Ngày mai, vết thương của Sở nhi liền có thể xuống núi lên đường?"
Tề Hàm nghi hoặc nói, "Giáo chủ đây là ý gì?"
Dịch Thư Vân nói như chuyện đương nhiên, "Nếu Quân công tử nhận lại xá đệ, hiển nhiên dẫn nó về sư môn, chẳng lẽ còn phải ở lại chỗ này sao?"