Quỳ chưa bao lâu, Tề Hàm đã cảm thấy chỗ lợi hại của bậc thang này. Chiều rộng mỗi bậc thang không quá một xích, cho dù đầu gối để sát vào bậc thang, cũng có một đoạn cẳng chân lộ bên ngoài. Cho nên, hoặc là dồn trọng lượng toàn thân đặt lên xương bánh chè, nếu không xương cẳng chân bên ngoài cộm vào mép bậc thang, chỉ chốc lát sau liền đau đến ray rứt.
Một xích tương đương cm.
Tề Hàm trao một ánh mắt an ủi cho Dịch Sở Vân bên kia, chỉ thấy thái dương thiếu niên cũng rướm mồ hôi.
Trong lòng Tề Hàm rất lo lắng cho nó. Hắn không biết tiên sinh có trục xuất sư đệ khỏi sư môn hay không, nhưng dù không trục xuất, dựa vào những chuyện nó làm ra và dẫn tới ảnh hưởng sau này... Cho đến lúc này, Tề Hàm lại bắt đầu hoài nghi hắn và huynh đệ Dịch thị kiên trì tới cùng là đang giúp hay đang hại Dịch Hi.
Đang lúc đắn đo, Dịch Thư Vân từ trong phòng đi ra, sắc mặt phức tạp nhìn bọn hắn, nói rằng, "Diệc Hàm, ngươi vào thư phòng gặp mặt tôn sư đi, Dịch Hi đến ngoài thư phòng quỳ đi, gọi ngươi rồi lại vào."
Tề Hàm đỡ Dịch Sở Vân đứng dậy, hỏi, "Giáo chủ, tiên sinh... có nói xử lý Dịch Hi thế nào không?"
"Yên tâm đi," Dịch Thư Vân cười cười nói, "Tôn sư đã đồng ý không trục xuất Dịch Hi..."
"Ca ca nói thật?" Ánh mắt Dịch Sở Vân sáng lấp lánh, vì niềm vui này mà nhảy cẫng lên.
"Là thật," Dịch Thư Vân tiến lên chỉnh lại tóc tai đệ đệ một chút, ý cười không rõ nói, "Cho nên, chốc nữa gặp tiên sinh, ngươi phải ngoan ngoãn phải nghe lời. Nếu tiên sinh muốn phạt ngươi, nhất định phải giữ tốt quy củ không thể tùy hứng biết không?"
Dường như Dịch Thư Vân không tiện nói nhiều, xoay người đi trong tầm mắt bất an của hai người. Tề Hàm nắm lấy đôi tay lạnh ngắt hơi hơi run rẩy của Dịch Sở Vân sau khi nghe xong lời huynh trưởng, nói rằng, "Dịch Hi, ai cũng sẽ phạm sai lầm, nếu giáo chủ nói tiên sinh không đuổi ngươi đi, ải khó khăn nhất đã qua. Phần còn lại, sư huynh sẽ giúp ngươi..."
Cảnh tượng chịu bản tử của ca ca lần trước còn rõ mồn một trước mắt, màu máu trên mặt Dịch Sở Vân dần dần rút đi, nhưng lại cực kỳ kiên cường nhìn sư huynh bị nó tổn thương, lúc này còn một lòng che chở mình.
Hai người cùng nhau đi tới thư phòng Dịch Thư Vân, chưa lên bậc tam cấp, Dịch Sở Vân liền run dữ dội hơn; trong lòng Tề Hàm không nỡ, bèn để nó quỳ trên đất bằng dưới bậc thang, bản thân mình thì gõ cửa vào thư phòng.
Thư phòng Dịch Thư Vân rất lớn, rất rộng rãi, bốn mặt lấy ánh sáng cũng vô cùng tốt, Tề Hàm đóng cửa lại liền nhìn thấy Quân Mặc Ninh ngồi trên giường la hán bên tường phía đông, dựa bàn nhỏ, đùa nghịch hai hộp cờ trên đó.
Tề Hàm không dám nhìn nhiều nghĩ nhiều, lại không dám suy đoán ghế dài roi mây đã chuẩn bị xong bên kia liệu có rơi xuống người mình hay không, hắn chỉ đi nhanh mấy bước, đoan chính quỳ xuống, dập đầu thỉnh an.
Từ ngày từ biệt ở Hàng thành, thời gian đã sắp gần hai tháng, Quân Mặc Ninh mượn ánh mặt trời chiếu vào ngoài cửa sổ, nhìn đứa học trò khiến y nóng ruột nóng gan nhất. Lần tách ra này là ngoài ý muốn, ngay cả bản thân Quân Mặc Ninh cũng không thể không thừa nhận có những ngày bận rộn bôn ba như vậy; nhưng mà cuối cùng, thiếu niên dần dần trưởng thành này, đã có thể không phụ thuộc mình mà tự do bay liệng.
"Nói đi, chuyện lần này." Quân Mặc Ninh đợi Tề Hàm hành lễ xong, cũng không quanh co, tiến thẳng vào chủ đề.
"Hồi tiên sinh, Hàm nhi..." Tề Hàm dừng một chút, trong lúc nhất thời tâm tư hàng vạn hàng nghìn, không biết kể từ đâu. Tiên sinh hỏi quá rộng, hắn đành phải nỗ lực sắp xếp ngôn ngữ, nói, "Đêm đó Dịch... Sở Vân đến Quân trạch, Hàm nhi từng cân nhắc, nó đã gϊếŧ A Đề Mạc Đô, nếu Hàm nhi không đi với nó, có thể nó sẽ thật sự truyền tin tức tới Bắc Mãng, Hàm nhi... thật sự không dám mạo hiểm như thế! Về phần sau khi tới Tung Thiên giáo, lúc đầu Hàm nhi bị nhốt, lấy máu chế thuốc; nhưng lần cuối cùng, là Hàm nhi tự nguyện, thứ nhất vẫn là không tin Dịch Sở Vân, thứ hai cũng bị lời Dịch Thư Vân nói xúc động..."
Tề Hàm cắn cắn môi, tựa như lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn nam tử mình sùng bái nói, "Tiên sinh, lần này Hàm nhi rời khỏi nhà, tuy bị người hiếp bức, nhưng mà... không có hành động theo cảm tính, không có lấy trứng chọi đá, không có lỗ mãng mạo hiểm, không có... không chăm sóc mình thật tốt..."
Nói như có một tiếng trống cổ vũ tinh thần hăng hái, ngay cả quá trình suy nghĩ cũng không có, dường như Tề Hàm trực tiếp dùng hết sức lực vốn có lần nữa cúi đầu, bộ dạng chờ đợi xử trí.
"A..." Quân Mặc Ninh cười cười, thái độ nhàn hạ ngồi xuống nói rằng, "Mấy ngày không gặp, trái lại miệng lưỡi lanh lợi rất nhiều."
Tề Hàm chấn động trong lòng, cũng không giãi bày, chỉ siết hai tay thật chặt nói, "Hàm nhi... tự mình tát miệng!" Nói rồi, giơ tay phải lên muốn tát.
"Chậm đã." Quân Mặc Ninh đúng lúc ngăn cản nói, "Khen ngươi đó, ăn bạt tay rất thoải mái sao?"
Tề Hàm sửng sốt ngẩng đầu, lập tức lúng túng đến đỏ cả mặt, tay phải tích lực buông cũng không được, giơ càng không được. Lần đầu tiên trong mắt hắn trực tiếp lộ ra uất ức, vẻ mặt đều đang lên án "tiên sinh người hù dọa Hàm nhi như vậy thật sự rất vui sao?".
Quân Mặc Ninh hiếm khi nhìn thấy bộ dạng học trò nhà mình mềm mềm đáng yêu như thế, cười phất tay một cái nói, "Được rồi, chuyện lần này ngươi xử lý rất tốt, đứng lên đi."
Không phải không tỏ rõ ý kiến, cũng không phải "không sai", là "tốt"! Càng không có tra hỏi lời nói như dao và khiển trách đau thấu tim gan! Tiên sinh... thật sự khen ngợi mình!
Tề Hàm cúi đầu, ngay cả hô hấp đều trở nên cẩn cẩn thận thận, sau khi trì hoãn mấy nhịp thở, hắn mới dập đầu nói, "Tạ tiên sinh!" Sau khi đứng dậy cũng vẫn cúi đầu, hắn sợ tiên sinh nhìn thấy đôi mắt nóng lên của hắn, nói hắn... không có tiền đồ!
Quân Mặc Ninh nhìn dáng vẻ hắn, cũng biết mấy năm gần đây có phần quá nghiêm khắc, nhưng băng dày ba thước đâu chỉ vì một ngày lạnh, suy cho cùng vẫn phải từ từ đến đi.
"Chuyện lần này thật sự ngoài dự đoán của ta," Quân Mặc Ninh cũng nói đến cảm nhận của mình, "Đầu tiên là A Đề Mạc Đô bị gϊếŧ, sau đó ngươi bị bắt cóc, trước khi ta đi kinh thành, làm sao cũng không nghĩ đến lần này lại thua trong tay học trò mình! May mắn lần này dù ngươi ăn chút khổ, cuối cùng bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm, bằng không, đừng nói Quân Mặc Ninh không có cách nào ăn nói với cha mẹ ngươi, ngay cả bản thân ta..."
Tề Hàm khiếp sợ nhìn tiên sinh, không biết nên tiếp lời như thế nào.
"Sau nữa, ta nhận được thư Mạc Băng truyền tới, biết ngươi ở Tung Thiên giáo hoàn toàn mạnh khỏe, tảng đá trong lòng mới xem như rơi xuống đất. Sau đó gặp phải dân loạn Tây Xuyên, ta lĩnh thánh chỉ cha ngươi, cũng không vội vã mang ngươi về. Nói đến chuyện này, nghe nói ngươi làm hữu hộ pháp của Dịch Thư Vân?" Quân Mặc Ninh đột nhiên hỏi.
"Tiên sinh, Hàm nhi chỉ tạm thích ứng..." Tề Hàm nói đến một nửa, chợt cảm thấy không thỏa đáng, lập tức sửa lời, "Là Hàm nhi tự chủ trương..."
Quân Mặc Ninh lắc đầu nói, "Chưa nói trách ngươi, ngươi có thể thấy rõ ràng thái độ làm người của Dịch Thư Vân, mượn thế Tung Thiên giáo ổn định lại tình hình buôn bán ở Tây Xuyên, thật khiến vi sư vui mừng." Không ngoài ý muốn nhìn thấy mừng rỡ không đè nén được trong mắt đứa học trò, Quân Mặc Ninh cũng mỉm cười nói, "Bây giờ, Tung Thiên giáo đã làm việc cho ta, chức vị hữu hộ pháp này của ngươi trái lại có thể giữ lại, Tây Xuyên trải qua lần này, rất nhiều việc đang chờ hưng khởi, chính là cơ hội tốt để thế lực Yến Thiên Lâu và Tung Thiên giáo cùng nhau thâm nhập phát triển, ngươi cũng có thể rèn luyện một chút."
Quân Mặc Ninh đơn giản thuật lại lời vừa đàm luận với Dịch Thư Vân, hai thầy trò đều vô cùng hưởng thụ bầu không khí giao lưu giờ khắc này, Tề Hàm không nơm nớp lo sợ nữa, mà Quân Mặc Ninh cũng sẽ không một mình gánh vác tất cả mọi chuyện.
"Hàm nhi hiểu." Sau cùng Tề Hàm nói như vậy.
Hai thầy trò nói chuyện đến đây đã kết thúc hài hòa hoàn mỹ, Quân Mặc Ninh nâng chén trà lên uống trà, Tề Hàm nhìn mấy thứ bên kia một chút, muốn nói lại thôi.
Quân Mặc Ninh không chú ý tới ánh mắt hắn, y biết mấy tháng qua đứa nhỏ này để tâm cái gì nhất, bèn cố ý nói, "Muốn nói gì cứ nói thẳng đi."
Tề Hàm nhìn cửa một chút, nói rằng, "Tiên sinh, Hàm nhi biết chuyện lần này... Dịch Hi phạm vào sai lầm lớn, thế nhưng nó cũng vì một lòng muốn cứu huynh trưởng! Mười mấy năm qua, Dịch Hi chưa từng được dạy dỗ, mù mờ si ngốc, chỉ biết ai đối tốt với nó nó liền đối tốt với người đó, làm việc khó tránh khỏi thiên vị. Hàm nhi bị nhốt mấy ngày, nó đã biết sai rồi, mỗi ngày quỳ thỉnh tội; sau đó, Dịch giáo chủ tỉnh, cũng thỉnh gia pháp phạt nặng nó... Mấy ngày nay, Dịch Hi theo Hàm nhi, học tập cực kỳ chăm chỉ nỗ lực, cũng chịu nghe lời..."
"Ngươi muốn nói với ta, chính là mấy thứ này?" Quân Mặc Ninh buông chén trà, nhàn nhạt hỏi.
Tề Hàm có chút hoảng sợ, nhưng vẫn kiên trì gật đầu thưa dạ.
Quân Mặc Ninh không vội, nói rằng, "Ta nói, lần này ngươi làm rất tốt. Vi sư cho ngươi một cơ hội nói ngươi muốn cái gì, xem như khen thưởng cho ngươi."
Trong lòng Tề Hàm tức khắc sông cuộn biển gầm! Ý của tiên sinh quá rõ ràng, lúc ở Hàng thành, chính mình khổ sở quỳ cầu tiên sinh tha thứ, hi vọng có thể thu lại khiển trách tước đoạt dòng họ thân phận, bây giờ, cơ hội đang ở trước mắt! Nhưng mà... Tề Hàm nhận định bằng trực giác, lần này tiên sinh tất nhiên sẽ không dễ dàng tha cho Dịch Hi! Đây không phải là hắn tự cho mình thông minh suy nghĩ lung tung, tiên sinh tuyệt sẽ không khoan dung cho học trò y liều mạng gϊếŧ hại mạng người, tàn hại đồng môn!
Đây là cái giá Dịch Sở Vân phải trả nếu muốn trở thành Quân Dịch Hi!
Thấy hắn rề rà không nói, sắc mặt Quân Mặc Ninh đã trầm xuống, y chỉ chỉ cửa nói, "Ngươi dẫn nó vào."
----------------------
Quà / muộn đê