Trong sơn động, sau khi Tề Hàm nói rõ tất cả mọi chuyện, Lưu Giang Xuyên đột nhiên khàn giọng hỏi, "Một ngày không luyện công đã phải chịu roi mây, vậy chuyện ngươi làm hôm nay... sẽ nhận lấy cái gì?"
Tề Hàm dừng một chút, hỏi ngược lại, "Ngươi có nghĩ tới chưa, hôm đó cứu chúng ta ra, trở về sẽ nhận lấy cái gì?"
"Nghĩ tới, nhưng cảm giác được... hẳn là đáng giá..." Nhịp thở của Lưu Giang Xuyên có chút mong manh, "Ngươi liền vì chuyện ngày đó... cứu ta?"
Tề Hàm lấy một viên thuốc ra từ bao quần áo, cho y dùng, bàn tay đặt ở ngực y, chậm rãi dùng chân khí của mình khai thông gân mạch ứ đọng, vừa nói, "Không phải, từ sau khi ngươi bị bắt, ta vẫn luôn suy nghĩ, bắt ngươi, có lợi ích gì đối với Trung Châu... Bởi vì ta cần rất nhiều... lí do không cứu ngươi..."
Lưu Giang Xuyên cười cười, y biết ý Tề Hàm.
"Sau nữa, ta nghĩ tới nghĩ lui, thấy nếu bắt ngươi... một chút lợi ích Trung Châu cũng không có," Nhịp thở của Tề Hàm ổn định lại, bởi vì nỗi lòng của hắn đã không còn phập phồng, "Ngươi là một người đã chết mười năm, nếu như Trung Châu lấy danh nghĩa ngươi bức bách lệnh huynh buông tha dã tâm, kết quả sau cùng chỉ có thể khiến y đứng ra phủ nhận thân phận ngươi; đến lúc đó ngươi trở thành một người qua đường không đáng một đồng, còn chọc giận vương đình Bắc Mãng, gán cho Trung Châu tội danh mưu mô bất lương, nhát gan sợ phiền phức, chẳng phải là một phần lợi ích cũng không có?"
Lưu Giang Xuyên nhìn ánh mắt Tề Hàm, cười nói, "Ngươi nói rất đúng, Bắc Mãng... quả thật người hiếu chiến chiếm đa số, đây cũng là nguyên nhân ca ca ta những năm gần đây được bọn họ tôn kính, bọn họ thích... quân chủ tài trí mưu lược..."
Giọng Tề Hàm nhẹ, hàm ý cũng nhẹ nhàng mà nói rằng, "Cho dù huynh trưởng ngươi để tâm ngươi, nghĩ biện pháp duy trì hòa bình hai nước,... vậy hai năm sau thì sao? Y băng hà... chẳng phải khói lửa chiến tranh phải một lần nữa cháy lên? Đến lúc đó quân Trung Châu chuẩn bị đầy đủ, không sợ, tiếp đó thì sao? Chẳng qua chỉ là đánh đến càng khốc liệt mà thôi... Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên thả ngươi trở về, nếu như ngươi có thể ngăn cản lệnh huynh, hiển nhiên không còn gì tốt hơn; nếu như không ngăn cản được... Lưu huynh, nói lời khó nghe, thời gian hai năm, ta chờ lệnh huynh không trị mà chết, chờ ngươi nắm giữ chính quyền Bắc Mãng!"
Lưu Giang Xuyên cảm nhận được ấm áp xa cách đã lâu trong thân thể, đôi mắt dần dần khôi phục tinh thần nhìn chằm chằm người thừa kế Trung Châu chưa đầy hai mươi, cười hỏi, "Ngươi cứ như vậy mà tin ta?"
Tề Hàm ôm theo kiêu ngạo nói rằng, "Có lẽ ngươi từng nghe chuyện tiên sinh nhà ta? Ta là người Quân tam thiếu một tay nuôi dạy ra, y mười lăm tuổi liền một cây đuốc đốt núi Lạc Hà; ta năm nay mười chín, lấy thiên hạ đánh cược một lần, xem như trò giỏi hơn thầy!"
Lưu Giang Xuyên lạc giọng cười, vươn một tay nói, "Tề Hàm, nếu có một ngày ta là quốc quân Bắc Mãng, nhất định tới tìm ngươi ký kết minh ước hòa bình!"
Tề Hàm vươn cái tay trống còn lại, cùng y nắm lấy, nói, "Ta không biết trải qua lần này, ta còn có thể nhập chủ Trung Châu hay không, có điều Vân nhi đệ đệ ta là đứa trẻ tốt, đến lúc đó ngươi tìm hắn cũng như nhau!"
"Ha ha... Được, Tề Hàm, quân tử hứa một lời..."
"Sống chết không thay đổi!"
Sau khi Tề Hàm rời khỏi sơn động, chuyển hướng một đường đi về phía đông bắc, trực tiếp đi hướng Bắc Mãng, bấy giờ mới xoay người không nhanh không chậm trở về; khi đi được một nửa, quả nhiên gặp được Mạc Hâm đến đây truy bắt, và khoảng hai mươi binh sĩ Bắc Cương.
Thị vệ trung thành vẻ mặt phức tạp nhìn Tề Hàm bên ngoài có chút chật vật, nhưng tinh thần cực tốt, trong chốc lát cũng không biết nói gì cho phải.
Trái lại Tề Hàm mở miệng trước nói, "Xin lỗi, Mạc Hâm ca, Diệc Hàm cũng là kiềm lư kỹ cùng..."
"Kiềm lư kỹ cùng" bắt nguồn từ một điển tích, chuyện rằng trong đất Kiềm (tên gọi khác của tỉnh Quế Châu – Trung Hoa) vốn không có lừa, có người dùng thuyền chở một con lừa vào đất Kiềm. Sau khi chở đến nơi lại thấy chẳng có tác dụng gì liền bỏ mặc nó dưới chân núi. Lão hổ nhìn thấy nó là động vật to lớn như vậy nên tưởng nó rất thần kỳ. Lão hổ bèn nấp trong rừng lén quan sát nó. Sau đó lão hổ từ từ tiếp cận nó vô cùng cẩn thận. Một ngày, còn lừa kêu dài một tiếng, lão hổ cho rằng nó sắp cắn mình, sợ quá bỏ chạy thật xa. Nhưng khi lão hổ thường xuyên quay lại quan sát nó lại cảm thấy con lừa không có bản lĩnh đặc thù gì, dần dần quen với tiếng kêu của nó. Từ đó lão hổ lại lượn lờ phía trước phía sau nhưng vẫn không dám đánh nhau với con lừa. Dần dần lão hổ cũng đến gần con lừa, thái độ cũng tùy tiện hơn, đi sát vào, huých người khiêu khích nó. Con lừa cực kỳ phẫn nộ, dùng chân đá lão hổ. Lão hổ vì việc này mà vui mừng, thầm nghĩ, "Bản lĩnh con này cũng chỉ có vậy mà thôi". Thế là lão hổ nhảy phốc tới, gầm lên, cắn đứt họng con lừa rồi ăn thịt. Về sau người ta đem chuyện con lừa ở đất Kiềm bị lão hổ ăn thịt biến thành câu "Kiềm lư kỹ cùng" chỉ người chỉ có chút ít bản lĩnh đã khoe khoang đồng thời cũng muốn nói phải dũng cảm chớp lấy thời cơ, không để kẻ địch dọa dẫm.
Mạc Hâm lắc đầu nói, "Ta biết thiếu gia vì không muốn liên luỵ chúng ta... Nhưng mà ngài... ăn nói với chủ tử và hoàng thượng thế nào?"
Tề Hàm cười không nói, nhìn thấy đồ đạc treo trên lưng ngựa Mạc Hâm, hỏi, "Đây là... chuẩn bị cho ta?"
Mạc Hâm nhìn một chút, gật đầu nói, "Hoắc gia giận điên, bảo mỗi một tổ chúng ta đều đem theo; y còn gửi thư cho chủ tử và Sở gia, theo như thuộc hạ thấy, chỗ chủ tử tạm thời không nói, Sở gia... khả năng chậm nhất tối mai, là có thể hội hợp với chúng ta..."
Tề Hàm tự giác đưa hai tay ra để Mạc Hâm xích lại, sau đó theo Mạc Hâm và đám binh sĩ đi về trạm dịch. Dọc đường đi, suy đoán tưởng tượng bị hắn mạnh mẽ dằn xuống đáy lòng rốt cuộc tựa như khúc gỗ bị ấn dưới đáy nước, từng cái từng cái chen lấn nổi lên mặt nước.
Sư phụ sẽ trách cứ hành vi lần này của mình sao? Trải qua lần trước sau khi bị quất một trận nhánh trúc ở Tung Thiên giáo, Tề Hàm cũng không dám khẳng định sư phụ có ra tay với mình hay không. Khả năng... hẳn là... sẽ không, sư phụ vẫn luôn thương yêu mình, có thể y sẽ giữ lại thân da thịt này của mình, đi tiếp nhận tiên sinh giáo huấn... Tề Hàm vừa đi vừa cảm thấy lưng mông eo chân sau người đều lan tràn đau đớn ê ẩm âm ỉ... Nếu quả thật nói như vậy, còn không bằng để sư phụ quất một trận trước... nhưng mà tiên sinh sẽ vì hắn đã chịu một trận thì xử ít đi vài cái sao?
Tề đại hoàng tử điện hạ vừa mới lấy thiên hạ nhà mình đánh cược lớn, nghĩ đến roi mây trong tay tiên sinh, càng nghĩ càng sợ hãi, khí khái ngút mây vừa nãy cũng không biết bay đến xó nào. Hắn không hối hận việc ngăn chuyện lần này xảy ra, nhưng sợ roi mây của tiên sinh từ trong xương là một chuyện khác đó!
Mấy đội nhân mã khác vì truy đuổi không có kết quả mà về tới trạm dịch sớm, chờ khi Mạc Hâm dẫn theo Tề Hàm đến, cũng đã qua buổi trưa, đương nhiên, Hoắc Bán Hạ và Bạch Thiên Lan chờ người với đủ loại nguyên nhân tức giận hoặc lo lắng, mà còn có đói bụng.
Vừa thấy được Tề Hàm đeo xiềng xích, Hoắc Bán Hạ gần như xông về phía trước hỏi, "Lưu Giang Xuyên đâu!"
Tề Hàm bình tĩnh nhìn thúc thúc từ trước đến nay lạc quan thích cười bị chọc tức thành như vậy, áy náy rũ mắt xuống, lắc đầu. Đột nhiên vai trái của hắn truyền đến một cơn đau đớn, sau khi tê dại trong chốc lát, đau nhức lan tràn ra như Trường Giang và Hoàng Hà vỡ đê!
Tề Hàm kêu lên một tiếng đau đớn, tay phải ôm lấy vai trái mềm nhũn quỳ ngã xuống đất, Bán Hạ thúc thúc và tiên sinh hắn vốn cùng một nhánh, chiêu thức ngân châm ấy hiển nhiên đã dày công tôi luyện! Không đến một khắc, nửa người bên trái của hắn đã bị đau nhức bao trùm.
Nhìn hắn trong nháy mắt đau đến sắc mặt trắng bệch cũng cắn răng không chịu nói, Bạch Thiên Lan tiến lên ngăn cản, "Bán Hạ, chỗ này không phải Hình bộ, hắn cũng không phải tù nhân bình thường, ngươi tức giận thì tức giận, lại có quan hệ cá nhân, càng phải dụng hình thận trọng!"
Hoắc Bán Hạ giơ tay lên rút ngân châm ra, phân phó, "Đặt hắn vào xe tù, lập tức khởi hành."
Trước khi đi Bạch Thiên Lan nhìn hoàng tử điện hạ còn chưa tỉnh lại từ trong đau đớn, thật sự lo lắng ngay cả Hoắc Bán Hạ cũng giận đến phải ra tay tra tấn, thiếu niên từng trải qua một lần ở Hình bộ, lần này lại gặp phải cái gì...
Đội ngũ giữ tốc độ ban đầu tiếp tục đi về phía trước, mưa vẫn rơi, mọi người khoác áo tơi, mà trên xe tù được che một lớp vải dầu; Tề Hàm khoanh chân ngồi trong xe tù, yên yên ổn ổn vận hành tâm quyết, sau bốn mươi chu thiên, khí tức đêm qua tiêu hao quá mức và vừa bị ngân châm đảo loạn đều bình phục lại. Hắn ngẩng đầu nhìn vải dầu đen nhánh, tự vui tự cười mà nghĩ đãi ngộ của mình tốt hơn rất nhiều so với Lưu Giang Xuyên.
Ban đêm, bởi vì số người rất đông, Bạch Thiên Lan quyết định dựng lều trại bên ngoài thành trấn nghỉ ngơi một chút, hôm sau tiếp tục chạy đi; lại đi trọn một ngày, đội ngũ áp giải xe tù cuối cùng đã tới dịch quán biên giới Tây Xuyên, mà nhóm Sở Hán Sinh đã sớm chờ một thời gian dài.
Khi Tề Hàm đeo xiềng xích từ trên xe tù xuống, cúi đầu không dám chạm đến ánh mắt sư phụ. Trái lại Hoắc Bán Hạ đi tới bên người Sở Hán Sinh, nhẹ giọng nói, "Sở gia, hôm qua ta giận điên, động châm, ngươi xem cho Diệc Hàm một chút..."
Sở Hán Sinh gật đầu nói, "Không sao, Hoắc thiếu gia, gia vốn bảo ta chuẩn bị dược liệu điều dưỡng gân mạch hắn; làm chuyện như vậy... ngài là huynh đệ gia, giáo huấn hắn cũng là phải... Đoạn đường này ngài và Bạch đại nhân chịu vất vả rồi, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, chỗ này giao cho ta đi."
Hoắc Bán Hạ nhìn nhìn Tề Hàm cúi đầu không nói, kéo Bạch Thiên Lan đi, cùng nhau sắp xếp chỗ ăn ngủ.
Bấy giờ Sở Hán Sinh mới nhìn thẳng học trò, từ biệt mấy tháng, nghĩ đến đứa bé kia từ lúc rời gia nhà hắn một mình làm việc bên ngoài, Sở Hán Sinh liền cảm thấy giờ này khắc này, hắn cũng không biết nên nói cái gì!
"Sư phụ..." Thật lâu không nghe được thanh âm, Tề Hàm sợ hãi ngẩng đầu, cẩn cẩn thận thận gọi.
"Theo ta tiến vào, tiên sinh ngươi phối thuốc cho ngươi, ngâm." Sở Hán Sinh vừa đi vào trong, vừa phân phó thuộc hạ chuẩn bị nước nóng.
"Sư phụ, tiên sinh xuất quan chưa ạ? Y khỏe chưa? Tóc biến thành đen không ạ?" Tề Hàm vui vẻ theo sát phía sau Sở Hán Sinh, liên tiếp hỏi thăm.
Sở Hán Sinh không để ý đến hắn, đợi sau khi chuẩn bị nước xong, rắc một bao thảo dược lớn vào trong nước, không đến một lúc, liền truyền ra mùi đắng; Sở đại sư phụ lại im lặng cởi xiềng xích cho Tề Hàm, lột quần áo ẩm ướt trong trong ngoài ngoài của hắn, không nói hai lời xách hắn ấn vào trong thùng.
"Sư phụ, sắp chín rồi!" Tề Hàm vùng vẫy một trận, mới ngừng nghỉ giữa đau đớn bị dược vật kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mồ hôi lạnh trên trán cũng túa ra dày đặc.
"Tiên sinh ngươi xuất quan rồi," Bấy giờ Sở Hán Sinh mới bưng ghế ngồi xuống bên cạnh thùng, nhìn đứa học trò không biết sao đi ra ngoài một chuyến đã trở nên có chút nhìn không hiểu, trả lời, "Chu Quả đối với y rất hiệu nghiệm, công lực của y khôi phục bảy tám thành rồi; nhưng không biết vì sao... tóc... vẫn như vậy..."
Nghe kết quả như thế, Tề Hàm cắn môi sững sờ trong chốc lát.
Sở Hán Sinh an ủi, "Chung quy cũng là chuyện tốt, tiên sinh ngươi không phải người chú trọng bề ngoài, ánh mắt phu nhân càng không giống người đời, nhìn mái đầu bạc trắng, mặt mày hớn hở nói đẹp trai đến trời giận người oán!"
Tề Hàm nghe xong, cũng không khỏi cười rộ lên. Qua một lúc, hắn đột nhiên hỏi, "Sư phụ, người nói... ta tự thả tù nhân lần này, liệu phụ hoàng có trực tiếp biếm ta làm thứ dân không, có phải Hàm nhi có thể không cần làm hoàng đế, có thể vẫn ở lại bên người tiên sinh và sư phụ hay không?"
Sở Hán Sinh khó có thể tin nhìn ánh mắt hắn tràn trề mong đợi, còn có vài phần giống hệt gia nhà mình, bất kể kinh thế hãi tục như thế nào, cũng chỉ vì một chút tư tâm mong muốn, trong lòng nhấc lên sóng gió động trời!
Kinh thế hãi tục chỉ việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.