Đội ngũ áp tải đến kinh thành vào giữa trưa một ngày giữa tháng ba, ánh nắng tươi sáng mặt trời chói chang. Đoàn người trên phố kinh thành rộn ràng, dáng vẻ phồn hoa. Chỉ tiếc đối với đám người hồi kinh kia mà nói, tình huống lại có chút mây sầu thê lương.
Chủ phạm Tề Hàm sau khi hồi kinh trực tiếp phụng chỉ bị áp giải đến đại lao Tông Nhân phủ đợi thẩm; tứ hoàng tử Tề Vân cũng nhận được ý chỉ Dung quý phi, lệnh tiến cung. Người phụ trách công việc Quân Vũ, Bạch Thiên Lan và Hoắc Bán Hạ hồi cung diện thánh phục chỉ. Mà Quân Mặc Ninh mang theo mái đầu bạc trắng thì lại vẻ mặt xoắn xuýt không dám về nhà gặp mặt song thân.
Quân Tử Uyên và Quân Vũ nghị sự trong cung, mãi cho đến giờ dậu mới quay lại tướng phủ, đến cửa, Quân Vũ tự mình nhảy xuống xe trước, lại đỡ Quân Tử Uyên.
Giờ dậu chỉ giờ đến giờ chiều.
"Một đường đều muốn nói lại thôi, vừa rồi trong cung, còn cái gì chưa nói sao?" Sau khi xuống xe, Quân Tử Uyên nhìn khuôn mặt thành thục của con trưởng hỏi.
Quân Vũ do dự nói, "Cha, con có chuyện muốn nói trước cho phụ thân..."
Một lời chưa xong, quản gia Tô Đồng Lâm đã hoang mang rối loạn nghênh đón, ồm ồm nói, "Lão gia, đại thiếu gia, nhị vị ngài đã trở về, trong phủ đã xảy ra chuyện!"
"Xảy ra chuyện gì!" Quân Vũ vội la lên, chuyện tiểu đệ Mặc Ninh y còn chưa kịp nói cho phụ thân, sao lại... lẽ nào mẫu thân người...
Tô Đồng Lâm nói, "Tiểu thiếu gia... tiểu thiếu gia tóc... Tóc trắng phau, sau khi trở về liền quỳ ở Phật Đường phu nhân, tiểu thiếu phu nhân ở ngay bên trong giải thích với phu nhân, không nghĩ tới... liền té xỉu! Tiểu thiếu gia xem qua mới biết được, thì ra tiểu thiếu phu nhân có tin vui! Nhưng một đường hồi kinh sợ rằng bị xóc nảy, thai tượng bất ổn; phu nhân cực kỳ tức giận, đánh tiểu thiếu gia..."
"Hiện tại Nhẫn Đông thế nào?" Quân Tử Uyên ngắt lời nói.
Tô Đồng Lâm "à à" hai tiếng rồi mới nói, "Nữ y nói tạm thời ổn định, có điều sắp tới cần nằm trên giường, không thể cử động nữa, đại thiếu phu nhân ở Vô Âm Các chăm sóc."
"Tiểu thiếu gia đâu?" Quân Vũ lại hỏi.
Tô Đồng Lâm một bên theo bước chân cha con Quân thị, một bên đáp, "Phu nhân không cho phép tiểu thiếu gia ở lại Vô Âm Các, phạt y quỳ trong sân bên ngoài Phật Đường... Đại thiếu gia, tóc tiểu thiếu gia..."
Quân Tử Uyên quay đầu nghiêm khắc nhìn chòng chọc con trưởng, ngắt lời nói, "Nữ y quả thật nói không sao?"
"Vâng, vâng!" Tô Đồng Lâm vội vàng đáp, "Tiểu thiếu gia cũng xác nhận, tiểu thiếu phu nhân tỉnh lại, ngoại trừ có chút mệt mỏi, cũng không cảm thấy khó chịu chỗ khác."
Hai cha con vội vã đến Vô Âm Các thăm Hoắc Nhẫn Đông, sau khi xác nhận tình huống, mới thoáng yên lòng. Quân Vũ dặn thê tử Ngụy Tử Khâm săn sóc Hoắc Nhẫn Đông, theo Quân Tử Uyên đi tới hướng Phật Đường.
Vừa vào sân Phật Đường, Quân Tử Uyên liền thấy thân ảnh con út thẳng thân mà quỳ, mặc dù trong bóng đêm đầu tóc bạc trắng sáng ngời cũng vẫn đâm vào lòng người.
"Cha..." Nhìn thấy Quân Tử Uyên, Quân Mặc Ninh nâng hai mắt tràn đầy áy náy lên, gọi một tiếng.
Tim Quân Tử Uyên bị nhéo đến có chút đau, tức giận đầy cõi lòng bỗng nhiên tiêu tán vô hình. Đứa nhỏ này để tâm nhất mẹ nó, bây giờ Liên Như Nguyệt cũng ra tay với nó, tuy không nhìn ra bị thương chỗ nào, sợ rằng chính bản thân nó đã sớm đau lòng đến ngũ tạng thiêu đốt rồi...
"Truyền gia pháp." Quân Tử Uyên nhàn nhạt phân phó một tiếng, không để ý tới thanh âm Quân Vũ quỳ xuống xin tha, cất bước vào Phật Đường.
Trước đây vì để Liên Như Nguyệt tĩnh tâm tu Phật yên tâm sống qua ngày, Phật Đường xây đến cực kỳ tĩnh mịch, thanh âm ngoài phòng không dễ dàng truyền vào bên trong. Quân Tử Uyên quanh đi quẩn lại đi tới gian giữa phòng thiền và phòng ngủ, quả nhiên thấy thê tử đang yên lặng rơi nước mắt.
"Ta đã truyền gia pháp, nếu nàng tức giận, cứ việc phạt nó!" Quân Tử Uyên ngồi xuống bên người Liên Như Nguyệt, cố ý nói.
Hai mắt Liên Như Nguyệt sưng đỏ, lộ vẻ đã khóc hồi lâu, nghe trượng phu nói, nhìn y một cái nói rằng, "Truyền gia pháp, nên đánh không phải Ninh nhi... mà là người làm cha mẹ chúng ta..."
Quân Tử Uyên không nói lời nào, chỉ giúp thê tử lau nước mắt.
"Kinh thành lời đồn bay đầy trời, ngay cả ta cũng nghe thấy..." Liên Như Nguyệt nói, "Nếu không có người làm mẹ ta đây, Ninh nhi sao phải chịu nhiều khổ như vậy, hơn hai mươi năm qua rồi vẫn động một tí là phạm lỗi! "
Quân Tử Uyên thở dài nói, "Nó đã sinh ra, thì không thể lựa chọn. Trong nước lũ cuồn cuộn, ai chạy thoát được?"
"Đừng nói mấy lời vô dụng như vậy!" Liên Như Nguyệt quay đầu nhìn Quân Tử Uyên nói, "Nó thân là huyết mạch Liên thị, không thể lựa chọn, vậy còn ngươi? Nếu ngươi không tận tụy vì Tề thị cả đời, bây giờ Vũ nhi và Hàn nhi cũng một văn một võ chôn theo vào sao, theo tính tình Ninh nhi, nó sẽ tự mình trói buộc tay chân, mặc những người đó tát nước bẩn cho nó sao?"
Biết rõ thời khắc này ý nghĩ của thê tử có chút cực đoan, nhưng không thể phủ nhận, khiến Quân Mặc Ninh bước đi khó khăn không phải ai khác, vừa vặn là người làm cha mẹ bọn họ.
"Tính tình Quân gia các ngươi... đều là không đến tường nam không quay đầu, đụng phải tường nam cũng muốn so xem đầu cứng hay tường cứng!" Nước mắt Liên Như Nguyệt như suối trào, "Ninh nhi một đêm bạc đầu, đây là phải chịu bao nhiêu khổ... Ta biết Tề Hàm là đứa trẻ tốt... Nhưng mà Ninh nhi vì hắn... ngay cả con của mình cũng không để ý!"
Quân Tử Uyên không lời chống đỡ, chỉ ôm thê tử sát vào trong ngực.
Đột nhiên, ngoài cửa phòng trong truyền tới giọng Quân Vũ cuống cuồng nói, "Cha, vội vã hồi kinh, không trông nom đệ muội Nhẫn Đông, đều là Vũ nhi sai, cầu người phạt con đi... Mẹ, đánh vào thân con đau vào lòng mẹ..."
Đệ muội chỉ em dâu.
Cửa xoạch một cái mở ra, Quân Tử Uyên nhìn con trưởng quỳ ở cửa trầm giọng hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Quân Vũ vội nói, "Ninh nhi tự mình phân phó động gia pháp, đã đánh bốn mươi rồi..."
Sau một khắc, đôi cha mẹ không nỡ cũng không kịp, sao thật sự sẽ động gia pháp, liền xông ra ngoài như gió. Quân Vũ liền vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Trong sân, Quân Mặc Ninh cởϊ áσ ngoài nằm trên ghế dài, gia pháp bản tử nặng nề trong tay hai tên gia đinh đang không chút nương tay giáng xuống người tiểu chủ tử. Lúc vừa qua khỏi ba mươi mông liền đỏ thẫm máu, nhưng tiểu thiếu gia không kêu dừng, bọn họ cũng không dám dừng. Ở tướng phủ, tướng gia nhất ngôn cửu đỉnh; nhưng ai cũng biết, nếu tiểu thiếu gia lên tiếng, lựa chọn tốt nhất chính là cẩn thận từng chút đi làm... dù cho có đôi khi chỉ là vài chủ ý xấu như trộm chó, lừa trên gạt dưới.
"Dừng tay!" Quân Tử Uyên hét lớn một tiếng, lao xuống liền mắng, "Khốn khiếp, ai cho các ngươi ra tay!"
Hai tên gia đinh nằm rạp trên mặt đất, không dám nói gì.
Quân Mặc Ninh mồ hôi lạnh đầy mặt, mái đầu bạc trắng rũ ở bên người. Y cắn môi chống nửa người, ngước nhìn ba khuôn mặt tràn đầy đau lòng, lo lắng. Chưa mở miệng, mẫu thân đã bước đến ôm y, không tiếng động rơi nước mắt.
"Mẹ... người đừng khóc... Đều là Ninh nhi sai... Người khóc, Ninh nhi trên người đau, trong lòng... càng đau..."
"Lúc đầu không muốn đánh ngươi, tam thiếu gia ngược lại cho mình thông minh!" Quân thừa tướng nhìn thấy con trai còn có thể chống dậy, yên tâm không ít, miệng lại nói chuyện khác, "Không chăm sóc tốt chính mình, không chăm sóc tốt thê tử, ngay cả đồ đệ cũng không quản tốt! Hai người các ngươi đứng lên, lại đánh hai mươi!"
"Ngươi dám!" Mẫu thân Liên thị ánh mắt như kiếm, nhắm thẳng vào Quân thừa tướng!
"Mẹ ơi..." Tam thiếu gia cực kì uất ức chui vào lòng mẫu thân, mới không sợ lão đầu kia uy hiếp!
Phật Đường có chút náo loạn rốt cuộc thanh tịnh trở lại, tam thiếu gia được huynh trưởng ôm, mẫu thân che chở vào Phật Đường; sau đó không sợ hãi mà nằm bò trên giường mặc huynh trưởng bôi thuốc cho y, cha bị mẫu thân đại nhân ngăn cản ngoài khoảng cách an toàn, thân người của mình được bảo đảm an toàn thỏa đáng.
Bôi thuốc xong, Quân Mặc Ninh kiên trì trở về Vô Âm Các, ba người Quân Vũ cũng biết y lo lắng Hoắc Nhẫn Đông, vì vậy huynh trưởng đại nhân lần nữa chịu thương chịu khó đỡ y trở về. Trong Vô Âm Các ngoại trừ Ngụy Tử Khâm, còn có hai nha hoàn, hai gã sai vặt, Quân Mặc Ninh nhe răng trợn mắt cảm ơn huynh tẩu, nhất định bảo bọn họ đi về nghỉ.
Ngụy Tử Khâm sinh nở lần thứ hai mới ra tháng, Quân Vũ nhìn y trừ đau cũng không có chuyện gì, lưu lại nha hoàn gã sai vặt, cũng trở về Thủy Vân Hiên.
Ban đêm, tam thiếu gia nằm sấp, tam thiếu phu nhân nằm ngửa, hai người mi đối mi mắt đối mắt nhìn đối phương.
"Nhẫn Đông..." Quân Mặc Ninh vừa mới mở miệng, môi đã bị một ngón tay thon dài mang theo mùi thuốc đặt lên.
Hoắc Nhẫn Đông lại cười nói, "Ta biết trong lòng tam ca ca áy náy, trong lòng ta cũng áy náy, thân là cha mẹ, chúng ta đều không chăm sóc tốt đứa bé này... Thế nhưng ta tin tưởng, con của chúng ta, nhất định sẽ rất kiên cường..."
Quân Mặc Ninh vươn tay chỉnh lại sợi tóc thê tử, nhẹ giọng nói, "Ta sẽ chăm sóc tốt các ngươi, tuyệt sẽ không có lần nữa!"
Hoắc Nhẫn Đông mặt mũi mỉm cười, hạnh phúc phủ khắp nội tâm. Cách chốc lát, nàng hỏi, "Tam ca ca ngươi còn đau không? Ngươi cũng ngốc, cha đã nói ra vẻ một chút, sao ngươi tự mình hạ nặng tay với mình!"
"Lời lão đầu đó nói nàng cũng tin!" Tam thiếu gia khịt mũi khinh bỉ nói, "Ngay trước mặt mẹ đương nhiên y không đánh ta, nhưng trong lòng chắc chắn ghi nợ cho ta, ngươi không nghe y tự nói sao, không chăm sóc tốt ngươi, không dạy tốt Hàm nhi, hôm nay không đánh, hôm nào tìm cơ hội lại trừng trị ta! Ta đã nói với ngươi, mấy năm nay, những kịch bản này của y ta đã sớm quen rồi!"
Hoắc Nhẫn Đông phốc một tiếng cười nói, "Chưa từng thấy cha con như các người, chơi nội tâm đến lão luyện như thế! Sau này con chúng ta ra đời, cũng không cho phép ngươi giống cha đâu!"
"Thứ nhất, y là cha ta là con trai, nếu như ta không có tâm nhãn, đó chẳng phải sẽ bị y bóc lột thảm!" Quân tam thiếu gia rất trịnh trọng nói, "Thứ hai, Nhẫn Đông, ta không muốn con trai, ngươi nhất định phải hăng hái sinh con gái cho ta!"