Tề Hàm ghé vào áo lông cừu lót trên đống rơm rạ, chạm tay có thể cảm nhận như còn lưu lại ấm áp trên người Tề Mộ Lâm. Đột nhiên, hắn cảm giác áo ngoài của mình bị vén lên lưng, sau đó có hai cái tay đã đặt trên lưng quần! Tề Hàm mãnh liệt quay đầu lại, liền thấy Tề Mộ Lâm đang quỳ ngồi bên cạnh!
"Phụ hoàng! Chỗ đau bất nhã, để Phong ca ca chữa đi!" Một tay Tề Hàm chống nửa người trên, một tay nắm chặt tay Tề Mộ Lâm, thốt ra lời ngăn cản.
Nhìn thấy xấu hổ, nhưng càng nhiều hơn là quật cường và xa cách trong mắt Tề Hàm, trong lòng Tề Mộ Lâm lướt qua tâm tình khó tả. Đúng vậy, mười chín năm chưa từng chăm sóc hắn, giờ này ngày này tình cảnh này, sao có thể bảo đứa bé gần trưởng thành đem thương thế sau người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cho một phụ thân ngoại trừ huyết thống không có tình cảm xem? Sau khi đã trải qua sống chết luân hồi và cảnh đời giày vò, đứa nhỏ còn bằng lòng gọi mình một tiếng "Phụ hoàng", đã là nhượng bộ và hiếu tâm lớn nhất rồi.
"Cái gì nhã với bất nhã, không lựa lời nói," Tề Mộ Lâm thả lỏng tay, đứng lên giải vây cho mình nói, "Có điều phụ hoàng không thường trị thương cho người ta, sợ làm đau ngươi. Tần Phong, vậy thì ngươi đến đây đi, cẩn thận một chút."
Tề Hàm hơi hơi rũ mắt, hắn nhạy cảm thông tuệ, sao có thể không lĩnh hội ra tâm ý thành khẩn của Tề Mộ Lâm? Thế nhưng... hắn thật sự cần thời gian...
Tần Phong lên tiếng trả lời, quỳ ngồi xuống, nhẹ tay nhẹ chân cởϊ qυầи Tề Hàm, lộ ra cái mông loang lổ xanh tím và sưng kinh người, đỉnh mông có hai ba vết thương rách da, cả buổi chiều không trị liệu, hơi dính vào quần; lúc cởi, Tề Hàm nhịn không được rên khẽ một tiếng!
Bản tử Tông Nhân phủ không đánh ra vết máu nhỏ dài như vậy! Tề Mộ Lâm nhìn tổn thương như vậy, cắn răng nghiến lợi nghĩ, trách không được hoàng bá phụ của mình luôn miệng "đưa dê vào miệng cọp ", gia pháp môn quy môn hạ Quân thị này đúng là tàn nhẫn đến mức này sao?!
Tần Phong đã bôi thuốc, bắt đầu dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn khối sưng tích tụ dưới da thịt, bước này luôn luôn đau đớn khó nhịn nhất, Tề Hàm gần như nín thở, hai tay siết chặt rơm rạ dưới người, phát ra tiếng sàn sạt.
Tề Mộ Lâm nhìn đến đau lòng cũng không biết như thế nào cho phải, liền tìm một đề tài, hi vọng có thể phân tán chút lực chú ý. "Hàm nhi, nghe ngươi vừa mới nói, chậm trễ bài học... bài học gì khiến Quân tam phạt ngươi nặng như thế?"
"Hồi phụ hoàng... A..." Tề Hàm nỗ lực nuốt xuống một tiếng kêu đau, nói, "Tiên sinh hao hết công lực cả đời chữa khỏi tâm mạch tổn thương cho Hàm nhi, nhưng vẫn còn cần bản thân ta chuyên cần luyện tâm quyết củng cố tâm mạch, lại vừa vượt qua kỳ hạn sống chết một năm..." Tề Hàm tỉ mỉ nói quy củ Quân Mặc Ninh lập cho hắn và chuyện chính hắn làm trễ nãi một ngày như thế nào.
Tề Mộ Lâm im lặng một lát, lại hỏi, "Vậy xử sự không thoả đáng thì sao? Là chuyện gì? Phạt bao nhiêu?"
Tần Phong cảm giác khối rắn trên mông rốt cuộc tiêu gần hết, liền thả nhẹ sức lực, Tề Hàm ồm ồm thở hổn hển, mới nói đơn giản chuyện giữa hắn và Dịch Thư Vân. Sau đó chính là dạy dỗ và khiển trách mà Quân Mặc Ninh đối với hắn.
Tề Mộ Lâm biết Tung Thiên giáo, lúc đó còn hạ thánh chỉ "Huỷ diệt", sau đó nhận được thư trả lời của Quân Mặc Ninh, mới tiếp nhận đề nghị của y. Không nghĩ tới giữa Tề Hàm và Dịch Thư Vân, còn có phần tình cảm này.
Bốn mươi thước, sáu mươi roi mây, thật sự là trách phạt rất nặng, nhưng Quân tam dụng tâm, lại càng đáng quý. Sống chết và lòng người, quả thật là chuyện không được sơ sẩy, Tề Mộ Lâm thân làm đế vương từ nội tâm tán thành Quân tam dạy dỗ. Nhưng mà... nhìn tổn thương trên người con trai... đau lòng của y cũng xuất phát từ nội tâm.
Tề Mộ Lâm nhìn Tần Phong mặc quần cho Tề Hàm, thiếu niên mới vừa rồi còn đau đến hô hấp không đều động tác cũng không chậm quỳ thẳng người dậy, hướng chính mình dập đầu nói, "Tạ phụ hoàng chăm sóc, liên quan chuyện tự thả Lưu Giang Xuyên, Hàm nhi không dám nói dối thoát tội, sẽ bẩm báo thật theo tình hình."
Tần Phong dời một cái ghế mây từ gian ngoài, Tề Mộ Lâm ngồi xuống. Y muốn bảo Tề Hàm cũng ngồi xuống, nhưng vừa nghĩ, mang theo thương như vậy, ngồi không khác nào chịu hình. Vì vậy, liền để hắn đứng dậy nói.
Tề Hàm có thể cảm giác được Tề Mộ Lâm đối với hắn nơi nơi săn sóc và châm chước. Đau đớn trên người đã thuyên giảm rất nhiều, hắn thân thể như ngọc đứng bên cạnh đế vương, trong lòng nảy ra tâm tình khác thường. Đây là lần đầu tiên cha con bọn hắn nói chuyện chính thức, vấn đáp hồi tấu. Uy nghiêm của đế vương không giống với uy nghiêm của tiên sinh, đó là quyền uy có thể thay đổi sống chết, mặc dù là cha con huyết mạch tương liên, vẫn cách một tầng khác chính là quân thần tôn ti.
Tề Hàm bắt đầu nói từ chuyện quan viên Tây Xuyên bị gϊếŧ, cũng không giấu giếm việc xây dựng tín nhiệm với Lưu Giang Xuyên như thế nào, lúc nói đến Lưu trạch gặp nạn, không ngoài ý muốn nhìn thấy Tề Mộ Lâm nhíu mày, nhìn hắn một cái, ánh mắt rất phức tạp, có lo lắng cũng có vui mừng.
Cho đến khi nói đến một đường truy tung tới quân doanh bắc cương, Tề Mộ Lâm mới biết được, con trai y thân phận tôn quý, còn bị Tề Mộ Tiêu quất ba mươi roi da; tuy rằng không rõ tình huống tùy tiện truy đuổi là không đúng, nhưng khi nhìn vẻ mặt hắn an nhiên ngữ ý cung kính thậm chí hàm chứa tôn kính mà kể ra tất cả, đế vương thân là phụ thân sao lại cảm thấy phương diện này có chỗ nào đó không đúng!
Con trai bị người tráo đổi, con trai bỏ trốn; con trai được người khác nuôi dạy lớn lên, con trai bái thầy, tiên sinh và thúc thúc đều được nó tín nhiệm hơn phụ thân nó! Muốn bôi thuốc cho nó, nói với y cái gì mà "bất nhã"?!
Thật sự khốn khiếp! Hoàng đế thầm mắng trong lòng, về phần đến cùng là mắng ai, sợ rằng ngay cả bản thân y cũng không rõ ràng lắm.
Tề Hàm đã nói đến phần mấu chốt nhất. Vì sao hắn muốn thả Lưu Giang Xuyên. Tề Hàm nói rằng, báo đáp ân cứu mạng ngày đó chiếm nguyên nhân rất lớn, thêm nữa chính là hắn và tiên sinh Quân Mặc Ninh suy luận tương tự, đều cảm thấy bắt Lưu Giang Xuyên với Trung Châu mà nói không có ích lợi chút nào. Đứng ở góc độ cá nhân Tề Hàm, hắn liền mạo hiểm thả người.
Về phần Lưu Giang Xuyên nói kế hoạch huynh đệ bọn họ mạo danh, cùng với chuyện y và Tề Hàm kết minh ước trong sơn động, Tề Hàm đều giữ lại không nói gì. Sự thật là, ngoại trừ Quân Mặc Ninh, hắn cũng cũng không định nói với bất luận kẻ nào, thứ nhất đây dù sao cũng là một trận đánh cược, nói ra chưa chắc có thể tin; thứ hai, hắn không muốn khiến Lưu Giang Xuyên cảnh ngộ đã nguy cơ tứ phía mang thêm biến số thừa thãi.
Cuối cùng, Tề Hàm quỳ xuống nói rằng, "Phụ hoàng, nhi thần biết, bất kể có bao nhiêu lí do, vi phạm thánh chỉ tự thả phạm nhân đều không tha được, phụ hoàng xử lý như thế nào, nhi thần cũng thản nhiên tiếp nhận. Có điều lời đồn tru tâm bên ngoài thật không thể tin, nhi thần không cầu tự chứng minh, chỉ cầu phụ hoàng tin tưởng gia sư mặc dù thân phận nhạy cảm, cũng không dị tâm!"
Đối với việc Tề Hàm bảo vệ Quân Mặc Ninh, trong lòng Tề Mộ Lâm hơi có chút không vui, nhưng ngược lại nghĩ đến bản thân mình vốn cũng vô cùng tin tưởng tên ăn chơi trác táng dường như gian xảo nhưng thật có tài lớn này, phần không vui này rốt cuộc biến thành ghen tị không rõ!
"Đứng lên đi, chút tín nhiệm đó trẫm vẫn cho phụ tử Quân thị." Tề Mộ Lâm thản nhiên nói, "Ý tứ của ngươi trẫm cũng hiểu, lí do của ngươi về công về tư cũng đầy đủ chu đáo. Thế nhưng đúng như lời ngươi nói, không phải lí do đầy đủ thì có thể làm càn, bằng không hoàng quyền luật pháp tôn nghiêm sao có thể tồn tại? Sau ba ngày, là đại triều mười lăm tháng ba, hôm đó trẫm lại tuyên ngươi vào triều tự biện, hai ngày này, ngươi yên tâm ở chỗ này dưỡng thương."
Nghe Tề Mộ Lâm dừng một chút, Tề Hàm khom người nói, "Vâng, tạ phụ hoàng."
"Về phần đến ngày đó..." Tề Mộ Lâm suy nghĩ một lát mới nói tiếp, "Chuyện có liên quan Trung Châu cũng không cần nói, chỉ nói ngươi vì báo ân ngày đó, mặc dù có chút khí phách thiếu niên không để ý đại cục, nhưng thật ra cũng dễ lý giải. Phần liên quan đến việc quốc gia, vốn một lời khó nói hết, ngươi nói, cũng như chỉ ra đám triều thần tầm mắt thiển cận nhìn không thấy, không khỏi chọc bọn họ vắt hết óc huyên náo ồn ào không dứt."
Ý Tề Mộ Lâm và lời Quân Mặc Ninh ngày đó không có gì khác, trong lòng Tề Hàm rất yên ổn, cũng biết đây là lí do giải thích tốt nhất cho mình.
Hoàng đế bệ hạ kinh nghiệm triều đình hiển nhiên am hiểu sâu sắc tuồng kịch của đám triều thần, ở trong phòng giam dạy con trai mình tuỳ cơ ứng biến nói, "Trẫm không thể bịt miệng bọn họ, bởi vì tân chính cũng tốt triều sự cũng được, có lúc cần bọn họ lớn mật nói, tự do ngôn luận vẫn luôn là tập tục của triều đình Trung Châu, có điều mục tiêu lần này là ngươi, liền khá phiền toái. Thế nhưng ngươi yên tâm, Tử Hiên, chính là đại sư bá ngươi uy danh đã dần dần thành lập, hắn biết phải làm sao. Chỉ là..."
Thấy sắc mặt Tề Mộ Lâm có chút khó xử, tâm Tần Phong cũng căng thẳng theo, Tề Hàm đã có phần ngờ tới, vẻ mặt bình tĩnh.
Tề Mộ Lâm thấy hắn nhẫn nhục không động thì cực kỳ hài lòng, tiếp tục nói, "Chỉ là dù thế nào đi nữa, ngươi cũng không thể hoàn toàn thoát tội. Tội tự thả phạm nhân ngươi phải gánh vác, e rằng còn phải ăn chút đau khổ da thịt. Trẫm cũng không muốn lấy ngươi đi bình sóng gió trong triều, nhưng luật pháp sâm nghiêm, trẫm không muốn cũng không thể làm quân vương có pháp không tuân..."
"Nhi thần sợ hãi," Tề Hàm lần nữa quỳ xuống, dập đầu nói, "Nhi thần có tội hẳn phải bị phạt, sao dám làm người ngoài vòng pháp luật! Để quân phụ rơi vào khó xử đã là bất hiếu, nhi thần khấu tạ phụ hoàng rủ lòng thương, thỉnh phụ hoàng công bằng quyết đoán, nhi thần cam chịu không chối từ!"
Đối với tất cả giải thích và hành động đêm nay của Tề Hàm, cùng với phong thái và khí độ lộ ra trong quá trình này, Tề Mộ Lâm vừa vui mừng lại vừa mơ hồ đau lòng. Y đứng lên đỡ con trai dậy, nhìn khuôn mặt hắn có vài phần tương tự lúc mình còn trẻ, áy náy nói, "Nhiều năm như vậy, trẫm thân là phụ thân, chung quy có lỗi với ngươi. Đợi chuyện này qua đi, Hàm nhi, trẫm nhất định bồi thường ngươi thật tốt... Ngươi cũng thật là, rời khỏi nhà biết viết thư cho mẫu hậu ngươi, nhưng với trẫm một chữ cũng không có..."
Không hề nghi ngờ, hoàng đế bệ hạ nói việc chính xong tiếp tục ăn giấm, mục tiêu lần này là mẫu thân của đứa bé trước mắt!
Nghe nửa đoạn trước còn muốn nói lời cảm tạ, lúc Tề Hàm nghe câu cuối cùng , có chút không biết làm sao, trong thư viết cho hoàng hậu có thể lải nha lải nhải nghĩ cái gì viết cái đó, viết cho hoàng đế... không phải lãng phí thời gian quý giá của lão nhân gia người sao?
"Được rồi, sắc trời cũng không sớm, ngươi nghỉ ngơi dưỡng thương thật tốt," Tề Mộ Lâm cuối cùng dong dài nói, "Ngày mai mẫu hậu ngươi nhất định cũng phải tới, còn nói muốn làm đồ ăn ngươi thích ăn nhất, có phải trong thư ngươi nói cho nàng biết hay không? Hôm nay Vân nhi hồi cung cũng phiền ta nửa ngày... Ngày mai Tông Nhân phủ này có thể náo nhiệt đây..."