Dụ (谕): báo (thường chỉ cấp trên nói với cấp dưới), thường gặp trong các cụm từ như "chỉ dụ" nghĩa là ý chỉ hoàng đế, trong "dụ lệnh" nghĩa là lệnh của cấp trên đối với cấp dưới.
Ngày mùng một tháng năm năm Thừa Tộ thứ mười ba, Trung Châu đại triều theo thông lệ.
Hoàng trưởng tử Tề Hàm đã tỏa sáng ngày mười lăm tháng ba rốt cuộc chính thức bước vào triều đình, cùng tứ hoàng tử Tề Vân đứng ở hàng trước nhất. Nhóm quan lại lĩnh giáo qua phong cách làm việc của hoàng tử điện hạ, có một vài người lộ vẻ hưng phấn tán thưởng, có một vài người thì lộ ra vẻ trầm tư. Cái gọi là vua nào thần nấy, bây giờ việc lập trữ quân tối tăm không rõ, làm việc như thế nào, quả thật còn phải suy xét rồi lại suy xét.
Trên đại triều, ngoại trừ triều vụ cần thiết, hoàng đế Tề Mộ Lâm chính thức tuyên bố chuyện hai vị hoàng tử vào triều tham chính, nhưng đồng thời cũng nói, bởi vì bọn họ còn đang bái thầy học tập, cho nên chỉ có đại triều mùng một, mười lăm mỗi tháng mới sẽ tham dự triều hội; thời gian còn lại, buổi sáng học tập, buổi chiều vào Trung Thư Các học tập xử lý công việc triều đình.
Tiếp đó, hoàng đế thuận lý thành chương ban bố thánh chỉ, chính thức sắc phong con trai thứ ba Quân thị Quân Mặc Ninh là hoàng tử thiếu sư.
Vương Nguyên và phái quan viên trẻ trung thật vất vả mới kiềm chế được nội tâm mừng như điên, mà những lão đầu kia, thì lại không che giấu được mà lắc đầu đồng thời buồn bã than thở. Ai có thể lường trước chứ, Quân tam thiếu cho đến bây giờ chỉ được dùng làm ví dụ phản diện răn dạy vãn bối con cháu trong nhà, bây giờ đường đường thành hoàng tử thiếu sư, về sau đám ranh con trong nhà vốn ngo ngoe muốn ngóc đầu dậy, chẳng phải càng coi trời bằng vung sao!
Tề Hàm đứng giữa triều đình, ánh mắt và nhĩ lực nhạy bén giúp hắn nhìn rõ mồn một đám quan lại, cảm giác này với hắn mà nói, thật sự xa lạ, bỡ ngỡ lại có chút bất đắc dĩ rõ rệt... Đi đến bước này, ngay cả tiên sinh cũng không thể không bị ràng buộc, càng huống chi thân phận bản thân mình?
Sau đại triều, Tề Hàm và Tề Vân liền theo Tề Mộ Lâm đến Trung Thư Các, đây là chỗ thường ngày Quân Vũ và chủ sự lục bộ giải quyết công việc, cũng là nơi cơ mật nhất triều đình Trung Châu ngoại trừ ngự thư phòng. Thỉnh thoảng Tề Mộ Lâm cũng sẽ tới, nhưng từ sau khi Quân Tử Uyên rời khỏi triều đình, Trung Thư Các chủ yếu liền do Quân Vũ tới chủ trì.
Tề Mộ Lâm dẫn hai đứa con trai làm quen hoàn cảnh công tác sau này, liền giao người cho Quân Vũ. Quân Vũ nhận bọn hắn chỉ điểm từng chút, nói đến cực kỳ cặn kẽ cụ thể, thái độ nghiêm túc nhưng cũng không nghiêm khắc, nắm giữ rất tốt thân phận quân thần.
Tề Hàm yên lặng nghe, không dám xao nhãng hời hợt, thứ nhất việc này quả thật quan trọng; thứ hai, kính sợ tích góp từng tí một với đại sư bá từ nhỏ, cũng không phải một ngày hai ngày là có thể tiêu trừ.
Trái lại Tề Vân thỉnh thoảng sẽ đưa ra một vài nghi vấn, Quân Vũ cũng kiên nhẫn giải đáp, cuối cùng, y nhìn Tề Hàm từ đầu tới cuối không phát ra một tiếng, nói, "Đại hoàng tử còn có chỗ nào không rõ?"
Tề Hàm lắc đầu nói, "Tạm thời không có, tạ Quân đại nhân chiếu cố hỏi han; nếu sau này có chỗ không rõ, tất nhiên phải làm phiền Quân đại nhân..."
Quân Vũ nhìn ánh mắt hắn có chút tránh né, cười cười nói, "Điện hạ nói quá lời, đây là bổn phận vi thần. Hôm nay chỉ đến đây thôi, đại triều vừa qua, cũng không có chuyện quan trọng gì. Trong nhà còn chờ chúng ta ăn cơm, cùng nhau trở về đi."
Một câu trước là quân thần hỏi đáp, câu sau đã là trưởng bối quan tâm, Quân Vũ đã bắt đầu chấp chưởng triều đình rất thành thạo nắm giữ chừng mực. Y yêu thương đứa nhỏ trước mắt, biết đối xử thế nào, mới có thể để hắn dần dần buông sợ hãi với mình, đồng thời lại không vượt quá thân phận quân thần.
"Được ạ." Quả nhiên Tề Hàm thả lỏng sắc mặt, trong ánh mắt cũng có vui sướng.
Ba người cùng nhau rời khỏi Trung Thư Các, mà từ ngày ấy trở đi, Tề Hàm và Tề Vân liền bắt đầu cuộc sống vào triều tham chính của bọn họ.
Hiển nhiên Quân Vũ nhận được chỉ thị rất rõ ràng của Tề Mộ Lâm, mỗi ngày sau khi hạ triều, trước khi huynh đệ Tề Hàm đến, y nhất định đã rút ra đủ số lượng tấu chương, để lại cho hai huynh đệ hắn thương lượng xử lý. Mà những việc này, đa số cụ thể rõ ràng, sẽ không liên quan, ràng buộc đến quá nhiều phương diện, lại rất có khả năng khảo nghiệm cách giải quyết công việc qua kiến thức đọc lướt và nắm giữ ở một vài mặt.
Ví dụ như cân đối giữa giá hàng và thuế má ở châu huyện nào đó; lại ví dụ như đằng sau một vụ án hình sự quanh quanh co co.
Mà tất cả bản tấu Tề Hàm xử lý qua, ban đầu Quân Vũ đưa toàn bộ đến chỗ Tề Mộ Lâm khảo hạch, sau một khoảng thời gian, giao cho Quân Vũ kiểm định, sau đó nữa, liền trực tiếp phát cho người dưới làm việc. Quá trình thay đổi toàn bộ, trong vòng một tháng đã hoàn thành toàn bộ, mọi người kinh ngạc với tốc độ làm việc cực nhanh của hoàng trưởng tử điện hạ, chỉ có Quân Vũ biết được, sự kinh diễm hôm nay của Tề Hàm là đã trải qua rèn luyện khắc cốt ghi tâm thế nào mới đạt được thành tựu.
Kinh diễm nghĩa là khiến cho người khác kinh ngạc vì cái gì đó quá đẹp hoặc quá tài giỏi.
Từ đó về sau, trên mỗi một tấu chương kiểu này, luôn ấn một con dấu đặc thù, phía trên có khắc, hoàng trưởng tử Trung Châu Hàm dụ.
Xế chiều đầu tháng sáu, khí trời mùa hè đã bao phủ từng góc, bốn phía ngự thư phòng, đều đặt khối băng, ngược lại vẫn xem như mát mẻ.
Tề Hàm cầm một bản tấu từ Bắc Cương gửi tới trong tay xem cẩn thận, Tề Mộ Lâm, Quân Vũ và Tề Vân đều không nói gì. Một lát sau đó, Tề Hàm đưa bản tấu cho Tề Vân, mình thì đưa mắt về phía hoàng đế.
Tề Mộ Lâm nói, "Đây là bản tấu cửu thúc ngươi gửi tới, nhận được hôm qua, đầu tháng năm Bắc Mãng đã bắt đầu đóng quân, rất có thể đại chiến một trận; mà Nam Hải bên kia, tin tức Quân Hàn truyền đến vào tháng ba, nói cũng bước vào thời kì quyết chiến cuối cùng..."
Tề Mộ Lâm dừng lại, Quân Vũ liền nhìn Tề Hàm tiếp lời nói, "Nam bắc khai chiến vốn tổn hao quốc lực quá mức, huống chi, hai năm trước đê điều sông lớn Giang Nam bị vỡ, tuy đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, nhưng hiệu quả cũng không rõ rệt, mỗi lần ngập úng, tổn thất cũng không kể xiết; thêm nữa phương bắc năm nay lại hạn hán mấy tháng, lương thực thu hoạch không đủ... Nếu phương bắc thật sự khai chiến vào thời khắc này, quả thật bất lợi lớn với Trung Châu."
Tề Hàm thầm nghĩ đến sự chuẩn bị của Yến Thiên Lâu vì chiến sự Bắc Cương những năm gần đây, tuy bây giờ hắn không nhúng tay nhiều lắm chuyện Yến Thiên Lâu, nhưng cũng biết, bởi vì thu hoạch lương thực không đủ, ngay cả tiên sinh và sư phụ cũng bó tay chịu trói với tình huống như vậy... Có tiền cũng không mua được lương thực, há chẳng phải có khóc cũng không làm được gì!
Thế nhưng... Tề Hàm đột nhiên nghĩ đến các loại sản nghiệp liên quan đến Tung Thiên giáo khi mình ở Tây Xuyên mấy tháng, kỳ thật, tuy Tây Xuyên ở biên thuỳ, nhưng cũng không cằn cỗi; bởi vì cho đến nay, tàn dư Tây Thục không ngừng quấy rối và gặm nhấm, triều đình lại ngoài tầm với, không phái một người có quyết đoán có năng lực chỉnh đốn lâu dài, mới dẫn đến cục diện hôm nay...
"Có phải điện hạ nghĩ tới điều gì hay không?" Quân Vũ thấy Tề Hàm như có điều suy nghĩ, mở miệng hỏi.
Tề Hàm sửa lại mạch suy nghĩ một chút, nói, "Phụ hoàng, Quân đại nhân, cho đến nay, mỗi lần gặp chiến sự, quân nhu và lương thảo của chúng ta đều đến từ kho lương Giang Nam, nhưng kỳ thật lương thực hai vùng Tây Xuyên, Đông Xuyên cũng tương đối dồi dào, tại sao chúng ta không trưng thu lương thực trưng binh vùng phụ cận?"
Quân Vũ giải thích, "Điện hạ có điều không biết, dân phong hai xuyên hung hãn, thêm nữa tàn dư Tây Thục thường tác quái, đối với việc đó triều đình quản không nổi; huống hồ mỗi lần chiến sự đều liên quan đến gốc rễ Trung Châu, nếu có người ôm dị tâm lẫn vào trong đó, khó tránh khỏi tổn thất không thể lường trước."
Tề Mộ Lâm nghe, cũng gật đầu.
"Vậy chúng ta liền buông bỏ hai xuyên đông tây sao chứ?" Tề Vân một bên chen miệng nói.
"Vân nhi nói rất đúng," Tề Hàm nhìn thoáng qua đệ đệ, tiếp lời nói, "Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện tất nhiên là đúng, thế nhưng vì chuyện nhỏ mà lỡ việc lớn, nếu một ngày nào đó Giang Nam xảy ra vấn đề, chiến sự Bắc Cương sẽ chịu ảnh hưởng trực tiếp. Phụ hoàng, ý tưởng của Hàm nhi là, chuyện trưng binh có thể tạm thời không suy xét, thế nhưng lương thực hai xuyên đông tây lại có thể giải quyết vấn đề lương thảo Bắc Cương. Trung Châu dựng nước ba mươi năm, chúng ta không thể mặc kệ hai xuyên không khống chế được. Trải qua dân loạn lần trước, hiệu quả chấn nhiếp của tiên sinh rõ rệt, cho nên hai xuyên không khó có thể nắm giữ như trong tưởng tượng của chúng ta..."
"Cho nên, ý ngươi là..." Tề Mộ Lâm tiếp nhận lời bàn của Tề Hàm, nói, "Triệt để quản lý hai xuyên?"
"Vâng." Tề Hàm gật đầu, "Tất cả đất đai trong thiên hạ đều là đất của vua, tuy chiến sự Bắc Cương là quốc sự, cũng phải bảo vệ hai xuyên đầu tiên."
"Ngươi có ý kiến gì?" Tề Mộ Lâm hỏi con trưởng.
Tề Hàm suy nghĩ một chút, nói, "Thành lập một cơ cấu không thuộc về bất kỳ châu phủ nào ở Tây Xuyên, quản lý chiến sự Bắc Cương và công việc cần thiết! Làm hậu phương và dự trữ cho Bắc Cương, trên căn bản nó phải cam đoan với triều đình sẽ cai quản hai xuyên đông tây, dứt khoát ngăn chặn sự kiện dân loạn phát sinh như lần trước!"
Quân Vũ nhíu mày nói, "Ý tưởng đại hoàng tử tuy tốt, thế nhưng địa vị cơ cấu này thật sự quá quan trọng, nếu không chọn người thích hợp, lại khó tránh khỏi nuôi ong tay áo..."
Tề Hàm tiếp lời nói, "Quân đại nhân nói rất đúng, người được chọn này chẳng những phải quen thuộc công việc Tây Xuyên, trung thành với triều đình, còn phải có đủ quyết đoán..."
"Phải chăng Hàm nhi đã chọn được người?" Tề Mộ Lâm nhìn đôi mắt con trai sáng lấp lánh, hỏi.
"Có." Tề Hàm khẳng định nói, "Phụ hoàng cũng biết người này, hắn chính là giáo chủ Tung Thiên giáo... Dịch Thư Vân. Nhi thần biết, là một giáo phái giang hồ, hắn chưa chắc có thể đảm nhiệm trơn tru được chức vị quan trọng như vậy, cho nên, chúng ta vẫn cần phái trọng thần đến Tây Xuyên..."
"Người này là ai?"
Tề Hàm không chút do dự đưa ánh mắt nhìn về phía ngự sử trung thừa... Quân Vũ.