Thời gian bình lặng luôn trôi qua rất nhanh, năm Thừa Tộ thứ mười ba dần dần đi tới tháng chạp, Tề Hàm và Tề Vân làm việc trong triều cũng càng ngày càng thuận lợi. Dưới sự tra xét nghiêm ngặt của Quân đại tiên sinh, hai huynh đệ cơ bản duy trì quy luật làm việc và nghỉ ngơi ăn cơm trưa sau đó "đi làm", trước cơm tối nhất định "tan làm".
Mà khoảng thời gian gần đây, trên dưới Quân phủ thật có thể nói việc vui từng cái nối tiếp nhau. Đại thiếu gia Quân Vũ truyền tin tức về, nói việc Tây Xuyên đã đến hồi kết thúc, ít ngày nữa sẽ hồi kinh; nhị thiếu gia Quân Hàn cũng thượng tấu triều đình, Nam Hải Quốc xin hàng, chiến sự giằng co hơn một năm rốt cuộc Trung Châu toàn thắng kết thúc; mà điều khiến Quân Tử Uyên cười đến không thể khép miệng lại, là tức phụ thứ ba Hoắc Nhẫn Đông trải qua sinh nở đau đớn, rốt cuộc sinh ra khuê nữ duy nhất cho đến hiện tại của ba đời Quân thị... Thừa tướng về hưu vung tay lên, đặt tên Quân Linh Nhi.
Tức phụ nghĩa là con dâu.
Từ khi Quân Linh Nhi ra đời liền giành được sự cưng chiều nhất trí từ tam thiếu thậm chí hai phủ Quân, Hoắc rõ ràng dương thịnh âm suy, đến cả đại sư huynh Tề Hàm làm việc vô cùng chăm chỉ, mỗi ngày cũng lưu luyến bịn rịn không muốn rời đi.
Mùng mười tháng chạp, Quân Vũ dẫn đầu quay về kinh thành, mà cùng theo y trở về, là thành chủ Kình Thiên thành Tây Xuyên mới xây... Dịch Thư Vân.
Đối với Dịch Thư Vân xuất thân từ dân gian mà nói, dùng hết tất cả trí tuệ hai mươi năm của hắn, cũng tuyệt nhiên không nghĩ tới có một ngày hắn sẽ lấy thân phận như vậy đi tới đế đô Trung Châu, gặp mặt hoàng đế bệ hạ tuy không còn để chuyện trước đó trong lòng, nhưng thật có thể nắm giữ sự tồn tại của chính mình thậm chí cả Tung Thiên giáo.
Trong ngự thư phòng, Tề Mộ Lâm cẩn thận nghe Quân Vũ và Dịch Thư Vân báo cáo quá trình thành lập Kình Thiên thành, có chút trắc trở, nhưng tổng thể xem như thuận lợi; tuy rằng Bắc Mãng bắt đầu đóng quân từ trong năm, nhưng chẳng biết tại sao, chậm chạp không động thủ. Phương bắc từ trước đến nay lạnh khủng khiếp, mùa thu đã qua, động binh liền như cùng chịu diệt vong, cho nên hai người Quân Vũ mới yên tâm hồi kinh.
Chức "thành chủ Kình Thiên thành", xem như cơ cấu đặc biệt triều đình ứng đối Bắc Mãng, trải qua nửa năm khảo sát và sống chung, từng câu chữ của Quân Vũ đánh giá Dịch Thư Vân rất cao. Mà điểm này, cũng trực tiếp khiến Tề Mộ Lâm đặt xuống chuyện lúc trước hắn bắt cóc Tề Hàm lấy máu chữa bệnh.
Trải qua một buổi chiều báo cáo công tác kỹ càng, khi Quân Vũ và Dịch Thư Vân đi ra từ ngự thư phòng, hoàng hôn đã bao phủ. Lúc ở ngự thư phòng, Tề Hàm nhiều lần đưa ánh mắt nhìn về phía huynh trưởng toàn tâm toàn ý muốn cùng mình kết nghĩa kim lan, ly biệt gần một năm, so với trước kia tinh thần hắn càng thêm sáng sủa, cũng càng thêm thành thục ổn trọng. Tề Hàm muốn thu được ánh mắt quan tâm từ hắn, qua đó nhắn nhủ áy náy của mình, thế nhưng từ đầu đến cuối Dịch Thư Vân chỉ chuyên chú với công việc.
Vừa đi ra gian ngoài, Tề Hàm vội vàng đi tới bên người Dịch Thư Vân, thấp giọng kêu, "Đại ca..."
Dịch Thư Vân quay đầu rốt cuộc đặt ánh mắt lên mặt Tề Hàm, nhìn hắn ăn vận quần áo hoàng tử tôn quý, so với ngày đó ở Tây Xuyên khí chất dĩ nhiên không thể như nhau. Nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn, Dịch Thư Vân lại chỉ nhàn nhạt nói, "Không dám nhận tiếng "đại ca" này của điện hạ, ngài gọi ta Thư Vân là được rồi."
Tề Hàm sửng sốt, trong lòng lo sợ hết sức hối hận, vừa muốn mở miệng nói gì nữa, Quân Vũ đi phía trước quay đầu lại nói, "Sắc trời không còn sớm, Thư Vân, theo ta trở về tướng phủ đi."
Dịch Thư Vân liền vội vàng xoay người đuổi kịp bước chân, khom người cúi đầu nói, "Dạ, tiên sinh."
Ba người cùng ngồi một chiếc xe ngựa trở lại tướng phủ, trên đường, Quân Vũ hỏi một ít chuyện trong phủ, nghe tin tức Quân Hàn cũng sắp trở về và Hoắc Nhẫn Đông sinh hạ Linh nhi, sắc mặt nghiêm túc mang theo từ khi ra khỏi ngự thư phòng cũng biến thành băng tuyết tan rã.
Tề Hàm vừa đáp lời, vừa chú ý quan sát vẻ mặt Dịch Thư Vân, hắn hoài nghi cái danh xưng mới vừa nghe được kia có phải giống suy đoán trong lòng hắn hay không, nhưng thật sự nhìn mãi, giáo chủ Tung Thiên cung kính và chuyên chú cùng một xe ngay cả một ánh mắt cũng không bộc lộ ra ngoài. Nhưng khi nhìn thấy dịu dàng và ý cười trên mặt Quân Vũ, trong mắt Tề Hàm lóe lên một tia ngạc nhiên, lại lập tức thu liễm tinh thần.
Ba người trở lại tướng phủ, vốn nên có cảnh tượng náo nhiệt một phen, có điều bây giờ Vô Âm Các và Thủy Vân Hiên đều cần phải thời thời khắc khắc chăm sóc mấy đứa nhỏ, sau khi Quân Vũ tự đi Phật Đường gặp Quân Tử Uyên và Liên Như Nguyệt, liền dẫn Dịch Thư Vân về Thủy Vân Hiên.
Đêm hôm ấy, hai huynh đệ Quân Vũ và Quân Mặc Ninh tề tựu ở thư phòng Ngưng Thủy Các, ba cha con vừa uống trà vừa thảo luận tình hình hai xuyên đông tây và Bắc Cương.
Mà Tề Hàm không kiềm chế được thì dẫn theo Quân Diệc Hi, đi đến Thủy Vân Hiên chỗ đại sư bá, sau khi thỉnh an đại bá mẫu Ngụy Tử Khâm, một đầu lao vào khách phòng Dịch Thư Vân ở.
"Ca!" Quân Diệc Hi vừa thấy huynh trưởng, liền tức khắc dụi vào ngực hắn, huynh đệ hai người xa cách hơn một năm, mặc dù nó đang ở sư môn bài vở nặng nề, có sư huynh đệ lúc nào cũng an ủi, nhưng đến cùng vẫn nhớ mong huynh trưởng.
Dịch Thư Vân nhìn đệ đệ, quan sát tỉ mỉ, phát hiện vóc người nó lớn lên cực nhanh. Tuy không thấy béo ra, nhưng tóm lại sắc mặt vô cùng tốt, giữa hai đầu mày vô tư trong sáng, đáy mắt cũng không thấy u sầu. Cuối cùng sở cầu chấp nhất trước đây của hắn là chính xác, có thể cho Sở nhi hoàn cảnh bình thản yên vui lớn lên như vậy, hắn trả bất cứ giá nào, cũng đáng.
"Ca..." Cảm giác được huynh trưởng vỗ vai mình, Quân Diệc Hi có chút đỏ mặt đứng thẳng người.
Dịch Thư Vân cười nói, "Lớn một tuổi sao lại càng thêm dính người, thấy ngươi, ta không hỏi cũng biết ngươi sống rất tốt; thế nào, có gây họa cho tiên sinh hay không? Có không nghe lời hay không?"
"Không có!" Quân Diệc Hi mạnh mẽ hùng hồn nói, "Mới không có! Không tin huynh hỏi đại sư huynh!"
Dường như đến lúc này Dịch Thư Vân mới nhìn đến Tề Hàm sau khi vào cửa vẫn không lên tiếng, hắn đã thay bào phục hoàng tử, mặc quần áo giản dị con cháu thiếu niên phổ thông thường mặc, có chút xấu hổ đứng ở cửa.
"Sở nhi, lần này ca ca sẽ ở kinh thành ăn tết, chúng ta còn rất nhiều thời gian ở chung," Dịch Thư Vân sờ sờ tóc đệ đệ nhà mình, nói, "Tối nay ngươi đi về nghỉ trước, ngày mai ca lại đi tìm ngươi có được hay không?"
Tuy rằng không thể cùng huynh trưởng kể lể tâm sự trước, thế nhưng nghe thấy ca ca sẽ ở lại thời gian dài như vậy, Quân Diệc Hi vẫn rất vui vẻ. Nó gật đầu, ánh mắt xoay chuyển giữa huynh trưởng và đại sư huynh một phen, sau đó ngoan ngoãn hành lễ cáo lui.
Trong phòng chỉ còn lại Dịch Thư Vân và Tề Hàm.
Dịch Thư Vân ngồi xuống, cũng không nói lời nào.
"Đại ca... Thư của Diệc Hàm... huynh nhận được chưa?" Tề Hàm căng da đầu tiến lên mấy bước, hỏi.
Dịch Thư Vân nhìn hắn một cái, nói, "Nhận được, cũng đọc rồi, tâm ý của điện hạ Thư Vân hiểu, chuyện quá khứ không cần nhắc lại; bây giờ ngươi ta phân rõ quân thần..."
"Nếu đại ca đã rõ ý tứ Diệc Hàm, cớ sao còn dùng hai chữ "quân thần"..." Tề Hàm ngắt lời Dịch Thư Vân, mà lời của hắn cũng bị Dịch Thư Vân cắt ngang.
"Đương nhiên là quân thần! Kình Thiên Bảo biến thành Kình Thiên thành, giáo chủ đổi sang thành chủ, giang hồ lùm cỏ trở thành thần tử triều đình, điện hạ, ngài có hỏi qua ý Dịch Thư Vân không?" Dịch Thư Vân giáo chủ Tung Thiên nhìn chằm chằm mắt Tề Hàm, giọng nói không mãnh liệt, lại một hơi một mạch lưu loát hỏi.
Tề Hàm tức khắc có chút đờ đẫn, vấn đề này... hắn thật chưa nghĩ tới... Thế nhưng trong thoáng chốc đó, hắn lại cực kỳ hiểu sự phẫn nộ của Dịch Thư Vân... tựa như bản thân hắn, nếu không có thân phận gông xiềng, tất nhiên hắn cũng hi vọng có thể ở lại bên người tiên sinh, mà không phải đi gánh vác toàn bộ thiên hạ...
"Đại ca, đều là Diệc Hàm sai..." Tề Hàm ngượng ngùng cúi thấp đầu, "Lúc đó nghe thấy Bắc Mãng đóng quân, Diệc Hàm liền chỉ nghĩ đến... sức ảnh hưởng của Tung Thiên giáo biểu hiện lúc dân loạn, hơn nữa, huynh lại cùng tiên sinh nhà ta... Diệc Hàm biết, vạn vật thế gian, duy hai chữ "tự do"... muốn tìm khó cầu... Huynh yên tâm, Diệc Hàm lại nghĩ biện pháp vãn hồi..."
"Không cần, quốc gia đại sự há có thể giống trò đùa?" Dịch Thư Vân lần nữa cắt lời Tề Hàm, "Việc đã đến nước này, Kình Thiên thành ở Tây Xuyên đã bắt đầu hoạt động, nếu ngươi vãn hồi, chẳng phải để nỗ lực nửa năm qua của chúng ta toàn bộ nước chảy về biển Đông?"
Tề Hàm ngơ ngẩn, không biết làm sao.
Trong phòng thoáng trầm xuống, chỉ còn lại tiếng "lách tách" khi tim nến cháy hết phát ra, Dịch Thư Vân không bảo hắn đi, Tề Hàm liền đứng thẳng như ngọn nến giữa phòng; không giống lúc bị uy nghiêm tiên sinh bao phủ, thời khắc này Tề Hàm tự mình phản tỉnh lại tất cả; càng nghĩ, càng thấy hổ thẹn với người trước mắt, ngay cả ánh nến nhỏ nhoi dường như cũng khiến hai má hắn nóng lên.
Dịch Thư Vân nhìn bộ dạng Tề Hàm ủ rũ cúi đầu, trong lòng cảm khái hoàng tử điện hạ địa vị tôn kính này, sao có thể đơn thuần đến khiến người ta biết rõ bị hắn an bài nhân sinh, thấy hắn như vậy, nhưng vẫn không đành lòng trách cứ!
Từ Quân môn xuất ra, quả nhiên đều là tinh hoa! Tựa như... đồ cổ nhà hắn!
"Nghe nói... bởi vì chuyện của ta, ngươi bị tiên sinh ngươi phạt nặng?" Sau thời gian dài im lặng, Dịch Thư Vân rốt cuộc chủ động mở miệng thay đổi trọng tâm câu chuyện.
Tề Hàm cắn cắn môi dưới, "ừm" một tiếng.
"Ta tha thứ ngươi." Một câu của Dịch Thư Vân, thành công khiến Tề Hàm trợn to hai mắt, trong đó truyền ra mừng rỡ và không dám tin tưởng, khiến Dịch đại ca vốn định xả giận cho mình... mềm nhũn trong lòng.
"Đồ cổ nhà ta nói rất đúng, tổ chim bị phá lý nào còn trứng lành, thân làm con dân Trung Châu, bảo cảnh an dân cũng là bổn phận." Ánh mắt Dịch Thư Vân trong veo, vẻ mặt thản nhiên, "Huống hồ trong mắt người ngoài, Dịch Thư Vân thật sự đi đường tắt bước một bước lên trời, nếu còn oán giận, chẳng phải già mồm ra vẻ? Hơn một năm trước, ta vốn là người sắp chết ăn hôm nay lo ngày mai, mọi thứ đều chỉ vì tương lai Sở nhi, bây giờ đi đến bước này... Với nó mà nói, cũng là chuyện tốt..."
Bảo cảnh an dân nghĩa là bảo vệ biên cảnh, làm an lòng dân.
Thời khắc này Tề Hàm cảm kích Dịch Thư Vân khoan dung với mình đến nhường nào, hắn cẩn thận ngẫm lại lời của Dịch Thư Vân một lần, bất thình lình chộp được một tin tức, không khỏi ngẩng đầu thăm dò, "Đại ca... Huynh vừa mới nói... đồ cổ kia... là... là đại sư bá ta sao?"
Nguyên văn là cổ đổng, nghĩa đen chỉ đồ cổ, nghĩa bóng chỉ người bảo thủ. Ở đây mình dùng luôn từ "đồ cổ" vì cụm từ này đã quá quen thuộc với những ai đọc bản QT mà mình cũng thấy nó dễ thương xỉu luôn :)))))