Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

chương 227: pn4-7 một viên kẹo hồ lô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ban đầu Quân Diệc Hi chỉ là uống nước nửa đêm, sau khi nhìn thấy cái này thiếu trang liền hoàn toàn tỉnh táo.

Bởi vì hắn đã sớm làm tốt dự định vào ảnh vệ, nghiệp vụ cần xử lý hằng ngày trong Vô Khi Lâu đã sắp xếp thỏa đáng, hắn bái nhập môn hạ Liêu Vô Kỳ không lâu, rất nhiều chuyện cũng chỉ vừa mới vào tay; vả lại, sư phụ chỉ lười nhác trong chuyện tính sổ sách cùng với quản lý nhân viên, nghiệp vụ tình báo thu thập đã là tối cao, vẫn là nhân vật có thể đếm được trên đầu ngón tay trên giang hồ.

Cho nên cái đặt trên bàn Quân Diệc Hi mới đây, thật ra chỉ là một ít việc vặt vãnh, đặt trên bàn một tháng có hơn cũng không xử lý nghiêm chỉnh. Ai sẽ cảm thấy hứng thú với mấy vụ án này?

Quân Diệc Hi ngồi xuống ghế dựa, đau đớn mơ hồ truyền tới phía sau khiến suy nghĩ của hắn càng thêm rõ ràng chút. Đột nhiên hắn nghĩ đến vào ban ngày, dường như Thần nhi hỏi có phải gần đây trong lâu có nghiệp vụ mới không! Nhưng mà... đôi tỷ đệ kia với Thần nhi không dây mơ rễ má chút nào, tại sao Thần nhi phải quan tâm chuyện này chứ? Là nó lấy tờ đơn đó sao? Nó muốn làm gì?

Không phải, sẽ không! Quân Diệc Hi cấm bản thân mình nghĩ tiếp, lúc nhỏ Thần nhi đã trải qua tàn khốc như vậy, nó sẽ không nhiễm những thứ hắc ám này nữa, đại ca nhị ca cũng tuyệt không cho phép! Thần nhi tuy bướng bỉnh, nhưng rất nghe lời, nó sẽ không...

Quân Diệc Hi bị cấm túc ở vương phủ, không thể tự đến điểm liên lạc bí mật của Vô Khi Lâu ở kinh thành điều tra, vì vậy viết thư ngắn trong đêm, dùng bồ câu đưa tin cho người có liên quan, lệnh điều tra kỹ càng tình huống đôi tỷ đệ từ Giang Nam tới hôm nay!

Sáng sớm hôm sau, Quân Diệc Hi và Quân Diệc Thần luyện công sáng dưới sự giám sát của Tề Vân, trong lúc đó Quân Diệc Hi chẳng mảy may phát hiện đệ đệ có chỗ nào không đúng, hắn cũng chỉ có thể kiềm chế nghi ngờ trong lòng.

Liên tiếp vài ngày cũng không có tin tức truyền lại, Quân Diệc Hi tuy sốt ruột trong lòng, nhưng cũng không thể làm gì. Căn cứ vào đơn viết, cô nương kia chỉ thanh toán một phần ba tiền thù lao, Vô Khi Lâu dựa vào quy trình làm việc đi tra người tên Tôn Thế Thông kia, phát hiện gã đã sớm rời Giang Nam. Từ trước đến nay lấy tiền làm việc là quy củ làm việc của Vô Khi Lâu, nguyên văn Liêu đại lâu chủ nói rằng, ngươi đã mua người gϊếŧ người rồi, còn trông chờ ta niệm nhân tình cho ngươi sao? Cho nên dựa vào việc tiền thù lao xong xuôi mới làm chuyện nên làm, tờ đơn chỉ thanh toán tiền thù lao không đến một phần ba, là một tờ đơn bỏ đi, bây giờ muốn nhắc lại chuyện xưa, đương nhiên phải bỏ chút thời gian.

Một buổi tối, Quân Diệc Hi ngủ không được, liền đến hoa viên hậu viện vương phủ tản bộ. Sắp tới giờ tý, nhóm tôi tớ trong phủ cũng đã ngủ, trong vườn hoa lớn như vậy chỉ có hoa cỏ tranh nhau đua nở náo náo nhiệt nhiệt nhảy múa trong gió, trong không khí tràn ngập mùi hoa. Quân Diệc Hi hít một hơi thật sâu, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh áo đen lấy tốc độ cực nhanh bay vút đi!

Giờ tý chỉ giờ đêm đến giờ sáng.

Đêm tối không trăng, tốc độ người đến lại nhanh, gần như không thấy rõ, bóng người liền bay qua tường cao mà đi. Quân Diệc Hi đi nhanh vài bước, khó khăn lắm nghĩ tới bản thân còn cõng lệnh cấm túc, hơi do dự một chút, sau đó cũng nhảy theo ra tường phủ.

May mà Quân Diệc Hi quyết định kịp thời, vừa hạ xuống đất, liền thấy một vệt tàn ảnh vội vã phóng như tên bắn vào góc đường bên tay trái, hắn lập tức căng chân đuổi theo.

Thân hình tên áo đen cũng không cao lớn, nhưng hành động vô cùng linh hoạt, hơn nữa hiển nhiên rõ như lòng bàn tay địa hình khu vực Vinh thân vương phủ kinh thành, quẹo tới vòng lui, Quân Diệc Hi đuổi đến cực kỳ gian khổ.

Mắt thấy rời vương phủ càng ngày càng xa, tốc độ người áo đen phía trước lại càng lúc càng nhanh, dường như gã nhận ra động tĩnh phía sau, đặc biệt chọn ngõ nhỏ mà chạy. Rốt cuộc khi chạy đến cửa sau một tòa viện hoang phế đã lâu, đã không còn bất cứ động tĩnh gì.

Quân Diệc Hi đi vào vườn hoang nhìn sơ sơ một vòng, đương nhiên không phát hiện gì cả, không thể làm gì khác hơn đành từ bỏ đuổi theo. Lúc hắn rời khỏi vương phủ là giờ tý, đoạn đường truy truy đuổi đuổi này ước chừng một canh giờ, hiện tại đã gần cuối giờ sửu.

Cuối giờ sửu chỉ giờ sáng.

Vẫn nên mau chóng trở về đi, Quân Diệc Hi vừa nghĩ, vừa đi ra vườn hoang men theo đường lúc trước đi trở về; trong đêm tối quanh đi quẩn lại không biết bao nhiêu ngõ nhỏ đầu đường, Quân Diệc Hi từ trước đến nay không thích đi loanh quanh rất bi thảm phát hiện...

Hắn lạc đường!

Vừa nãy một mực cố truy đuổi người áo đen, căn bản không nhìn kỹ đường, tên kia lại chuyên chọn chui vào đường nhỏ đường tắt ngõ hẻm, ấn theo cước trình của bọn họ, một canh giờ, có thể đi rất rất xa.

Trời biết lúc này tâm tình Quân Diệc Hi có bao nhiêu hỏng bét, ánh mắt quét qua ngoại trừ tối om vẫn là tối om, người người say sưa ngủ ngon say mộng đẹp, hắn lại chỉ có thể tìm phương hướng lung tung, trơ mắt nhìn sắc trời sáng dần, mặt trời mọc lên, hai bên đường phố rốt cuộc dần dần có tiếng người.

Quân Diệc Hi một đường hỏi đường trở về.

Khi hắn đứng trước cửa Vinh thân vương phủ to lớn sơn đỏ, vừa vui vẻ mình về nhà rồi, lại không thể không chuẩn bị tâm lý trái với lệnh cấm sau đó chịu phạt... Mặt trời lên cao, ai còn không biết hắn ra khỏi vương phủ!

"Tam thiếu gia," Người gác cổng quả nhiên đã chờ hắn, nghiêm trang nói, "Vương gia vào triều rồi, phân phó ngài đến thư phòng y phản tỉnh, chờ y trở về."

Quân Diệc Hi "ừm" một tiếng, thành thật đi tới thư phòng Tề Vân, không hề dây dưa mà cong gối quỳ xuống. Thời gian bãi triều thông thường đều tương đối cố định, thế nhưng ai cũng không chắc đại ca có giữ nhị ca thương lượng quốc sự hay không, Quân Diệc Hi thẳng vai lưng... Đây đã định trước sẽ là một lần chờ đợi gian nan mà dài dằng dặc.

Cảnh xuân rực rỡ, chim hót líu lo, Quân Diệc Hi mặc vốn phong phanh, đau đớn từng tia từng sợi dưới gối kéo thời gian nắng xuân tươi đẹp lâu thật lâu.

"Tam ca ca, sao huynh quỳ ở đây?" Ngoài cửa truyền tới giọng Quân Diệc Thần kinh ngạc, tiếp đó là bước chân nhảy nhót của nó.

Quân Diệc Hi quét mắt nhìn đệ đệ quỳ ngồi xuống, vẻ mặt ân cần, nhàn nhạt hỏi, "Thần nhi, đêm qua... ngươi xuất phủ làm gì?"

Đôi mắt tròn vo của Quân Diệc Thần tức khắc mở lớn hơn chút, giọng nói bất thình lình lại ung dung quả quyết không cho nó không gian ngụy biện phủ nhận chút nào. Nó hé miệng muốn nói gì đó, hoặc có lẽ làm nũng bán manh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của huynh trưởng cưng chiều nó nhất, toàn bộ nuốt trở vào.

Thái độ tiểu tử kia khiến Quân Diệc Hi vốn chỉ thử dò xét chấn động trong lòng! Đêm qua thật là nó! Thần nhi ra ngoài làm cái gì? Có chuyện gì nó không thể để các huynh trưởng biết? Gần đây nó đang làm gì? Nó...

"Ngươi đi tìm Tôn Thế Thông?" Quân Diệc Hi nhớ đến tờ đơn nghiệp vụ lạc mất kia, ánh mắt chặt chẽ khóa trên mặt Quân Diệc Thần, "Ngươi biết Vô Khi Lâu sẽ không tiếp tục đơn nghiệp vụ này, ngươi đi gϊếŧ người rồi?!"

Nét mặt Quân Diệc Thần từ trước đến nay khóc cười tùy ý lạnh xuống từng chút từng chút, không chút sợ hãi nhìn thẳng ánh mắt chất vấn của Quân Diệc Hi, trong ánh mắt lành lạnh dần dần nhuộm hờ hững nói, "Ta đã đáp ứng Chu Ngư Nhi tỷ tỷ, phải thay cả nhà nàng báo thù."

Một khắc kia, Quân Diệc Hi nhớ lại những năm rất lâu rất lâu trước đây, những người ra ra vào vào tử sĩ hình đường ở Kình Thiên Bảo đó.

Bầu không khí trong thoáng chốc ngưng trệ xuống, Quân Diệc Hi nhìn đờ đẫn và ý lạnh trong mắt đệ đệ, không khỏi rùng mình một cái. Hắn dời ánh mắt trước, bình ổn hô hấp lại tha thiết nhìn thiếu niên nho nhỏ nói, "Hôm qua nhị ca đã nói hôm nay không đưa ngươi về Giang Nam, tam ca làm trái lệnh cấm phải bị phạt, Thần nhi, trên đường ngươi tự chăm sóc tốt chính mình."

Quân Diệc Thần chớp mắt một cái, tựa như rút ra từ trạng thái nào đó, trong đôi mắt tròn tròn tràn đầy đồng cảm và không nỡ, "Tam ca ca, Thần nhi ở lại chịu phạt với huynh có được không? Hơn nữa... Thần nhi còn... gϊếŧ..."

"Đó vốn là nghiệp vụ của Vô Khi Lâu, Tôn Thế Thông đã định trước không sống lâu dài!" Quân Diệc Hi đột ngột cắt ngang, sắc mặt nghiêm nghị nói, "Không ai biết là ngươi làm, cho nên chuyện này về sau đừng nhắc lại nữa, có nghe thấy không!"

Quân Diệc Thần ngơ ngác nhìn tam ca ca rõ ràng đang phạt quỳ nhưng vẫn mạnh mẽ đến khiến người yên lòng, mím môi gật gật đầu.

"Ngoan..." Quân Diệc Hi vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của đệ đệ, vừa cười vừa nói, "Nên dặn dò đêm qua nhị ca đều dặn dò rồi, sau khi ngươi trở lại Giang Nam, phải ngoan ngoãn nghe lời; nhớ chúng ta rồi liền trở về... Trên đường không cho phép ham chơi tham ăn, Mạc Diễm không nói nhiều, nhưng hắn nhất định sẽ lặng lẽ nhớ kỹ, trở về cáo trạng với nhị ca..."

"Tam ca ca, Thần nhi không đi..." Quân Diệc Thần mím môi nói nửa câu, nhìn thấy cảnh cáo trong mắt huynh trưởng, lại đổi lời nói, "Thần nhi sẽ nghe lời..."

Mặc Quân Diệc Thần ba bước quay đầu một lần lưu luyến không rời mà bước đi, Quân Diệc Hi siết thật chặt hai tay xuôi bên người, trong lòng âm thầm suy đoán chuyện này sẽ mang tới ảnh hưởng như thế nào.

Kỳ thật cho đến nay, tổ chức như Vô Khi Lâu sở dĩ có thể tồn tại, là do Quân Mặc Ninh ban đầu xây dựng liền lập quy củ cực kỳ hà khắc. Vô Khi Lâu không hỏi ai mua gϊếŧ người, nhưng nhất định phải tra rõ hành động việc làm của người bị gϊếŧ, nếu không từ chối không nhận đơn. Bởi vì quy củ chết này, tuy triều đình cũng biết Vô Khi Lâu tồn tại, nhưng thứ nhất không cách nào tiêu diệt bằng một lần hành động, thứ hai, cũng ngầm hiểu ý mà không can thiệp trong phạm vi nhất định.

Nhưng phạm vi này, không bao gồm kinh thành... làm việc dưới chân thiên tử.

Quân Diệc Hi nhìn đồng hồ nước trong thư phòng đã quá giờ ngọ, hắn nhéo bắp đùi một cái ép buộc chính mình quỳ thẳng một chút. Vụ án kinh thành sẽ đưa đến Kinh Triệu Doãn trước, nếu cần tuyên án hoặc gây nên sóng lớn quá lớn, Hình bộ mới có thể nhúng tay... Lúc Thần nhi gϊếŧ người hiển nhiên dùng chiêu thức của tử sĩ, sẽ không lưu lại dấu vết nào! Quân Diệc Hi ưỡn thẳng thắt lưng, hắn không lo lắng Kinh Triệu Doãn và Hình bộ điều tra chút nào, hắn chỉ lo lắng chuyện này truyền tới tai hai ca ca hắn...

Kinh Triệu Doãn là đơn vị quản lý hành chính và an ninh ở kinh thành.

"Đêm qua... ngươi xuất phủ làm gì?"

Vấn đề giống nhau như đúc phát ra từ miệng Vinh thân vương Tề Vân vừa bãi triều, Quân Diệc Hi thất thần bừng tỉnh ngẩng đầu, nhìn thấy nhị ca đã ngồi xuống.

Hắn không thể nói dối, đây là điểm mấu chốt trong tất cả quy củ môn hạ Quân thị từ trước đến nay, ai cũng không dám tùy tiện vi phạm! Cho nên... hôm nay hắn đã định trước không thể mở miệng...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio