Chương ba. Đã dạy cái gì!
"Sở gia, thiếu gia trận này..." Ngoài cửa phòng, Tần Phong lo lắng nói, "Sợ rằng phải chịu khổ... Mỗi ngày điều trị hết khí lực, cả người hắn cực kỳ mẫn cảm, ngay cả gió thổi mạnh vào mặt cũng đau... Vừa rồi một cái tát của chủ tử, e là đã quá nặng..."
Sao Sở Hán Sinh không biết tình huống Tề Hàm lúc này, "Ngươi cho rằng ta không đau lòng! Nhưng tình huống khi đó dọa người bao nhiêu không phải ngươi không nhìn thấy! Cột buồm chính có chút bất ổn, nhưng gia sớm đã có chuẩn bị, nơi nào cần hắn tự mình mạo hiểm! Hiện tại thân phận hắn là gì, trường hợp như vậy, hắn có thể lăn lộn vào sao? Ta đã nói với ngươi, trận đòn này không đánh nhẹ được, hắn chịu được thì chịu, không chịu được... cũng phải chịu!"
Thời khắc này vẻ mặt và giọng nói Sở Hán Sinh không khác gì Quân Mặc Ninh, bởi vì Sở cao to vẫn luôn đứng ở góc độ suy nghĩ vấn đề của Quân Mặc Ninh từ lâu đã nghĩ mọi thứ đến thấu đáo.
Không nói đến chuyện lần này Quân Mặc Ninh khăng khăng làm theo ý mình dẫn vua của một nước ra ngoài chịu trách nhiệm nhiều bao nhiêu, sơ suất một cái, có thể liền hủy gia diệt môn; cho dù giữa bọn họ chỉ đơn thuần là thầy trò, Quân Mặc Ninh y cũng sẽ không cho phép đứa nhỏ y kéo trở về từ Quỷ Môn Quan mấy lần, lại một lần nữa bước vào cảnh sống chết.
Người chưa thật sự sinh hoạt trên biển, sẽ không hiểu được khi biển cả nổi giận, sức người hèn mọn và nhỏ yếu buồn cười biết bao.
Quân Mặc Ninh sớm đã dự đoán thời tiết trên biển trong khoảng thời gian này đến cực kỳ đáng tin, cũng thỉnh giáo ngư dân sinh hoạt ven biển quanh năm, thậm chí y đã biết trước trận sóng gió đêm hôm đó, cũng sắp xếp chu đáo cẩn thận và đáng tin nhất.
Gia muốn cho Tề Hàm biết một chút về những hiện tượng và uy lực thiên nhiên. Thế nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới, để vua của một nước chặn đón sóng lớn cao mấy tầng lầu!
Trong phòng, Quân Mặc Ninh ngồi, Tề Hàm dâng roi mây quỳ, trên mặt còn mang theo dấu tay tiên sinh nhà hắn dưới cơn phẫn nộ đã tát.
Quân Mặc Ninh đã lâu không tát Tề Hàm nữa, truy đến lần trước, có lẽ là khi hắn thả Lưu Giang Xuyên sau đó trở lại Đông Xuyên; một là suy xét Tề Hàm đã lớn, có thân phận, cũng không phải sinh hoạt trong hoàn cảnh phong kín như biệt viện, mang vết thương trên mặt, chung quy khó coi; hai là những năm gần đây, Tề Hàm càng ngày càng trầm ổn, tâm tính Quân Mặc Ninh cũng càng lúc càng ôn hòa, cho nên cực ít khi xuất hiện tình cảnh không nói hai lời đã tát mặt trước.
Nhưng hôm nay, đối với người đã là vua ba năm, đã hai mươi bốn tuổi, y vẫn không thể nào nhịn xuống.
Trong phòng yên tĩnh, Tề Hàm đã điều dưỡng khí tức thông thuận có thể rõ ràng cảm nhận được nam tử hắn ngưỡng mộ đang nỗ lực áp chế cơn giận, thân thể của mình tự mình biết, nội tức thông thuận, cả người yếu ớt như một trang giấy mảnh, dưới gối, trên mặt truyền tới đau đớn, không lúc nào không nhắc nhở hắn hôm nay sợ rằng lại phải than trời trách đất mà chịu cho tốt một trận gia pháp giới quy.
Thế nhưng, phạt không thể không thỉnh, cái sai "quên thân phận của mình, không yêu thương bản thân mình" này, chịu bao nhiêu bản tử roi mây cũng không thay đổi được, mang đến nhiều phiền toái cho tiên sinh như vậy... Mỗi một lần, hắn đều cảm thấy đánh chết mới đủ.
Nhưng mà có một vài cái "sai", thật sự chỉ do lập trường khác nhau mà thôi. Tề Hàm không muốn trở thành một người cái gì cũng để người bên cạnh ngăn ở phía trước, còn hoa mỹ nói rằng "Quân tử bất lập nguy tường"; làm học trò, trong sóng gió nên xông lên phía trước; mà làm đế vương, có lẽ quả thật hắn không cần xông pha chiến đấu, thế nhưng tranh đấu gay gắt trên triều đình, cũng cần dũng khí. Tề Hàm sợ bản thân mình trốn tránh sau lưng người khác quá lâu, liền không còn dũng khí đối mặt tất cả nguy nan.
Quân tử bất lập nguy tường nghĩa đen nghĩ là quân tử không đứng dưới bức tường đổ nát, nghĩa bóng ý chỉ quân tử khi phát hiện có nguy hiểm hoặc bản thân gặp nguy hiểm sẽ kịp thời rời khỏi nơi đó.
Người không nhìn xa, tất có buồn gần. Hắn lòng đầy cảm kích tiên sinh che chở hắn, thế nhưng chim ưng non lớn, cuối cùng cũng phải giương cánh bay đi.
Những ý nghĩ này, theo thời gian Tề Hàm làm vua càng ngày càng dài, tính cách làm việc càng ngày càng trầm ổn, trong lòng hắn cũng càng ngày càng rõ ràng sáng tỏ.
Nhưng những ý nghĩ này, đánh chết Tề Hàm cũng không dám nói ra khỏi miệng, bởi vì tiên sinh hắn, đã từng vì hắn, tính toán cơ mưu; cũng từng vì hắn, trẻ tuổi bạc đầu.
Từ trước đến nay tiên sinh nhìn rõ mồn một hiểu tận chân tơ kẽ tóc, nhất là đứa học trò y một tay nuôi dạy lớn lên. Tề Hàm cũng không dám xác định nam tử ngồi đó có phát hiện tâm tư hắn không, chỉ có thể dâng gia pháp càng thêm cung kính, chôn khuôn mặt thật sâu.
Roi mây rốt cuộc được nhận lấy.
Tề Hàm cúi đầu nuốt nước miếng một cái, quần áo phong phanh không ngăn được từng tia từng sợi khí lạnh trên người người bên cạnh truyền tới. Hắn rủ hai tay không thôi tê dại xuống, vén vạt áo sau lưng lên, lại cởi tiết khố bên hông ra, tuột đến đầu gối.
Mông bại lộ bên ngoài cảm nhận được lạnh lẽo trong không khí, da gà tinh mịn nổi lên chi chít, Tề Hàm vô ý thức nhíu mông thật chặt, hai tay chống trên mặt đất.
"Vút!" Roi mây mảnh dài cắt không khí yên ả, kéo theo một tiếng rít sắc bén, ngay sau đó quất vào da thịt trên mông; một hơi thở chưa xong, tiếng xé gió liên tục truyền đến, bốn roi khác không chút gián đoạn liền mạch lưu loát quất ra một vết thương!
"Ưʍ..." Phản ứng dường như chậm nửa nhịp, nhưng khi đau đớn dữ dội như dòng điện thoát ra từ da thịt đâm vào tim phổi não của hắn, Tề Hàm cắn môi dưới phát ra tiếng hừ hết sức thống khổ, hai tay kéo căng, đầu ngẩng lên!
Đau! Còn có cái gì đau hơn roi mây lúc này!
Mắt Quân Mặc Ninh thấy trên mông đứa nhỏ dần dần sưng lên vết roi, từ vệt trắng ban đầu bị đánh, đến phiếm hồng rồi đến đỏ thẫm, so với trước đây một roi hạ xuống là có thể nhìn thấy tím đen, năm roi vừa nãy, thật sự không tính là gì.
Chỉ là lúc này thân thể Tề Hàm vô cùng mẫn cảm mà thôi.
"Ta đã dạy ngươi cái gì?" Quân Mặc Ninh đặt roi mây bên dưới vết roi vừa nãy, tỏ ý y phải ra tay ở chỗ này, miệng hỏi.
Tề Hàm thở hổn hển, thoáng di động đầu gối đau buốt không chịu nổi để mình quỳ vững một chút, sau đó mới lên tiếng, "Hồi tiên sinh, người đã dạy thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường... A..."
Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường ý nói nếu thấy nơi nguy hiểm thì phải tránh đi, không nên tùy tiện xông vào chỗ nguy hiểm.
Là đáp án Quân Mặc Ninh muốn, cũng là sai lầm Tề Hàm không làm được, một câu đổi mười roi mây, rút ra hai vết roi và hai hàng nước mắt của Tề Hàm.
"Tiếp tục nói."
"Tiên sinh đã dạy... Quân tử bất lập nguy tường... A ưʍ..." Tiếng xé gió lại nổi lên, Tề Hàm há miệng rồi lại cắn chặt tiếng rên đau đến tận cùng, khuỷu tay khẽ cong, cả người nhào về phía trước.
"Lên, tiếp tục nói."
Bên tai truyền đến lời nói lạnh như băng, Tề Hàm hổn hển phun ra hai ngụm khí nén đau, từng chút từng chút nỗ lực chống thẳng hai tay mình, bàn tay truyền đến cảm giác dinh dính; cúi đầu nhìn, hóa ra trên đất tích rất nhiều mồ hôi của hắn... e rằng, còn có nước mắt không nhịn được.
Mình thật sự là... đã lâu không bị đánh! Đau đớn sau lưng đã nối thành một mảnh, như thiêu như đốt, tính sơ sơ ra cũng đã chịu hai mươi lăm roi, cũng đã phạm vào không biết bao nhiêu quy củ chịu phạt, nếu như định số lượng trách phạt, sợ rằng tránh không được đánh lại hay gấp đôi... Tề Hàm chống đỡ được thân thể tư duy cũng trở về quỹ đạo, tiên sinh hỏi, còn có cái gì, tiên sinh còn dạy cái gì.
"Tiên sinh đã dạy... Mọi việc làm theo khả năng..." Tiên sinh hắn vẫn luôn che chở hắn như núi cao ô lớn, mặc dù để hắn rời đi, cũng đã dùng hết tất cả biện pháp dạy hắn phương pháp bảo vệ bản thân từ lâu.
Thế nhưng mà... Thế nhưng...
Rõ ràng quy quy củ củ đáp lời đâu ra đấy, cơn giận Quân Mặc Ninh khó khăn lắm mới áp xuống được lại đột ngột bùng lên, không có ai hiểu rõ Tề Hàm hơn y, bao gồm thân thể hắn lúc này bị một trận gió thổi cũng sẽ đau, còn có phong cách hành sự biết sai nhận sai từ trước đến nay của hắn!
Hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ra then chốt trong đó, Quân Mặc Ninh cười lạnh một tiếng trong lòng, roi mây quất xuống liền không hàm chứa đau lòng nữa. Ngươi đã muốn cậy mạnh, liền chịu đựng cho tốt!
"Chát chát chát chát chát", so với mười roi vừa nãy, hiệu quả năm roi dứt khoát tuyệt đối dựng sào thấy bóng.
Tề Hàm dốc sức nghẹn lại tiếng kêu đầy ắp đau đớn, ngón tay chống đỡ trên đất đều moi vào khe hở giữa gạch xanh trên mặt đất, hắn hận không thể nhét cả đầu vào ngực, để dễ dàng ngăn trở tiếng rêи ɾỉ gần thốt ra khỏi miệng!
Trên người bị đánh hắn ý thức được rõ ràng, vẻn vẹn ba lần thôi, tiên sinh đã phát hiện những tâm tư của hắn; mà năm roi khiển trách nói cho mình biết, tiên sinh... vẫn không cho phép. Tựa như năm đó ở biệt viện, y không cho phép mình có xíu xiu tâm tư khuất phục Tào Mặc nào, không cho phép mình thay tiên sinh và sư phụ chia sẻ một chút nào.
Cho đến bây giờ, tiên sinh đều mạnh mẽ như vậy, mà hắn, dường như vĩnh viễn "nhỏ yếu" như vậy.
Người trẻ tuổi trằn trọc chịu khổ dưới roi mây, Quân Mặc Ninh nhìn sáu vết roi chỉnh tề trên mông hắn, ngoại trừ vết roi cuối cùng hiện lên tím bầm, năm cái còn lại cũng chỉ sưng đỏ mà thôi... Thân thể vừa mới chải vuốt lại khí tức quả thật không chịu nổi gió thổi cỏ lay.
Nhưng mà, dường như Tề Hàm cũng không nhận lấy phần khoan dung hạ thủ lưu tình này của y, cắn chặt những tâm tư đó không nhả ra, sờ sờ bức ra tức giận y vất vả lắm mới áp xuống được.
Tiến bộ như vậy, sao có thể không thành toàn?!
Quân Mặc Ninh chuyển roi mây bóng loáng nhưng dẻo dai mười phần trong tay, đặt lên vết roi đầu tiên, hỏi, "Tiếp tục nói, vi sư còn dạy ngươi cái gì, nói rõ ràng một mạch cho ta!"
Tề Hàm nghe được định đoạt không thể trái nghịch trong giọng tiên sinh, hắn có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt, trào ra hai giọt nước mắt, run rẩy nói, "Tiên sinh đã dạy... "Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu"... Đã dạy "Thân có thương tích, người thân lo lắng"... Đã dạy... A!... A a a..."
"Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu, bất cảm hủy thương hiếu chi thủy dã" là một câu trong Hiếu kinh, nghĩa là "thân thể, hình hài, tóc tai, da thịt là do cha mẹ sinh ra, không được gây hư hại là nết đầu của chữ hiếu".
Nghe Tề Hàm nói ra những câu này, Quân Mặc Ninh cũng không khắc chế nổi tức giận của mình nữa, roi mây vung lên thật cao, lại mang theo gió hung hăng trút xuống!
Ngoài cửa phòng, Sở Hán Sinh và Tần Phong ban đầu còn nghe thầy trò hai người một hỏi một đáp, tuy có động roi mây, suy cho cùng vẫn còn có lý trí. Nhưng đột nhiên, bên trong vang lên tiếng Tề Hàm ngã xuống đất khóc lóc, tiếng roi mây quất lên da thịt chói tai đâm thẳng vào màng nhĩ; tiếp đó, cuối cùng truyền ra tiếng Quân Mặc Ninh tức giận gầm lên, "Rốt cuộc ngươi có nhận sai hay không!"