Chương một. Tự bôi đen
Mùa thu năm Hi Bình thứ tư, trời cao mây quang đãng, đan quế lay động; tháng bảy lưu hỏa, thời tiết dần chuyển lạnh, cách tết trung thu hằng năm chỉ còn một tháng.
Tháng bảy lưu hỏa ý chỉ tháng bảy âm lịch, sao Hỏa đi về phía Tây, khí trời chuyển mát mẻ.
Đại triều giữa tháng, Hi Bình đế Tề Hàm sau khi hạ triều trực tiếp đi ngự thư phòng, trước thay một thân trường sam màu xanh nhạt ở phòng trong, khoác áo ngoài tơ tằm màu lam nhạt; thắt một khối tuyết ngọc thuần trắng trong suốt bên hông. Nội giám tổng quản Ngô Toàn cẩn thận giúp hắn gỡ mũ miện xuống, lại cẩn thận tỉ mỉ buộc ngọc quán lên búi tóc, hai sợi dây buộc tóc màu lam rủ xuống mái tóc đen.
Vừa nhìn, đế vương trẻ tuổi chấp chưởng quốc tộ gần năm năm giống hệt một vị công tử văn nhã, mạt mũi sáng sủa, ôn nhuận như ngọc.
Ngô Toàn tỉ mỉ giúp Tề Hàm kiểm tra quần áo phụ kiện toàn thân, trong lòng yên lặng cảm khái, cũng chỉ có nhân vật truyền kỳ như Quân tam gia, mới dạy ra đế vương bên trong lỗi lạc bên ngoài ôn nhuận như vậy.
"Ngô công công," Hi Bình đế Tề Hàm sửa sang lại vạt áo, hỏi, "Tiên sinh vẫn không truyền tin tức về sao?"
Ngô Toàn lại cười nói, "Hồi chủ tử, đại triều hôm nay mới vừa nhận được tin tức, tam gia nói đang trên đường trở về, tất nhiên sẽ không lỡ tết trung thu."
Mặt mũi Tề Hàm giãn ra, không nói thêm nữa.
Nhưng Ngô Toàn biết, trong lòng đế vương trẻ tuổi sợ rằng đã buông xuống một tảng đá lớn... Ai bảo Quân tam gia thật sự quá tiêu sái, mà chủ tử nhà mình lại quá mức để tâm chứ!
Áo mũ chỉnh tề, Tề Hàm phân phó nói, "Trong ngự thư phòng không cần lưu người hầu hạ, trẫm và thừa tướng có việc cần bàn."
"Vâng, chủ tử."
Tề Hàm biết thói quen của Quân Vũ, mỗi lần sau khi đại triều, ắt hẳn phải đi Trung Thư Các đem việc thương nghị lúc đại triều sắp xếp đến từng bộ phận cụ thể, mới bắt tay vào xử lý những chuyện khác. Vì vậy, hắn cũng không gấp gáp, hâm nóng nước trên bếp lò bằng đất, chén trà trắng sứ Thanh Hoa vẫn còn trống không, Tề Hàm do dự vài khắc bên kệ đồ vật, rốt cuộc vẫn lấy cái hộp màu tím rất có phong cách Tây Thục, múc chút lá trà.
Giờ tỵ sơ khắc, Tề Hàm nhạy bén đang ôn bài trước bàn sách đã nhận ra tiếng bước chân trầm ổn xa xa, hắn đặt sách xuống, đứng dậy rót nước ngâm trà.
Giờ tỵ sơ khắc chỉ h.
Sau khi Quân Vũ cất bước vào cửa, vừa vặn nhìn thấy đế vương trẻ tuổi một thân quần áo như dân thường đứng thẳng lưng lên, trong năm ngón tay thon dài không cầm bút chu sa ngự phê quốc gia đại sự, mà lại rót nước ngâm trà.
Thấy y tiến vào, Tề Hàm cũng không hoang mang nhưng hiển nhiên tăng thêm tốc độ đặt ấm nước xuống, ôm quyền thi lễ nói, "Đại sư bá."
Quân Vũ một thân quan phục thừa tướng, thế nhưng sau khi nhìn thấy ngôn hành cử chỉ của Tề Hàm, có chút thản nhiên nhận lễ của hắn, sau đó cũng ôm quyền hơi thi lễ nói, "Hoàng thượng cho mời đến, là có chuyện gì sao?"
Trong lòng Tề Hàm có chút lo sợ, trên mặt lại tận lực không biểu lộ, mời Quân Vũ ngồi xuống, thoáng dời khay trà trên bàn, sau đó mình cũng ngồi xuống một bên, mới nói một câu vô dụng, "Là có chuyện muốn tìm đại sư bá..."
Ánh mắt Quân Vũ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đế vương, cũng không tiếp lời, hiển nhiên cố ý muốn hắn tự mình mở đầu câu chuyện.
Cho đến nay cái kiểu này chính là hình thức sư bá sư chất bọn họ ngầm ở chung, khi Tề Hàm gọi "sư bá", Quân Vũ ngoại trừ xưng hô một tiếng "hoàng thượng", còn lại đối đãi không khác gì đám người Tề Vân, Quân Diệc Hi. Hơn nữa bởi vì Tề Hàm tự mình hạ thấp phong thái, thường thì khí thế Quân Vũ có vẻ càng mạnh hơn một chút.
Tề Hàm có chút chột dạ nhấp một ngụm trà, mới nhìn Quân Vũ như vực sâu sừng sững, nói, "Ta nghe Bạch đại nhân nói... Đại sư bá hỏi chuyện Tây Xuyên..."
Quân Vũ buồn cười trong lòng, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên liếc mắt nhìn đế vương trẻ tuổi, nói, "Xác thật có việc này, trước đó còn nghe Thiên Lan nói có sổ con Tây Xuyên, ta có chút ngạc nhiên, sổ con Kình Thiên thành nên trực tiếp đưa đến Trung Thư Các, sao lại đến Hình bộ? Hơn nữa..."
Quân Vũ dừng một lát, khiến tim Tề Hàm cũng dừng một quãng, sau đó nghe y tiếp tục nói, "Hơn nữa thần nghe nói... Hoàng thượng đã sai người đem tất cả sổ con trực tiếp đưa tới ngự thư phòng. Không phải thần muốn xen vào ý hoàng thượng làm việc, chỉ là tò mò... Trên sổ con đến cùng viết cái gì mà thần... không xem được..."
Tề Hàm nhìn Quân Vũ thong thả ung dung uống trà, biết một phen mờ ám của mình rốt cuộc không thể giấu giếm được đại sư bá Quân Vũ mắt sáng như đuốc. Hắn cười khổ trong lòng lấy một phần tấu chương trên bàn xuống, hai tay đưa cho Quân Vũ.
Quân Vũ cũng đứng lên, vừa nhìn sắc mặt đế vương trẻ tuổi, cũng vừa đưa hai tay ra nhận lấy tấu chương, sau khi mở ra cẩn thận đọc.
Không tới một khắc, Quân Vũ khép lại phong tấu chương do quan viên địa phương Tây Xuyên chuyển lên, nhíu hai hàng lông mày, trong mắt rõ ràng hàm chứa giận dữ nói, "Xem ra, lần trước phạt hắn quỳ phản tỉnh mười ngày... Thật sự nhẹ quá..."
Tây Xuyên, Kình Thiên thành, Linh Nguyệt Đài.
Dịch Thư Vân lười biếng nửa nằm trên giường trúc, ánh mắt quét qua, là sắc trời bóng mây trời trong chập tối và lá phong đỏ như lửa khắp núi xa xa. Phong cảnh như vậy hắn đã nhìn hai mươi năm rồi, nhưng chưa từng kiên định và yên ổn như mấy năm qua.
"Hắt xì!" Giáo chủ Tung Thiên giáo, thành chủ đương nhiệm Kình Thiên thành Dịch Thư Vân đang đắp chăn mỏng đột nhiên hắt xì một cái.
"Sắc trời đã tối, sao thành chủ không đắp nhiều một chút?" Tử Y cầm một cái thảm dày trong tay, vừa nói vừa đắp lên người Dịch Thư Vân.
Dịch Thư Vân hai mươi sáu tuổi nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn Tử Y, vừa cười vừa nói, "Ta có thuốc điều trị của tam sư thúc chủ thượng nhà ngươi, sớm đã không phải thân thể gió thổi là ngã."
Thân phận Tử Y bị phơi bày vào hai năm trước, lúc đó Tử Y còn có chút sợ hãi, ai ngờ Dịch Thư Vân chỉ sửng sốt nhìn nàng một chút, sau đó lại có chút vui mừng như sống sót sau tai nạn mà nói, may mắn ngươi là người Yến Thiên Lâu! Nghĩ kỹ lại, tâm tình Dịch Thư Vân kỳ thật vô cùng dễ hiểu. Tung Thiên giáo và Yến Thiên Lâu, chưa từng có ân oán gút mắc, Tử Y nằm vùng ở Tung Thiên giáo, cũng chưa từng có lòng hãm hại, so với kẻ thù trên giang hồ của Tung Thiên giáo, kết quả như vậy quả thật khiến người ta vui mừng.
Tử Y nghe Dịch Thư Vân nói xong, khuôn mặt xinh đẹp thoáng thả lỏng một chút, nhưng lại lập tức nhăn nhó, lo lắng nói, "Thành chủ, từ sau khi Trần Cảnh Trần đại nhân chuyển đi, châu mục mới nhậm chức Tây Xuyên nơi nơi đối nghịch với ngài! Mấy ngày trước, y lại chuyển sổ con vào kinh, lần này viết rằng ngài ở Kình Thiên thành không làm việc đàng hoàng, hàng đêm sênh ca... Lỡ đâu bị đại công tử biết được, chẳng phải là..."
"Không phải "lỡ đâu", mà nhất định sẽ biết!" Dịch Thư Vân thái độ thản nhiên nói, "Sổ con Tây Xuyên đưa thẳng đến Trung Thư Các, tiên sinh không thể không biết."
"Vậy làm sao bây giờ!" Tử Y vội la lên, "Lần trước sổ con đưa đến kinh thành, đại công tử liền phạt mỗi ngày quỳ phản tỉnh hai canh giờ! Trọn mười ngày, đầu gối ngài mới tốt chưa bao lâu! Tội danh lần này... còn không biết đại công tử muốn phạt thế nào! Bằng không... ta đi chặn sổ con lại..."
Dịch Thư Vân mỉm cười nhìn thị nữ từ sau khi thân phận bại lộ tính tình cũng rộng rãi thẳng thắn rất nhiều, thong thả nói, "Nhìn lén sổ con chưa đủ, còn muốn nửa đường chặn lại, ngươi chê tội danh thành chủ nhà ngươi tích cóp ở chỗ đại công tử còn chưa đủ nhiều sao?"
Tử Y lúng túng.
Dịch Thư Vân trên mặt mỉm cười, bất đắc dĩ khe khẽ lắc đầu. Thuộc hạ Yến Thiên Lâu thừa hưởng phong cách lâu chủ Quân Mặc Ninh, từ trước đến nay lá gan còn lớn hơn trời, không có chuyện gì không dám làm.
"Có điều..." Dịch Thư Vân đưa ánh mắt nhìn về phương xa, như thở dài thì thào lẩm bẩm, "Sức lửa còn chưa đủ đâu..."
"Thành chủ nói cái gì?" Tử Y nhất thời không nghe rõ.
"Không có gì..." Dịch Thư Vân đổi chủ đề, "Tử Y, ngươi truyền tin cho tân châu mục Lý Sùng Đức, nói với y kế hoạch trừ phiến loạn, Kình Thiên thành không tham dự."
Tử Y còn đợi nghe đoạn sau, lại phát hiện Dịch Thư Vân đã phân phó xong, "Thành chủ, ấn theo tính tình Lý đại nhân, chúng ta tùy tiện không phối hợp, sợ rằng y lại muốn... Hơn nữa chuyện trừ phiến loạn là chính sự, chúng ta..."
Thuộc hạ Yến Thiên Lâu từ trước đến nay phân rất rõ công tư chủ thứ, Dịch Thư Vân đang định giải thích, lại đột nhiên nghe thấy giọng thiếu niên choai choai từ trên bậc thang truyền đến, "Trừ phiến loạn đương nhiên là chính sự, thành chủ đại nhân cũng không đến mức công tư bất phân, chỉ là không động chút tay chân trên việc công, không tu dưỡng đạo đức, dường như cũng không thể đạt được mục đích ha!"
Đối với thanh âm bất thình lình này, hai người trên Linh Nguyệt Đài đều có vẻ rất bình tĩnh, hiển nhiên là rất quen thuộc. Tử Y nhìn theo thanh âm, hướng về phía thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mặc trang phục thị vệ hỏi, "Động tay chân gì? Đạt được mục đích gì?"
Thiếu niên dáng người thon dài, mặt mũi tinh xảo, có điều khí chất cả người có vẻ hơi buông thả, khóe miệng cong cong, khiến người ta cảm giác phóng túng không chịu gò bó. Hắn đạp bước chân khoan khoái đi tới dựa vào lan can bên người Dịch Thư Vân, có chút ngả ngớn nhìn thành chủ đại nhân ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn.
Cách chốc lát, Dịch Thư Vân rốt cuộc liếc mắt nhìn thiếu niên, hỏi ngược lại, "Có sức xen vào việc người khác, hôm qua mới vừa ăn roi da... Không đau sao?"