Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

chương 273: pn6-33 nhìn xem mây cuộn mây tan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương ba mươi ba. Tề Hàm chịu phạt

"Con đứa nhỏ này cũng không nhìn chỗ một chút, đường đá cuội quỳ dễ chịu sao, mau đứng lên, đừng tổn thương đầu gối!" Tề Mộ Lâm lập tức để lộ ra mặt cha hiền, đau lòng nói.

Tề Hàm thẳng người dậy, hướng Tề Mộ Lâm nói tạ ơn, ánh mắt lại nhìn về phía Quân Mặc Ninh mặt không đổi sắc, sau khi thấy ánh mắt y, Tề Hàm chẳng những không dậy, còn quỳ đến càng đoan chính hơn, mặc cho đá cuội gồ ghề cấn dưới gối, đau đến điên người.

"Phụ thân, Hàm nhi không nên chưa xin phép song thân liền một mình rời nhà, thỉnh người trách phạt." Tề Hàm lần nữa dập đầu.

Tề Mộ Lâm thấy Tề Hàm trở về mà không bị thương chút nào, lại có luận văn chữ nào cũng là châu ngọc trong tay, vốn có chút tức giận cũng bị ưa thích và vui mừng đầy mắt đầy lòng thay thế; bây giờ thấy hắn nhận sai thành khẩn như vậy, không khỏi thấm thía nói, "Hàm nhi à, không được có lần sau nữa, có thể nhớ kỹ không? Nếu như tái phạm, phụ thân thật muốn động gia pháp đó!"

Quân Mặc Ninh có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua tiền quốc quân lật lọng nói một đằng làm một nẻo.

Tề Mộ Lâm thương con thương vào trong xương, tha hắn lần này, Tề Hàm cũng không dám thật sự đón nhận; hắn "cố chấp" quỳ tại chỗ nói, "Hàm nhi biết sai, làm sai phải phạt; phụ thân khoan dung, Hàm nhi... Hàm nhi nên phạt!"

"Mặc Ninh, ngươi xem..." Trong lòng Tề Mộ Lâm vô cùng vui vẻ, nhưng lại hết sức khó xử, đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy, sao y giáng trách phạt được!

Quân Mặc Ninh đang bưng trà uống cạn, nghe Tề Mộ Lâm hỏi, buông chén trà nhàn nhạt nói, "Làm sai dĩ nhiên nên phạt, "đi phải thưa về phải trình" là quy củ làm con cơ bản nhất, hôm nay thái thượng hoàng tìm thần đến đây, dụng ý không phải như vậy sao? Nhưng nếu ngài thật sự đau lòng không nỡ, trách phạt ít một chút cũng được."

Tề Mộ Lâm vội vội vàng vàng triệu Quân Mặc Ninh tiến cung, đúng là vì dùng làm tay đánh. Y hiểu rõ quan hệ thầy trò của bọn họ, cũng biết Quân Mặc Ninh đã nhiều lần trách phạt Tề Hàm; bây giờ Tề Hàm thân là quốc quân, cung quy đình trượng hiển nhiên không thích hợp, huống hồ ai lại dám chấp hành chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn Quân Mặc Ninh thôi.

"Vậy Mặc Ninh ngươi nói... phạt thế nào?" Tề Mộ Lâm nghe Quân Mặc Ninh nói, cũng sâu sắc nghĩ vậy, thế nên liền giao quyền lực xử phạt cho y.

"Ba mươi roi mây, ngài thấy thế nào?" Ấn theo chuyện Tề Hàm phạm lần này, con số ba mươi đã là giới hạn dưới của Quân Mặc Ninh.

"Cái này... ba mươi có phải... hơi nhiều hay không?" Tề Mộ Lâm quả thật đau lòng con trai.

Quân Mặc Ninh cười cười, y thật sự cảm nhận được Tề Mộ Lâm dung túng Tề Hàm, vì vậy rất tri kỷ mà nhượng lại quyền quyết định cho Tề Mộ Lâm. "Vậy nghe ngài."

Tề Mộ Lâm cân nhắc nửa ngày, cuối cùng định ra con số hai mươi, có lẽ cũng sẽ không quá khó nhịn nhỉ.

Tề Hàm dập đầu lãnh phạt, trong lòng cười khổ, phụ thân đối với hắn càng khoan dung, thì chỗ tiên sinh càng khó qua cửa; cho tới nay, tiên sinh căm ghét nhất phụ lòng, cậy sủng sinh kiêu, lần này hắn tự rời kinh thành, tiên sinh khen ngợi hắn rất nhiều, nhưng trước mặt song thân, khó thoát trách phạt!

Hơn nữa... Phụ thân không biết nhưng bản thân Tề Hàm lại quá rõ ràng, nằm trong tay tiên sinh, phạt cái gì phạt bao nhiêu kỳ thật đều không quan trọng, quan trọng là y cho rằng ngươi nên chịu giáo huấn như thế nào mà thôi!

"Vậy Mặc Ninh liền dẫn hắn đi xuống?" Quân Mặc Ninh đứng dậy.

Tề Mộ Lâm không che giấu được yêu thương trong mắt, nhưng cũng biết có lỗi không phạt chung quy không hợp lý, hơn nữa mấy ngày qua y và Hàn thái hậu cũng chân chân thật thật lo lắng, nghĩ như thế, cuối cùng y quyết tâm phất tay ý bảo bọn họ rời đi.

Quân Mặc Ninh cất bước đi đến thư phòng cách đó không xa, Tề Hàm dập đầu hành lễ sau đó lảo đảo đứng dậy, vội vã đi theo.

Tề Mộ Lâm đưa mắt nhìn bóng lưng bọn họ, mãi đến khi cửa thư phòng cuối hoa viên bị mở ra rồi đóng lại, không nhìn thấy không nghe thấy động tĩnh bên trong nữa.

"Thái thượng hoàng có muốn đến xem?" Sở Hán Sinh đột nhiên hỏi.

Hôm nay là Tề Mộ Lâm tìm gia đến, phút cuối cùng lại thể hiện ra mặt cha hiền không đành lòng giáng trách, để gia làm kẻ ác! Tề Mộ Lâm không biết, nhưng Sở Hán Sinh rõ ràng, gia đối với Hàm nhi xưa nay nghiêm khắc, trong đó đặc biệt coi trọng nhất phương diện "làm người", lấy tội danh "khiến song thân lo lắng" đưa Hàm nhi đến dưới gia pháp của gia, đại sư phụ nghĩ thế nào cũng không nỡ; nhìn tiền quốc quân cho rằng con số hai mươi nhịn một chút liền có thể đi qua, hắn cảm thấy hẳn nên để y mở mang kiến thức một chút!

"Đi xem đi." Tề Mộ Lâm suy nghĩ một chút, không nhịn nổi lo lắng trong lòng, gật đầu.

Sở Hán Sinh chủ động tiến lên, đẩy xe lăn đi tới cửa thư phòng.

"Biết sai rồi?" Trong thư phòng, truyền ra câu hỏi nhàn nhạt của Quân Mặc Ninh, bình ổn mà uy nghiêm, hoàn toàn không giống trước kia.

Tề Mộ Lâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sở Hán Sinh, lại phát hiện vẻ lo lắng giữa hai lông mày hắn.

Không có ai quen thuộc Quân Mặc Ninh hơn Sở Hán Sinh, giọng điệu này của gia nhà hắn, hai mươi roi mây này Hàm nhi nhà hắn sợ rằng khó nhịn rồi!

"Hàm nhi biết sai! Ra ngoài không báo, tự rời kinh thành, khiến song thân lo lắng, thỉnh tiên sinh phạt nặng!" Không khó nghe ra, giọng Tề Hàm hoàn toàn không ổn trọng bình tĩnh tự tin như thường ngày, trái lại lộ ra kinh hoảng và sợ hãi khó thể che giấu.

"Đứng dậy nằm úp sấp."

"Tạ tiên sinh..."

Tiếp đó, trong thư phòng truyền đến một đợt thanh âm sột sà sột soạt, căn cứ vào gia pháp Quân thị đi y chịu trách, chắc hẳn đang cởϊ qυầи. Dường như Tề Mộ Lâm cũng bị lây cảm giác sắp bị trách phạt bên trong, tư thế ngồi vốn điềm nhiên có chút căng cứng.

Thời gian chờ đợi luôn có vẻ dài đằng đẵng, lúc Tề Mộ Lâm vừa định hỏi Sở Hán Sinh bên trong thế nào, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng "chát", theo sát đó Tề Hàm "ưʍ..." một tiếng kêu đau phát ra phân nửa, lại tan biến không còn dấu tích.

Sau đó lại một tiếng "chát", lần này truyền ra tiếng Quân Mặc Ninh trầm giọng quát chói tai, "Có phải muốn dạy ngươi quy củ lần nữa hay không!"

"Hàm nhi không dám! Hàm nhi sai rồi!" Trong giọng nói của Tề Hàm tăng thêm ba phần sợ hãi.

Sở Hán Sinh ngoài cửa nhíu chặt lông mày, Tề Mộ Lâm không hề biết tình hình bên trong, nhưng từ hai roi trách phạt nghe ra được nghiêm khắc thậm chí hà khắc... Y không khỏi nghĩ lại, giao Tề Hàm cho Quân Mặc Ninh, có phải lựa chọn chính xác hay không.

Tiếng vang lần nữa truyền ra, roi mây chạm thịt, một roi chồng lên một roi, quất đến tâm hai người ngoài cửa theo đó thít chặt lại.

Trong thư phòng, Tề Hàm cởϊ qυầи nằm trên bàn sách, trên hai mông phía sau xếp một vết roi đỏ thẫm phiếm tím. Trên đùi cũng có một cái, chắc là roi thứ hai mới nãy, cảnh cáo... chịu rồi cũng là uổng phí.

Trước đây bị phạt, đa phần quỳ trên đất chịu, có thể được dựa vào, vậy chỉ bởi vì trách phạt nặng nề mới có phúc lợi, hôm nay, khi tiên sinh phân phó ghé vào bàn sách, Tề Hàm liền biết không thể nào dễ dàng. Nhưng hắn thật sự không biết, rốt cuộc bởi vì đã lâu không bị tiên sinh đánh hay hắn đánh giá thấp cơn giận của tiên sinh, mỗi một roi đều như có thể lột đi một lớp da của hắn.

"Chát!" Đây là roi thứ mười, đánh vào nơi giao nhau giữa mông với đùi, hai đùi Tề Hàm bất thình lình co rụt lại rồi vội vàng chống thẳng, tốt xấu vẫn giữ được quy củ.

"Chát!" Roi thứ mười một, Tề Hàm đau đến ngón tay ngón chân cùng nhau cuộn lại, phía sau chỉnh chỉnh tề tề xếp năm vết roi dữ tợn phiếm tím... Đáng sợ hơn là, roi thứ mười một này lại đánh lên vết thương đầu tiên!

Năm roi một vòng, đây là vòng thứ ba! Hai mươi roi, chính là còn phải bao phủ một vòng!

Có nhận thức này trong lòng Tề Hàm cực kỳ sợ hãi, xem ra, hôm nay ắt hẳn trốn không thoát đánh lại hay gấp đôi rồi... Trong lúc vội vã suy nghĩ, đã có năm roi đánh xong.

Cùng với tiếng roi thứ mười lăm xé gió vang lên, Tề Hàm "a..." một tiếng đau đớn vọt khỏi miệng, giữa răng môi có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ra.

Trách phạt... quả nhiên dừng lại.

"Sao dừng rồi?" Ngoài thư phòng, Tề Mộ Lâm ngửa đầu nhìn Sở Hán Sinh thân hình cao lớn.

Sở Hán Sinh thở một hơi thật dài, hắn đã rất lâu không có cảm giác này. Canh giữ ngoài thư phòng, nghe âm thanh trong phòng, lặng lẽ lo lắng và đau lòng. Nghe Tề Mộ Lâm hỏi, hắn đáp, "Hồi thái thượng hoàng, Hàm nhi... không giữ quy củ, phải đánh lại."

Tề Mộ nhất thời như không phản ứng kịp, nghi hoặc nói, "Đánh lại?"

"Vâng, đánh lại." Sở Hán Sinh thấy vẻ lo lắng tăng thêm, dứt khoát nói rõ ràng một mạch cho Tề Mộ Lâm, "Ngài xử hai mươi roi mây, đánh lại từ đầu; tính từ roi đầu tiên, Hàm nhi đã phạm quy củ hai lần, nếu như lại không giữ được, liền trở thành bốn mươi rồi."

Tề Mộ Lâm vừa hoảng vừa sợ, duỗi tay muốn đẩy cửa, lại bị Sở Hán Sinh kịp thời ngăn lại.

"Thái thượng hoàng!" Sở Hán Sinh khẽ lắc đầu nói, "Đây là quy củ Hàm nhi giữ mười hai năm, gia từng nói, thân phận địa vị đặt ở nơi đó, nếu có một ngày Hàm nhi không muốn giữ nữa, gia chắc chắn sẽ không miễn cưỡng. Thái thượng hoàng, bây giờ ngài xông vào, quy củ này... Hàm nhi giữ, hay không giữ?"

Tề Mộ Lâm đã biết nội tình tức khắc im lặng, năm tháng trôi qua không cách nào trở lại, y bỏ lỡ từng li từng tí quá trình Tề Hàm trưởng thành, hôm nay không có tư cách chối bỏ quy củ hẹn ngầm giữa hắn và tiên sinh hắn kính trọng.

Có khổ có mệt có khó khăn có đau đớn đi chăng nữa, chung quy vẫn là người cứu hắn nuôi hắn dạy hắn, nhiều lần trằn trọc bên bờ sống chết, nếu không có Quân Mặc Ninh, thế gian cũng sẽ không có Tề Hàm... Cho nên, quy củ dù nghiêm khắc, Tề Hàm cũng tuân thủ đến cam tâm tình nguyện, chuyện này không can hệ đến thân phận, địa vị, tình cảnh và năm tháng, chỉ cần một người không rời, người kia cũng sẽ không buông bỏ.

Tề Mộ Lâm rút cánh tay đang vươn ra trở về, nghe trong thư phòng lần nữa vang lên tiếng roi mây, chói tai, nhập tâm.

Trong thư phòng, Tề Hàm dán nửa người trên lên bàn sách, thái dương mịn mồ hôi lạnh ngưng đọng thành giọt nước tí tách rơi xuống, hòa cùng một chỗ với nước mắt vì đau đớn mà chảy ra, tạo thành một vũng nho nhỏ. Vết máu ở khóe miệng còn chưa lau, cũng không dám cắn răng môi nữa, chỉ có thể nhét tay áo vào trong miệng, chặn rêи ɾỉ muốn xông ra từ trong phổi.

Chỗ phía sau, dưới roi mây đã sưng lên, đỏ lên, phiếm tím, vẫn có thể thấy rõ ràng năm vết roi ban nãy, hơn nữa hai mươi roi đánh lại sắp xếp không có quy tắc, thương thế phía sau gai cả mắt.

Quy củ không tái phạm, hai mươi roi tính lại đánh xong, hai mắt Tề Hàm bị mồ hôi lạnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ không cách nào mở ra, phía sau đau đến như thiêu như đốt, hận không thể không có hai khối thịt này!

Run rẩy giãy giụa quỳ xuống tạ phạt, đau đớn khiến trước mắt hắn như bị che kín một tấm màn đen, trên tấm màn đen có ánh sao lấm tấm; nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng.

Bốn mươi roi mây, đây là trách phạt ngay từ đầu tiên sinh nhà hắn phán cho hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio