"Ca? Ngươi làm sao vậy?" Quân Mặc Ninh nhìn thấy trạng thái của Quân Vũ, trong lòng căng thẳng hỏi.
Sắc mặt Quân Vũ hoảng loạn, nhưng chung quy không phải là người chưa từng trải qua sóng gió, y ổn định nhịp thở nói, "Buổi chiều cha theo hoàng thượng đi tửu lâu Duyệt Lai, bị ám sát, cha thay hoàng thượng cản một mũi tên, trúng tên... ở ngực, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc..."
Lời còn chưa dứt, Quân Mặc Ninh đã xông về phía cửa như mũi tên, còng tay xiềng chân phát ra tiếng loảng xoảng vang dội, phản ứng đầu tiên của y là, "Ta muốn gϊếŧ Tề Mộ Lâm!"
"Khốn khiếp, ngươi nói cái gì!" Sắc mặt Quân Vũ vốn khó coi càng thêm khó coi, y sao cũng không nghĩ tới phản ứng của đệ đệ y vậy mà lại là việc này, dưới tình thế cấp bách hướng về phía bóng người vội vàng vọt tới chính là một cái tát!
"Ca!" Quân Mặc Ninh dường như bị cái tát tai nặng nề này đánh ngốc, nhưng vẫn kích động quát, "Nếu không có Tề Mộ Lâm, sao cha lại thế..."
"Ngươi nói thêm gì nữa, cũng không cần nhận thức ta người ca ca này, cũng không cần đi cứu cha," Quân Vũ lạnh lùng nói, "Dù sao đi nữa, gϊếŧ hoàng thượng cũng là tội chết!"
"Gia!" Sở Hán Sinh tiến lên đỡ lấy Quân Mặc Ninh kích động, khuyên nhủ, "Trước hết nghe đại thiếu gia nói như thế nào, ngài tỉnh táo một chút, nếu đại thiếu gia đã tới, nhất định còn có hi vọng, gia!"
Hai tay Quân Mặc Ninh gắt gao nắm lấy xích sắt, cố ép bản thân tỉnh táo nói, "Ca, ta biết sai rồi, ngài nói."
Quân Vũ nói, "Ngực cha trúng tên, Hoắc gia gia nói trên tên còn có độc, có điều y đã tạm thời đã khống chế độc tính lan tràn; chỉ là sát thủ dùng mũi tên ba góc, cách trái tim thật sự quá gần, Hoắc gia gia tuổi tác đã cao cũng hết đường xoay xở. Ta tới tìm ngươi, là hi vọng cuối cùng, Ninh nhi, ngươi nhất định có thể cứu cha, có phải hay không?" Quân Vũ mắt đầy hi vọng nhìn đệ đệ nhà mình, bởi vì từ nhỏ, liền không có gì y làm không được.
"Phải, ca, ta có thể." Tỉnh táo lại, toàn thân Quân Mặc Ninh tản ra hàn khí lạnh như băng.
"Còn nữa!" Quân Vũ vội la lên, "Hoàng thượng cũng ở quý phủ, Ninh nhi, bất kể như thế nào, lần này là ca mang ngươi ra, có chuyện ca một mình gánh chịu, không cho ngươi ra mặt, có nghe hay không? Ca ca không thể cứu cha rồi, lại ném ngươi vào!"
Quân Mặc Ninh nhìn ca ca ngốc của y, không ném Quân tam y liền ném Quân đại, giống nhau mà!
"Ca, tiểu đệ đều nghe ngài."
"Tốt!" Quân Vũ lấy chìa khoá ra khom lưng giúp đệ đệ tháo còng tay và xiềng chân.
Quân Mặc Ninh nhân cơ hội lạnh giọng phân phó nói, "Hán Sinh, lập tức lệnh Mạc Hâm đi gϊếŧ Tào Mặc!"
"Được!" Sở Hán Sinh cũng lòng đầy căm phẫn.
"Lập tức để Tiểu Đông truyền tin đến Bắc Cương cho Liêu Vô Kỳ, không tiếc bất cứ giá nào, gϊếŧ nữ nhân kia cho ta, nếu không, ta san bằng Vô Khi Lâu của hắn!" Tiểu Đông là một con Hải Đông Thanh Quân Mặc Ninh nuôi dưỡng từ nhỏ, tốc độ bay cực nhanh, dùng đưa tin thì không còn gì tốt hơn. Vô Khi Lâu là tổ chức sát thủ lớn nhất hiện nay trên giang hồ, cơ cấu thành viên khổng lồ, kết cấu phức tạp, không phải nhân vật nồng cốt liền không nói rõ ràng được. Mà lâu chủ của bọn họ, tên Liêu Vô Kỳ.
Hải Đông Thanh là chim Cắt Bắc Cực.
"Đã biết, gia!" Chỉ có Sở Hán Sinh hiểu rõ trong lòng Quân Mặc Ninh lúc này đè nén lửa giận mênh mông thế nào, người nhà, Tào Mặc dám đả thương người nhà y!
Quân Vũ cũng không thể nghe hiểu lời Quân Mặc Ninh nói, thế nhưng chỉ cần không phải giết hoàng đế, đệ đệ này của y có rất nhiều chuyện y cũng không đủ sức nhúng tay, cho tới nay, y chỉ biết rất rõ một việc, đó chính là đệ đệ y, để ý nhất chính là người nhà!
Như vậy, là đủ rồi!
"Ngươi ở yên trong viện, bài học cứ theo thường lệ, chờ ta trở lại, có nghe hay không?" Cuối cùng lúc rời đi, Quân Mặc Ninh xoay đầu dặn dò Tề Hàm có chút bị khiếp sợ.
Dọc theo đường đi, Quân Vũ kể lại tình hình cặn kẽ cho Quân Mặc Ninh, tình huống thảm liệt hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Lúc đó người áo đen từ lầu hai lầu ba ùn ùn phi thân xuống, một mảnh đen kín, căn bản không thấy rõ có bao nhiêu người, hơn nữa mục tiêu của tất cả bọn chúng chỉ có một, hoàng đế Tề Mộ Lâm.
Phản ứng đầu tiên lại là Quân Tử Uyên bên người Tề Mộ Lâm và Ân Nhược Hư đang ở cửa, trong khung cảnh hỗn loạn, Ân đại viện trưởng nhĩ thuận chi linh lập tức chỉ dẫn đám sĩ tử trói gà không chặt rời khỏi tửu lâu Duyệt Lai, mà Quân Tử Uyên, thì kêu Quân Hàn che chở hoàng đế tránh vào trong góc phòng.
Nhĩ thuận chi linh chỉ tuổi.
Bọn thị vệ ẩn trong bóng tối nhanh chóng tổ chức lên phòng ngự tương đối hữu hiệu, mà lúc này, Mạc Nghiêu bên người Tề Huyên, Mạc Diễm ngũ hành Yến Thiên Lâu dùng tên giả A Hỏa làm thị vệ bên người Tề Vân, cùng với... Mạc Sâm, ba người lấy một chọi mười, gần như cải biến chiến cuộc trong chốc lát.
Nói tới Mạc Sâm thần bí này, kỳ thật cho tới nay đều được phái ở bên người Quân Tử Uyên, khi cần hắn, hắn hòa vào đoàn người trở thành người đánh xe A Mộc không ai có thể thưởng thức; khi không cần hắn, hắn chính là ẩn vệ Mạc Sâm không ai có thể phát hiện.
Hắn theo thừa tướng đã gần mười năm, âm thầm giúp y xử lý rất nhiều nguy hiểm sắp có hoặc chưa có, nhưng lại chưa bao giờ để bất luận kẻ nào phát hiện, đủ thấy cẩn thận, trung thành.
Trận chiến tiếp tục, Mạc Nghiêu vì bảo hộ Tề Huyên bị chém đứt cánh tay phải, Mạc Diễm và Mạc Hâm chạy tới lúc sau cũng bị nội ngoại thương không nhẹ, chỉ có Mạc Sâm, võ nghệ cao cường, ngoại thương trái lại nhẹ một chút.
Tổn thất không thể nói là không nghiêm trọng.
Lúc hai huynh đệ giục ngựa trở lại tướng phủ, đã giờ Tuất, phủ thừa tướng đèn đuốc sáng trưng, hạ nhân đi đi lại lại rất nhiều, nhưng mỗi người đều thả nhẹ bước chân. Nhìn thấy đại thiếu gia về nhà, bọn họ nhao nhao dừng chân hành lễ, đợi nhìn thấy người bên cạnh đại thiếu gia, không một ai không há to mồm vẻ mặt kinh ngạc!
Giờ Tuất: giờ đến giờ tối.
Đây... đây là... tiểu thiếu gia!
Quân Vũ và Quân Mặc Ninh bất chấp những thứ này, ba chân bốn cẳng vọt thẳng tới nơi ở của Quân Tử Uyên.
Gian ngoài rộng rãi lúc này ngồi đầy người, ngồi ở giữa là Tề Mộ Lâm, tứ hoàng tử Tề Vân ngồi bên dưới; một bên khác là một lão nhân hoa giáp chi niên, dĩ nhiên chính là cữu cữu của Tề Phong Vân, Hoắc Thảo Mộc Hoắc lão gia tử, Hoắc Trúc Hiên con trai y cũng ở một bên; Quân Hàn bị thương đã được băng bó, lúc này đứng ở bên dưới, trên gương mặt trẻ trung hiện lên vẻ lo lắng.
Hoa giáp chi niên cũng chỉ tuổi.
Bọn họ đã thương lượng rất lâu chuyện có nên mạo hiểm lấy tên ra hay không, nhưng cuối cùng vẫn không dám thử một lần. Bên ngoài còn đứng một đống thái y trong Thái y viện, kê đơn thuốc đều là người lão luyện, nhưng động đao thì ...
Hai huynh đệ chính là vọt vào Ngưng Thủy Các.
Quân Mặc Ninh chỉ qua loa nhìn lướt qua mọi người đang ngồi, liền không dừng lại chút nào mà vào nội thất; để lại Quân Vũ vào cửa lập tức quỳ xuống, thỉnh tội nói, "Hoàng thượng thứ tội, xá đệ y thuật cao minh, có thể cứu gia phụ đang nguy kịch. Vi thần tự biết thân phận bị giam cầm của xá đệ, tự thả phạm nhân, Quân Vũ nhận phạt, chỉ cầu hoàng thượng để xá đệ nhanh cứu gia phụ!"
Ngự sử trung thừa trẻ tuổi khóc không ra tiếng dập đầu, ra tiếng cộp cộp.
"Lên đi, chuyện này trước không cần nhắc tới... " Tề Mộ Lâm cũng mệt mỏi, tầm quan trọng của Quân Tử Uyên với triều đình Trung Châu nghiễm nhiên không cần nói cũng biết, lần này lại vì cứu mình tính mạng mới như ngàn cân treo sợi tóc, nếu Quân Mặc Ninh thật có thể cứu y, đã vô cùng may mắn, những chuyện vụn vặt này, chờ ngày sau rồi hãy nói.
Trong phòng trong, phu nhân Quân Tử Uyên Liên Như Nguyệt đang ngồi bên giường, ngốc ngốc ngưng mắt nhìn nam nhân nàng giao phó cuộc đời. Từ sau khi Ninh nhi của nàng bị giam cầm, nàng tự phong Phật Đường, trừ khi có chuyện bất đắc dĩ, nếu không thì vợ chồng bọn họ trở thành người xa lạ. Kỳ thật trước đây lúc Tề Phong Vân chỉ hôn gả nô lệ vong quốc nàng cho Quân Tử Uyên, nàng đã chuẩn bị tốt sống cô độc suốt đời, nào ngờ nàng tu hành mấy đời, lại gặp được phu quân như vậy!
Y nói cho nàng biết, con của bọn họ sớm hôm không lười một sớm trù mưu, một cây đuốc thiêu núi Lạc Hà, cũng bảo toàn một tia huyết mạch cuối cùng của tiền triều Liên thị!
Đây là con trai của nàng!
Nàng tự phong Phật Đường, người bên ngoài nhìn ra là vì con trai không hiểu chuyện sám hối lỗi lầm trước kia, mà chỉ có bọn họ làm cha mẹ trong lòng biết rõ, con trai số khổ của nàng bị giam cầm trong biệt viện, nàng thân làm mẹ đã phát lời thề trước Phật, cuộc đời này kính Phật, lễ Phật, gõ mõ đọc kinh, đèn xanh đèn vàng, chỉ vì tiêu tai họa cho con trai nàng, cầu phúc, khẩn cầu chư Phật tứ phương phù hộ nó bình an, sớm ngày lấy được tự do lần nữa!
Ngươi cũng là khổ đi. Liên Như Nguyệt dịu dàng giúp nam tử nhắm mắt bất tỉnh trên giường lau đi mồ hôi lạnh, Ninh nhi hàng năm trở về, ngươi hạ nặng tay trách nó đánh nó, từ không thờ phụng thần linh ngươi cũng sẽ quỳ đọc kinh ba ngày, kiểu yêu thương này ngươi nói với ai? ·
Tiền triều đương triều, từ lúc ngươi ta kết nghĩa vợ chồng liền đã định trước cuộc đời này bất công!
Liên Như Nguyệt tỉ mỉ xoa nhẹ khuôn mặt nho nhã tái nhợt của nam tử, ánh mắt lại nhìn về phía gốc hồng mai nở rộ ngoài cửa sổ, trong đêm tối sâu thẳm, nó phản chiếu ánh nến nhu hòa trong phòng, cô phương tự thưởng.
Cô phương tự thưởng nghĩa đen là đóa hoa cô độc tự khen mình, nghĩa bóng ý chỉ người tự cho mình thanh cao.
Ngày nào, người nhà ngươi ta mới có thể rời xa tất cả huyên náo, hòa vào non nước... Cả đời này, cũng sẽ không nợ nần a!...
Lúc này, cửa phòng trong bị mở ra, phu nhân quay đầu, thấy được một người trẻ tuổi người đầy gió bụi mắt đầy trẻ con. Nàng chậm rãi đứng dậy, thanh niên lại nặng nề quỳ xuống, đời này huyết mạch hòa nhau, sống chết hợp tan, lại dường như tất cả đều tan vào chớp mắt vạn năm...