Quân Mặc Ninh tinh tường cảm giác được cảm xúc của Quân Vũ không đúng lắm, có câu hoãn chuyện tất tốt đẹp, không có đạo lý lửa ủ ba ngày mới "bụp bụp bụp" bốc lên nha. Nhưng y cũng không dám hỏi vào lúc này, y đáng đánh, nhưng ai lại không sợ đau? Hiện tại không nên thổi thêm ngọn lửa trong lòng đại ca mới là tương đối sáng suốt.
Quân Mặc Ninh để ý người nhà, hơn nữa bởi vì liên quan đến cuộc sống hai đời người, y luôn có thói quen tự lấy sức mình gánh vác tất cả an nguy vui vẻ của mọi người, thậm chí "yêu ai yêu cả đường đi" mà che chở người bọn họ muốn bảo vệ, ví dụ như Liên thị tiền triều.
Mà thời điểm ám sát lần này, y rời khỏi biệt viện chắc chắn là chuyện đương nhiên, Quân Mặc Ninh không có khả năng trơ mắt nhìn phụ thân bị thương không động không đậy, theo tính tình của y, ắt hẳn sẽ xông ra biệt viện, người đầu tiên tìm là Tề Mộ Lâm! Là Quân Vũ giúp y tỉnh táo, một cái tát thức tỉnh y không dung hòa được với tư tưởng thời đại này, sau đó dùng tính mệnh đảm bảo để y ở nhà.
Quân Mặc Ninh biết, Quân Vũ thời gian qua luôn che chở người nhà, mà chính mình, cũng là người nhà của y.
Thì ra, được người nhà che chở là cảm giác như thế này, trời long đất lở cũng có thể coi như không có gì! Y sớm tối không thả lỏng nhiều năm như vậy, bây giờ cũng không phải có thể hoàn toàn buông bỏ dự định, yên tâm sống trong trời đất bọn họ chống đỡ.
Đá đá đạp đạp tuyết đọng, Quân Mặc Ninh cúi đầu bước đi. Về nhà mấy ngày, y đã hoàn toàn sa vào trong ấm áp nơi đây, ở độ tuổi hai mươi ba đã hoàn toàn trưởng thành có thể rời ổ bay cao, y lại một bước cũng không muốn đi xa, một ngày cũng không muốn rời khỏi.
Khoảng cách giữa Ngưng Thủy Các và Vô Âm Các cũng không xa, Quân Vũ dừng lại ở cửa xoay người nhìn đệ đệ có thần nhưng suy nghĩ đã bay xa, phân phó, "Ngươi đi vào xử lý chuyện trước, sau khi kết thúc đến Thủy Vân Hiên tìm ta."
Chuyện gì? Vẻ mặt Quân Mặc Ninh vô cùng nghi hoặc, chưa kịp hỏi, huynh trưởng đã xoay người rời đi. Mà đến lúc y đi vào Vô Âm Các nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, y liền hiểu được nguyên nhân huynh trưởng lên cơn tức giận.
Tề Hàm đứng trong Vô Âm Các đang lo sợ không yên, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền tới giọng nói, xoay người lại liền nhìn thấy vẻ mặt tiên sinh nhà mình bình tĩnh đến khiến người ta sợ sệt.
Hắn còn ăn mặc quần áo đơn bạc như con cái "cảnh nhà sa sút" người ta hay mặc, lúc hai đầu gối quỳ xuống, phát ra âm thanh nặng nề.
"Đêm trước khi đi, ta đã nói với ngươi như thế nào?" Quân Mặc Ninh đi vào trong các, một bên hỏi một bên ngồi xuống.
Tề Hàm run run di động đầu gối quỳ tốt, đáp, "Tiên sinh bảo Hàm nhi..."
"Ta hỏi ngươi ta đã nói với ngươi như thế nào!" Quân Mặc Ninh đột nhiên lớn tiếng cắt ngang.
Tề Hàm sợ đến giật mình một cái, vội vàng sửa lời nói, "Tiên sinh nói "Ngươi ở yên trong viện, bài học cứ theo thường lệ, chờ ta trở lại, có nghe hay không?"."
"Ngươi có nghe không?" Trong giọng nói của Quân Mặc Ninh có chút thất vọng và uể oải, lại nhất thời hiểu được đêm đó lúc đối mặt với việc mình tự chủ trương đại ca có tâm trạng gì, "Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không thể khiến ta yên tâm."
E rằng cho tới bây giờ người nhà y tự cho rằng mình dốc hết toàn lực bảo vệ, cũng chưa từng thôi lo lắng cho y.
Tề Hàm hoảng sợ ngẩng đầu, hắn có bao nhiêu khát vọng được tiên sinh công nhận, lúc này liền có bấy nhiêu sợ hãi khi nghe thấy thất vọng lộ ra giọng nói bình tĩnh dị thường.
"Tiên sinh, là Hàm nhi sai, ngài đánh chết ta..." Lời còn chưa dứt, trên gò má trái đã trúng một cái tát tàn nhẫn, trong nháy mắt nửa bên mặt mất đi tri giác.
Quân Mặc Ninh mắt lạnh nhìn tiểu đồ đệ ngã nhào xuống đất chật vật chống lên quỳ thẳng, dấu ngón tay ngay ngắn trên một bên mặt, cả khuôn mặt sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Y có hơi hối hận câu nói kia của mình, Tề Hàm cái gì cũng tốt, ngoại trừ trên tình cảm ỷ lại mình và Hán Sinh, câu vừa nãy, e rằng thật sự còn phải làm hắn sợ hơn so với đánh chết hắn.
"Tới nơi này làm gì?" Suy nghĩ đến điểm này, giọng của Quân Mặc Ninh đã bình thường lại.
Tề Hàm lòng còn sợ hãi, run run rẩy rẩy nói, "Đêm đó tiên sinh vội vàng rời đi, sau đó sư phụ cũng đi gϊếŧ Tào Mặc rồi... Hàm nhi thật sự... lo lắng... tiên sinh..."
Y lại được người khác lo lắng rồi! Đối với loại cảm giác xa lạ này tam thiếu phi thường phát điên.
"Cởi giày vớ, dựng hai chân lên." Quân Mặc Ninh cầm lấy roi mây gia pháp đêm đó chính mình thỉnh ra, chạy loạn nên phạt chỗ chạy loạn.
Cảnh tượng như vậy mới là cảnh tượng Tề Hàm quen thuộc, Tề Hàm nhanh chóng theo quy củ nằm trên đất, dựng hai chân lên. Hắn còn nhớ rõ ngày đó khi dùng phương thức như vậy trách phạt Tề Huyên, đứa nhỏ nghịch ngợm cũng hỏi hắn có từng bị đánh "chân" hay không. Hắn đương nhiên chưa từng bị đánh! Lần đầu tiên hắn bị phạt nặng lỗi là "bội sư bỏ trốn", từ đó về sau, ngay cả một bước hắn cũng không dám đi loạn.
Bị dạy dỗ như vậy, là lần đầu tiên.
"Chát chát..."
Ngang hai lòng bàn chân, đau đớn như như dòng điện truyền đi toàn thân! Tề Hàm vội vàng nhét ống tay áo vào trong miệng, chôn mặt giữa hai cánh tay nhịn đau. Nhiều năm được tiên sinh dạy dỗ trách phạt như vậy, những cái khác chưa bàn đến, quy củ là thật khắc vào trong xương.
Trách đánh đang tiếp tục, Tề Hàm đau đến mười đầu ngón chân co quắp theo bản năng, rồi lại bị roi mây tiếp theo quất lên lòng bàn chân đến không thể không thả lỏng ra.
Đánh xong ba mươi lần, Tề Hàm không biết là mình ôm tâm tư bị phạt nặng tới, hay là lần này tiên sinh khoan dung, hắn vậy mà thuận thuận lợi lợi không tính lại không thêm phạt mà chịu xong rồi?!
Trên nền gạch xanh ngày đông giá rét vẫn vương mồ hôi lạnh, Tề Hàm thở hổn hển quỳ thẳng lên, bạt tay cũng đã ăn, lòng bàn chân cũng bị đánh, hắn chỉ cầu tiên sinh đừng đuổi hắn đi, ai ngờ, hắn vậy mà mộng tưởng thành thật rồi?!
Tiên sinh thu roi mây, phân phó nói, "Không được bôi thuốc, chịu đau lấy đi. Nếu đã tới, liền ở lại Vô Âm Các làm tôi tớ của ngươi, từ trên xuống dưới đều quét tước sạch sẽ cho ta. Chỉ một điểm ngươi nhớ rõ ràng, ngoại trừ Vô Âm Các, chỗ nào cũng không cho đi, có nghe thấy không?"
Chỉ cần có thể ở lại, cái gì không thể bằng lòng! Tề Hàm vội vã dập đầu nói, "Nghe thấy được, Hàm nhi nhất định sẽ không bước ra Vô Âm Các nửa bước! Tạ tiên sinh!"
Quân Mặc Ninh nhìn lòng bàn chân sưng đỏ của học trò mình, nắm thật chặt roi mây trong tay. Một chuyện không phiền hai chủ, dứt khoát xách cái thứ này đi tìm ca ca, thành thành thật thật chịu một trận cho xong!
Tề Hàm nhìn tiên sinh nhà hắn xách theo roi mây ra cửa, trong lòng hắn đầy nghi hoặc. Lẽ nào trong tướng phủ còn có đứa bé khác cũng cần tiên sinh... dạy dỗ? Suy nghĩ kỹ càng một chút người của tướng phủ, ngoại trừ công tử Tiểu Diệc Hằng của đại sư bá, dường như đã không có nữa... Tiên sinh thương Hằng nhi như vậy, không thể nào dùng roi mây đánh nó, sẽ là ai chứ?
Bất kể Tề Hàm suy đoán thế nào, bắt đầu cuộc đời tôi tớ của hắn như thế nào, Quân tam xách theo roi mây vừa ra cửa liền hối hận. Đây coi là cái gì? Chính mình đến chỗ ca ca tìm đánh? Còn xách theo roi mây rêu rao khắp nơi?! Tam thiếu y một đời lẫy lừng phải mất hết!
Nhưng chẳng lẽ quay về? Quân tam nhìn cái sân trống trải trong tướng phủ một chút, lần đầu tiên trong lòng cảm ơn Tô quản gia siêng năng, cho nên tôi tớ trong tướng phủ chưa bao giờ tụ tập người đến người đi. Tam thiếu gia cúi đầu bước nhanh, gần như dùng tuyệt thế khinh công đạp tuyết không dấu vết bước nhanh đến Thủy Vân Hiên của Quân Vũ.
May mắn may mắn, thật sự không gặp phải bất kỳ ai! Quân tam sải bước nhảy qua cửa Thủy Vân Hiên, còn chưa kịp cười trộm vài tiếng, lại thấy phu nhân Quân Vũ Ngụy Tử Khâm dắt Quân Diệc Hằng đang nhảy chân sáo chầm chậm đi tới cách đó không xa!
"Tam đệ, đến tìm phu quân sao?" Ngụy Tử Khâm dắt Tiểu Diệc Hằng, quả nhiên đi về phía Quân tam.
"Tam thúc..." Quân Diệc Hằng vui vẻ kêu to, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu.
Quân tam ngượng ngùng giấu roi mây ra sau lưng, cười nói, "Đúng vậy, đại tẩu, đại ca có ở đây không?"
Ngụy Tử Khâm nói, "Có, ở thư phòng đấy..."
"Tam thúc, người giấu cái gì... ở đó vậy! Cho Hằng nhi có được hay không? Tam thúc tốt nhất..." Quân Diệc Hằng đứa nhỏ tinh nghịch này đối với mấy món quà đồ chơi của tam thúc nó luôn luôn yêu thích không buông tay, nhìn thấy tay Quân tam giấu sau lưng, phấn chấn nhảy lên nhảy xuống.
Quân tam lần đầu tiên sâu sắc cảm thấy tiểu đồ đệ Hàm nhi của y nhu thuận, ngoan ngoãn, nghe lời như thế nào...
Ngụy Tử Khâm từ xa đã nhìn thấy món đồ tiểu thúc tử cầm trong tay, thật dài, lúc này thấy y khốn cùng như thế, cẩn thận nghĩ lại, chẳng lẽ y tìm phu quân nhà mình là để...
Tiểu thúc tử là em chồng.
"Hằng nhi, chúng ta đi thăm gia gia, tam thúc tìm cha có việc, ngoan..." Ngụy Tử Khâm bế con trai như tranh cướp, ngay cả chào cũng không chào liền bước nhanh ra cửa, chỉ để lại thanh âm Quân Diệc Hằng ê ê a a hò hét "tam thúc thúc".
Quân tam sống không còn gì lưu luyến!
Quân Vũ đứng ở cửa thư phòng trong hành lang gấp khúc nhìn thấy toàn bộ vừa buồn cười vừa chua xót, y im lặng nhìn đệ đệ nói muốn gϊếŧ hoàng đế không suy nghĩ lại cúi đầu xách theo roi mây đi hướng thư phòng; tám năm, bọn họ thân là người nhà, bỏ lỡ trọn tám năm của Quân Mặc Ninh, thiếu niên mười lăm tuổi áo trắng như tuyết tiêu sái như gió, ở dưới chân núi Kinh Giao chật hẹp hẻo lánh, chôn vùi trọn tám năm!
Quân tam ủ rũ cúi đầu đi tới hành lang gấp khúc, nhìn thấy ca ca nhà mình cười như không cười nhìn mình, sao không biết ca ca nhất định đã thấy được màn vừa rồi! Quên đi, trước mặt đại tẩu và cháu trai nhỏ cũng đã mất mặt, trước mặt ca ca nhà mình, còn tính toán cái gì? Cởi quần chịu roi mây cũng không phải một lần hai lần!
Nhét roi mây vào tay ca ca, tam thiếu lợn chết không sợ nước sôi nói, "Ca, thật biết sai rồi."
Quân Vũ vuốt ve gia pháp, nửa thật nửa giả nói, "Càng ngày càng không nói nổi, thỉnh phạt như vậy sao? Quỳ đợi bên trong đi!"