Quân Tử Uyên sinh ra ở một thôn trang nhỏ phương nam, phụ thân mất sớm, Quân Tử Uyên còn tấm bé đã sớm tiếp nhận thân phận cô nhi, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, gian nan sống qua ngày.
Thế sự bất thường, thiên tử không nhân đức, vạn vật như chó rơm. Một trận thiên tai thảm họa, khiến mẹ con Quân thị mất đi hai mẫu đất khô cằn để mưu sinh, từ đó về sau phiêu bạt giang hồ, như lục bình trôi nổi trên biển.
Vào một ngày nào đó năm ấy, một lần gặp nhau trong thành Mạt Lăng Giang Nam, nước lũ cuồn cuộn kéo theo lịch sử, cuối cùng tiêu diệt vạn dặm giang sơn như tranh vẽ của tiền triều.
Ngày đó, mưa xuân Giang Nam xinh đẹp như tơ, nhỏ vụn lất phất, thấm ướt vạn vật mới sinh. Gió xuân se lạnh, kỳ thật còn kèm theo khí lạnh mùa đông.
Trên đường cái trống trải vẫn chưa có người đi đường, chỉ có cửa hàng bên đường mở cửa, chờ đợi khách hàng có lẽ có có lẽ không.
Một chiếc xe ngựa che đến chặt chẽ kín đáo từ một đầu đường phố chậm rãi tới, tuấn mã kéo xe màu lông đơn thuần, tinh thần mười phần, bước chân dứt khoát, thỉnh thoảng phát ra tiếng phì phì trong mũi thế mà cũng có chút khí thế. Bên ngoài màn xe, phu xe đầu đội nón lá, người khoác áo tơi, kỹ thuật điều khiển xe thành thạo, thần thái cũng bình yên.
"Hu..." Xe ngựa đi tới trước cửa tiệm bánh ngọt tên là Quảng Hòa Trai, phu xe kéo dây cương, xe ngựa liền ngừng lại. Phu xe cúi đầu nghe người trong xe nói gì đó, sau khi nhẹ giọng đáp lại, lấy ra một cái ghế đẩu trên xe ngựa để dưới đất, lại bung dù đen, một tay nhẹ nhàng nhấc màn xe lên.
Một nam tử mặc áo lụa đẹp đẽ quý giá xuống xe trước, trong miệng nói rằng, "Tiểu muội ngươi chờ trong xe một chút, ta mang Vân nhi đi Quảng Hòa Trai mua bánh hạt thông và bánh tuyết hoa các ngươi thích ăn nhất, lại tiện thể xem hiệu thuốc bắc bên cạnh có chút dược liệu mới lạ hay không, sẽ không để lỡ lâu lắm." Vừa nói, vừa đỡ một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi xuống xe ngựa, trong xe vang lên tiếng một vị phụ nhân trả lời.
Tiểu nhị Quảng Hòa Trai nghe thấy động tĩnh đã sớm ra cửa chính nghênh đón, lại ngoài ý muốn phát hiện hai thân ảnh một lớn một nhỏ co ro trong góc cửa. Không có nghi vấn, trước khi người giàu sang trong xe ngựa còn chưa vào trước cửa, tiểu nhị tiến lên nói rằng, "Đi đi đi, ban ngày ban mặt, chỗ nào không ngủ ngon, đừng ngăn cản việc buôn bán của chúng ta!"
Thân ảnh nho nhỏ giật mình, ngẩng đầu lên, hóa ra là một đứa bé sáu, bảy tuổi, quần áo rách nát, xanh xao vàng vọt, đối mặt với tiểu nhị xua đuổi, đứa bé nhẹ giọng nói, "Mẹ ta bị bệnh, không thể mắc mưa, đợi mưa tạnh chúng ta đi liền, được không?"
"Không được!" Tiểu nhị kiên quyết cự tuyệt, "Khách người ta sẽ không chờ hết mưa mới vào cửa, đi mau đi mau, đừng ép ta ra tay!"
Mẫu thân đứa bé phát ra vài tiếng ho khan chật vật, được đứa bé đỡ run rẩy đứng lên. Quần áo nàng tàn tạ, dung mạo lại đoan chính, thời khắc này trên mặt hiện lên một tia ửng hồng không bình thường, cả người như lá rụng trong gió, thoạt nhìn thổi một cái sẽ ngã xuống.
Nàng cúi người tỏ ý xin lỗi tiểu nhị, không mở miệng nói chuyện, nhẹ nhàng nắm tay đứa bé, chậm rãi tiến vào mưa xuân dai dẳng.
Nam tử khẽ gật đầu một cái, thiếu niên cũng đã che dù đuổi theo. Nam tử đi theo, khi y nhìn thấy hai mắt trong veo quật cường của đứa bé, một sợi dây duyên phận đã được số mệnh an bài, giữa ba người ở nơi này bắt đầu ràng buộc nhau.
Quân Tử Uyên bảy tuổi cứ như vậy vào dinh thự Tề phủ đại tộc Giang Nam, nam tử lúc đó tên đã nổi như cồn chính là Hoắc Thảo Mộc, được y dày công chữa trị, thân thể mẫu thân Quân Tử Uyên dần dần khỏe mạnh. Hai người liền lưu lại Tề phủ.
Thiếu niên cực kỳ coi trọng đứa bé hắn dắt tay đưa vào Tề phủ, chẳng những xem như tay chân, mà còn một tay an bài, đốc xúc Quân Tử Uyên tất cả bài học và bài vở. Mãi cho đến một ngày Tề phủ đánh chiếm thiên hạ, đứa bé sống lại từ giữa mưa xuân Giang Nam, rốt cuộc hiển lộ ra ánh sáng rực rỡ cả thế gian đều chú ý!
Mà thiếu niên ngày đó đuổi theo giữ lại hai mẹ con kia, chính là hoàng đế khai quốc Trung Châu... Tề Phong Vân.
------------------------------
Quân Tử Uyên tỉnh lại đã mấy ngày, có Hoắc Thảo Mộc và Quân Mặc Ninh cùng nhau điều dưỡng nên tổn thương khôi phục rất nhanh, bây giờ y đã có thể đứng trong hành lang trong phơi nắng một chút, trêu chọc cháu trai Tiểu Hằng nhi một chút.
Sáng sớm lúc Quân Vũ qua đây thỉnh an, hỏi việc trong triều một chút. Mục đích là khảo nghiệm năng lực con trưởng, trải qua lần sống chết này, y đột nhiên muốn dừng lại ngậm kẹo đùa cháu rồi.
Dưới ánh mặt trời ấm áp ngày đông, trong đầu Quân Tử Uyên vẫn gạt không ra trận mưa xuân dai dẳng năm mươi năm trước, đã qua năm mươi năm, những chuyện khi ấy lại rõ mồn một trước mắt, tựa như mới xảy ra hôm qua.
Nhị ca Tề Phong Vân băng hà mười một năm rồi, hắn khi còn sống hay sau khi qua đời đều không buông được sự tồn tại của Liên thị tiền triều, là số mệnh cũng là chấp niệm. Thay đổi triều đại tàn khốc, một núi không thể chứa hai hổ, là lựa chọn sống chết có ngươi không có ta, cũng là vì chấp niệm sâu nhất của người lập quốc không muốn con cháu đời sau lưu tai họa không ngầm chút nào cho giang sơn thiên hạ.
Như Nguyệt là quân cờ nhị ca bày ngoài sáng, hắn cần người mà hắn yên tâm ngăn trở mọi thứ đến lợi dụng dư nghiệt tiền triều; chỉ là người tính không bằng trời tính, hắn không tính được Quân Tử Uyên sẽ yêu Liên Như Nguyệt, hơn nữa sinh ra một "dư nghiệt tiền triều" khiến hắn khó xử nhất... bởi vì Quân Mặc Ninh là con trai Quân Tử Uyên, tổn thương nó, liền đem tình cảm giữa hắn và Quân Tử Uyên chém đứt gần như không còn; mà không gϊếŧ, lại như nghẹn ở cổ họng không nôn không thoải mái.
Ninh nhi giả câm vờ điếc trọn mười hai năm, ở trước mặt Tề Phong Vân sắm vai con nhà quyền quý không nói một lời lại cực kỳ bá đạo; biết con không bằng cha, y bày mưu nghĩ kế quyết thắng nghìn dặm, ngay cả chút dấu vết này sao lại không nhìn ra được? Con út của y, có trí tuệ và năng lực vượt qua người thường.
Điểm này, làm y vui mừng, lại cực kỳ khủng hoảng.
Trên người nó mang một nửa huyết mạch tiền triều, sẽ như ném nó lên lò lửa, không chết không thôi!
Thật may mắn, con y, chọn lựa làm một đứa con nhà quyền quý khiến người trong thiên hạ vừa sợ vừa tức! Thiên hạ còn có phụ thân suy nghĩ như y sao?
Sau nữa, khiến rất nhiều người không nghĩ tới, Tề Mộ Lâm từ trước đến nay không có tiếng tăm gì giữa các hoàng tử trở thành người thừa kế Tề Phong Vân; Tề Mộ Lâm làm người làm vua đều tương đối ôn hòa, phòng bị đối với một nhà Quân thị cũng buông lỏng rất nhiều.
Ninh nhi của y rốt cuộc có thể nghe được như những đứa bé bình thường, nói, tuy rằng còn không giống như nói, nhưng càng ngày càng tiến bộ... Khóe miệng Quân Tử Uyên mỉm cười, ánh mắt có chút mơ hồ, ánh mặt trời chiếu sáng, có nước mắt chảy xuống trong tóc.
Nó lập mưu ba năm, rốt cuộc thả một mồi lửa tày trời, giải quyết triệt để tai hoạ ngầm cho tộc nhân Liên thị. Mà nó, cũng chôn theo tám năm tuổi xuân tươi đẹp...
Tám năm... vì phần di chiếu kia, tuy Tề Mộ Lâm ôn hòa, nhưng đế vương tâm thuật không thể không đề phòng, huống hồ ôn hòa cũng không có nghĩa là ngu ngốc; về vấn đề an ninh quốc gia, e rằng so với Tề Phong Vân Tề Mộ Lâm còn bỏ được Quân thị!
Chỉ là... khổ Ninh nhi của y...
"Sao lại nhìn mặt trời, nhiều hại mắt!" Bên tai truyền đến giọng thê tử giận trách, một cái thảm thật dày đắp lên người y, truyền đến mềm mại ấm áp.
"Suy nghĩ một số chuyện, định thần." Quân Tử Uyên giải thích, nhìn thê tử vài thập niên vẫn như ngày đầu, trong mắt của nàng từ đầu đến cuối chỉ có y.
"Ngươi đúng là nên suy nghĩ thật kỹ," Liên Như Nguyệt ngồi xuống bên giường, hai tay nắm tay trượng phu, cảm nhận ấm lạnh, "Người tri mệnh thiên, lại gặp một trận sống chết, vẫn nên ở nhà hưởng phúc con cháu... Còn có, Ninh nhi của chúng ta..."
Tri mệnh thiên chỉ tuổi.
Không khi nào như giờ khắc này, một mẫu thân muốn giữ con của mình bên người như thế, tám năm trước nàng còn chưa kịp cảm nhận con trai trưởng thành, liền sống sờ sờ chia ly! Gần đây gặp lại mấy ngày, bảo nàng như thế nào cam lòng bỏ được...
Quân Tử Uyên ôn nhu thay nàng lau đi nước mắt của người làm mẹ, hỏi, "Ninh nhi đâu?"
Công chúa Như Nguyệt bùng nổ, đẩy tay phu quân ra, ngay cả giọng nói cũng cao vài phần, "Còn không phải bị ngươi phạt quỳ chép kinh Phật ở Phật Đường?! Ngươi làm sao nhẫn tâm? Mấy ngày rồi? Trên chân nó còn có vết thương Vũ nhi phạt!"
"Phu nhân ngươi hãy nghe ta nói..."
"Ta không thích nghe!" Công chúa phu nhân oai phong tám hướng, "Lần này nếu không phải là Ninh nhi, mạng của ngươi cũng ném cho Tề thị rồi! Ngược lại bây giờ, vừa tỉnh lại không nói hai lời liền phạt nó chép kinh, còn mấy ngày chẳng quan tâm! Ta không biết, hôm nay nếu ngươi không nhả ra, ta đây làm mẹ cũng không đồng ý!"
Quân Tử Uyên có chút sững sờ nhìn công chúa chỉ còn thiếu điều chống nạnh chỉ vào mũi y mắng, bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy nàng đanh đá như thế! Là bởi vì Ninh nhi tạm thời đã trở về, cho nên mẹ vì con mà kiên cường; cũng bởi vì Ninh nhi tạm thời đã trở về, trong lòng nàng tràn đầy vui sướng, tính nết tự nhiên cũng thả lỏng rồi.
Nhớ năm đó Ninh nhi bị giam cầm, mẫu thân nó không khóc không nháo, chỉ yên lặng ưng thuận hứa hẹn trước Phật, từ đó làm bạn với nhang đèn.
Khi đó, công chúa, đoan trang, mạnh mẽ, cũng tuyệt vọng.
"Được được được..." Tướng gia bày tỏ trời đất bao la, phu nhân tức giận lớn nhất, "Vậy làm phiền phu nhân đi mang Ninh nhi đến, ta có lời muốn hỏi nó một chút."
Vẻ mặt Liên Như Nguyệt hoài nghi, không biết trượng phu muốn hỏi gì, nhưng vẫn cảnh cáo nói, "Ngươi muốn hỏi, có thể, đồng ý với ta trước không cho phép đánh nó!"
Thằng nhóc con đó làm những chuyện kia không đánh được sao? Có điều tướng gia thức thời là trang tuấn kiệt, trước mặt phu nhân mọi thứ đều nghe phu nhân, "Được, không đánh nó..."
Liên Như Nguyệt lại nhìn khuôn mặt phu quân một chút, trong lòng cân nhắc độ tin cậy lời nói một phen, sau khi chọn lựa tạm thời tin tưởng nhân phẩm Quân tướng tích góp từng tí một nhiều năm qua, mới đi Phật Đường mang con trai nhỏ khập khiễng đến.
Tướng gia thoải mái nằm ngửa trên giường trúc, nhìn thấy phu nhân đỡ con út tập tễnh đến, y đột nhiên sờ râu một cái, hỏi, "Phu nhân, sao ta cảm giác cằm có chút đau, hình như chòm râu bị người kéo qua?"
Mẹ con công chúa như bị sét đánh!
------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quãng thời gian gần đây viết về tam thiếu, các bạn nhỏ nhiệt tình khiến ta thụ sủng nhược kinh. Mà từ lúc Quân cha tỉnh lại, cách thức ở chung giữa cha con bọn họ cũng sắp hiện ra trước mặt các bạn nhỏ.
Nhưng mà, chỉ một đoạn hồi ức, đã có bạn nhỏ biểu hiện không thích Quân cha, A Sở biết, bởi vì mọi người đều yêu tam thiếu, nên không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn hắn, đương nhiên, là chỉ tâm hồn (ha hả, đối với chuyện đánh tam thiếu, mọi người vẫn luôn vui tay vui mắt kiễng chân ngóng trông ~~~)
A Sở muốn nói rằng, thế giới này, chỉ có tam thiếu và Hán Sinh là người từ ngoài đến, cho nên trong quan niệm của bọn họ, hoàng quyền, tôn ti, trưởng thứ, thậm chí thay đổi triều đại đều không phải là việc lớn gì, dù cho có một ngày thật sự tạo phản, đoạt hoàng đế chơi đùa, dưới ngòi bút của A Sở và mọi người, đều có thể hơn nữa rất thỏa mãn.
Thế nhưng, tam thiếu sẽ không. Hắn đời này nặng nhất người nhà, bởi vì người nhà lúc hắn sinh ra "câm điếc" không vứt bỏ hắn, lúc gây họa vô số không chán ghét hắn, như vậy là đủ rồi! Cho nên, hắn nguyện ý trả giá tất cả để thành toàn, thành toàn mẫu thân bảo vệ một chút máu mủ cuối cùng của tộc nhân Liên thị; thành toàn phụ thân nhận ân nghĩa của Tề Phong Vân và Trung Châu; thành toàn đại ca, thành toàn Vương Nguyên, cũng thành toàn Tề Hàm dùng ngoan ngoãn chinh phục tam thiếu. Ngàn vàng khó mua "ta nguyện ý", đây hết thảy, đơn giản hai chữ " nguyện ý" mà thôi.
Bởi vì lấy điều này làm tư tưởng chủ yếu vĩnh hằng bất biến, A Sở cấu tứ như vậy một Quân Mặc Ninh rõ ràng cường hung bá đạo không xuất bài theo lẽ thường, dần dần lại phát hiện hắn bị nhiều tình lý ân nghĩa trói buộc như vậy, kỳ thật hết thảy tất cả, đều là hắn nguyện ý.
Còn những người khác, mỗi người có mỗi một lập trường cá nhân, Quân cha trung với Tề thị trọn đời là cảm động với ân nghĩa năm đó của Tề Phong Vân, các bạn nhỏ, chúng ta nghĩ thế này, tương lai Hàm nhi, đền đáp ân cứu mạng năm năm trước của tam thiếu thế nào? Đền đáp tấm lòng nuôi dưỡng năm năm qua thế nào? Cho nên, đạo lý đều giống nhau, đúng hay không?
Chỉ là bởi vì mọi người quá yêu tam thiếu, quá thương Hàm nhi, cho nên, không thích người thương tổn bọn họ, kể cả phụ mẫu huynh đệ. A Sở may mắn biết bao!!!
Cảm ơn tất cả các bạn đã yêu thương bọn họ.