Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

chương 86: nhận một học trò

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tề Mộ Lâm không để Quân Mặc Ninh chờ lâu, sau bốn ngày, hắn liền dẫn theo Tề Hàm và Tề Vân đến tướng phủ.

Mấy ngày qua, hắn và Quân Vũ nhiều lần thương lượng sách lược của Quân Mặc Ninh đề cập đến khắp mọi phương diện cải cách Trung Châu, cũng triệu hoán quan viên liên quan hỏi hiện trạng, phát hiện thế mà lại chặt chẽ không ngờ tới!

Ví dụ như "Điền sách" đưa ra một điều, Trung Châu tồn tại hiện trạng hoang phí ruộng đất nghiêm trọng, rất nhiều đất đai bởi vì không ai trồng trọt mà hoang vu; nhưng rất nhiều bách tính cũng không có đất; cục diện mâu thuẫn. Do đó Quân Mặc Ninh đề xuất ý kiến đo đạc đất đai hiện có trên toàn quốc, tiến hành thống nhất đăng ký vào sổ; nếu có bách tính khai hoang thành công, cũng phải đến Sở Khai Thổ địa phương báo quan phủ, quan phủ sẽ cấp phần thưởng tương ứng. Có con số đất đai hiện hữu thì dựa theo đầu người phân chia "ruộng đất sở hữu", trên cơ sở này, bách tính có thể có dư đất đai để tiến hành trồng trọt, tức là "đất thuê"; mà thuế má từ "ruộng đất sở hữu" và "đất thuê" nộp lên trên cũng khác nhau.

Đương nhiên, trong đó còn liên quan đến vô số vấn đề, ví dụ như ruộng đất vốn có của đại địa chủ.

Không có một lần cải cách nào mà không tổn hại đến lợi ích bất kỳ bên nào, thế nhưng phương pháp Quân Mặc Ninh đề xuất sở dĩ hấp dẫn người khác, là vì trong sách luận y nói rõ, "Từ xưa cải cách chính trị, không lưu máu không hỗn loạn không thể đạt được kết quả, thật không khôn ngoan; nếu nói tiến hành tuần tự, nặng nhẹ có thể hoãn, xã tắc Trung Châu kéo dài nghìn năm, thời đại hưng thịnh cũng có thể..."

Một người hai mươi ba tuổi, thấy cục diện Trung Châu trăm năm nghìn năm sau này, ánh mắt sâu xa khiến Tề Mộ Lâm cực kỳ xúc động.

Quân Mặc Ninh đề xuất ý kiến cải cách trong sách luận "Nhân sách", "Điền sách", "Quân sách" đủ mười phương diện liên quan đến quốc kế dân sinh, thậm chí sau này được Tề Mộ Lâm và triều đình Trung Châu gọi là "Quân thập sách" .

Quân này là quân trong quân đội nha, khác với họ Quân của tiên sinh ớ :

Tề Mộ Lâm không quyết đoán như Tề Phong Vân, thế nhưng Tề Phong Vân chọn hắn làm người thừa kế, hiển nhiên có chỗ hơn người. Hắn thấy được thập sách này đối với xã tắc Trung Châu vô cùng có ích, cho nên, hắn nguyện ý đặt tôn nghiêm hoàng đế xuống, đi cầu giáo; cũng vì tính toán sâu xa, đi cầu học; càng vì tâm tư khẩn thiết thương con, đi cầu chữa bệnh.

Đến phủ tổng cộng có sáu người, Tề Mộ Lâm dẫn theo cận thị Hoàng công công; Tề Hàm dẫn theo Tần Phong; mà Tề Vân thì dẫn theo A Hỏa trở lại bên người hắn sau vụ ám sát.

Quân Tử Uyên biết được mục đích Tề Mộ Lâm, tự mình dẫn hoàng đế đi đến Vô Âm Các.

Quân Mặc Ninh đang ngủ, y đã quen nằm ngủ trên giường trúc trong sân; mà sau khi toàn bộ công việc đầu năm của Yến Thiên Lâu vào quỹ đạo, Sở Hán Sinh cũng trở về bên người y, lúc này, hắn đang xem một phần báo cáo nhân viên mới nhận chức của Vô Khi Lâu.

Cửa Vô Âm Các mở rộng ra, mọi người liền thấy được một bức tranh ngày xuân cực kỳ yên tĩnh như thế.

Tề Hàm tức khắc đau đớn thấu tim... lẽ ra, hắn chính là người trong tranh, dưới cảnh tượng như vậy, nhất định là hắn ở một bên làm bài vở nhìn như vĩnh viễn cũng làm không xong; thân thể tuy mệt, nhưng tâm lại vô cùng an yên...

Sở Hán Sinh nghe được động tĩnh ngẩng đầu đứng dậy tiến ra đón, hắn biết hoàng đế đích thân tới, thế nhưng không phải y ăn mặc thường phục sao? Sở Hán Sinh to con cố ý giả vờ không thấy, hơi thi lễ với Quân Tử Uyên một cái, nói, "Tướng gia, gia mới vừa ngủ..."

Đương nhiên, hắn tốn càng nhiều lực tự chủ, không nhìn tới thiếu niên hắn yêu thương năm năm!

Quân Tử Uyên nhìn con trai nằm trên giường trúc, hỏi, "Vết thương của hắn khôi phục không tốt sao?"

Sở Hán Sinh vội nói, "Không phải, tướng gia, đều là vết thương ngoài da, đã không ngại. Gia... chỉ là thói quen ở biệt viện..."

Quân Tử Uyên dừng một chút, nói rằng, "Đi gọi hắn dậy đi, hoàng thượng có chuyện hỏi."

Sở Hán Sinh ngỡ ngàng nhìn người đàn ông trung niên bên người thừa tướng một chút, giả ngây giả dại lên tiếng, xoay người đi.

Lần này, Tề Hàm tự mình đi tới, cửu tiệt run châm tạm thời khai thông mạch máu toàn thân hắn, nhưng dù sao đi nữa hắn cũng bị thương nặng, một lần hai lần cũng không thể hoàn toàn trị hết; thế nhưng so với hai tháng trước mà nói, đã không thể so sánh được.

Trái lại, Quân Mặc Ninh, sau khi châm cứu lại bị đánh một trăm roi mây gia pháp, Sở Hán Sinh nói y ngủ trưa là thói quen, nhưng chân chân thật thật lại là tinh thần sức lực bị tổn thương.

Bởi vậy có thể thấy được, nói "lấy mạng đổi mạng", cũng không phóng đại.

Sau khi Quân Mặc Ninh bị đánh thức, có chút ngẩn người, sau đó mới tỉnh táo lại theo Sở Hán Sinh đi vào phòng tiếp khách Vô Âm Các, nhưng trên mặt chung quy sót lại vẻ mệt mỏi chưa tỉnh giấc ngủ xuân.

Y không hành lễ, chỉ đứng ở nơi đó, phong thái ung dung.

Quân Tử Uyên không nhắc nhở, Tề Mộ Lâm cũng không trách tội, Tề Hàm cúi đầu cung kính đứng, đôi mắt Tề Vân từ lúc tiến vào liền không hề rời đi Quân tam thiếu hắn tâm tâm niệm niệm muốn bái thầy; cảnh tượng hôm nay khác hẳn với mọi khi, trên người mỗi người dường như đều lộ ra quái dị.

"Hoàng thượng, ngài tìm ta... có việc?" Quân Mặc Ninh hỏi, "Lại qua năm ngày mới là ngày chữa bệnh, ngài không cần phải gấp..."

Tề Mộ Lâm khoát tay nói, "Hôm nay ta tới, không chỉ vì chữa bệnh, Mặc Ninh, ngươi ngồi xuống trước, ta có việc... muốn nhờ..." Hắn dùng chính là "ta" và "nhờ".

Quân Mặc Ninh nhìn nhìn Quân Tử Uyên không có biểu tình gì, sau đó ngồi xuống ghế phía dưới phụ thân. Vết thương trên mông bị đè lên vẫn còn chút đau đớn, nhưng y cũng không để ở trong lòng.

"Hoàng thượng mời nói."

Tề Mộ Lâm cũng nhìn Quân Tử Uyên, sau đó bình thản nói, "Có hai chuyện, Mặc Ninh, một là cầu chữa bệnh, Hàm nhi bị bệnh hai tháng, mùng ba tháng ba sau khi ngươi châm cứu nó cứ như hai người khác nhau! Cho nên, ta muốn nhờ ngươi tận lực cứu chữa. Ta hỏi qua Trúc Hiên, y nói cửu tiệt run châm vô cùng tổn hại tinh thần sức lực thầy thuốc..."

"Trị bệnh cứu người là bổn phận thầy thuốc, sẽ không bởi vì tinh lực có thương tích mà thấy chết không cứu," Quân Mặc Ninh thừa dịp hoàng đế nói chuyện có khoảng trống liền cắt ngang, giọng nói cũng không cương quyết, lại lộ ra tự tin và kiêu ngạo, "Việc này lúc đầu ta đã nhận lời, hoàng thượng có thể yên tâm."

Tề Mộ Lâm gật đầu nói, "Chuyện thứ hai, là huynh đệ Hàm nhi và Vân nhi, bọn chúng ngưỡng mộ tài năng học thức của ngươi, một lòng muốn bái ngươi làm thầy..."

Quân Mặc Ninh đổi tư thế ngồi, cả người thoạt nhìn càng thêm tùy ý tản mạn, ánh mắt y rốt cuộc chính thức chạm vào người thiếu niên mặt đầy mong mỏi, tiếp đó cười nói, "Hoàng thượng, ngài không nói với hắn "sự tích huy hoàng" của Mặc Ninh mấy năm nay? Tứ hoàng tử theo ta học cái gì? Chơi bời lêu lổng hay là phóng hỏa đốt núi?"

Tề Mộ Lâm chưa tiếp lời, Tề Vân đã gấp gáp tiến lên, Tề Hàm kéo cũng không kéo kịp, "Đó chỉ là định kiến, Quân tam thiếu văn võ Trường An truyền khắp kinh thành, phụ hoàng cũng thừa nhận có dư! Còn có y thuật giúp ca ca chữa bệnh..."

"Vân nhi!" Tề Mộ Lâm quát khẽ.

Quân Mặc Ninh cười nhạt nói "Ta thấy ngươi muốn học không phải là văn tài võ công y thuật, mà là quy củ trưởng bối nói chuyện không nói leo!"

Trong nháy mắt yên tĩnh đó, ngay cả hoàng đế cũng cảm giác được khí thế uy nghiêm mãnh liệt một cách rõ ràng trong nụ cười của thanh niên biếng nhác đang ngồi.

Tề Hàm lặng lẽ thở dài.

Tề Vân bị chỉnh đến sửng sốt, sau đó mới biết mình phạm vào đại kỵ, hắn quỳ xuống, quỳ hướng về phía Quân Mặc Ninh, thành khẩn nói, "Tề Vân biết sai, chỉ là Tề Vân thật tâm muốn bái ngài làm thầy! Hôm nay phụ hoàng... không phải, cha không dùng thân phận hoàng đế tới, y lấy thân phận một người cha, tới giúp ta và ca ca cầu chữa bệnh cầu thầy!"

Tề Mộ Lâm gật đầu, chứng thực Tề Vân lời nói.

Quân Mặc Ninh nhìn hoàng tử đang quỳ, không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì. Cha con Tề thị sốt ruột nhìn y, ngoại trừ... Tề Hàm, từ lúc vào cửa đến bây giờ, hắn vẫn luôn cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên.

Sở Hán Sinh hận không thể lôi hắn qua đây ấn xuống đất giáo huấn! Hiện tại là lúc nào, có cơ hội tốt có thể gia nhập môn hạ gia như vậy, Tề Hàm ngươi đang làm cái gì?!

Môn hạ đại loại là một từ chỉ chung những người học trò, môn khách của một người nào đó.

Tề Hàm đang làm gì?

Hắn đang sợ! Từ khi hắn biết được Tề Vân muốn bái thầy, đồng thời cũng muốn hắn cùng bái thầy, hắn bắt đầu sợ! Hắn sợ tiên sinh không cần hắn! Bây giờ nói không rõ ràng, hắn còn có thể lừa mình dối người mà cho rằng, tiên sinh không đuổi hắn, hắn chỉ là bỏ nhà ra đi lần thứ ba! Nhưng mà, nếu như nói rõ ràng thì sao?

Hắn mãi mãi cũng không quên được một khắc hắn sắp chết kia, ánh mắt tiên sinh thất vọng đến tận cùng, lạnh buốt đến xương!

Hắn có đầy đủ lý do tin tưởng, tiên sinh hắn tuyệt sẽ không vì thân phận hắn thời khắc này mà mảy may lay chuyển; không cần hắn chính là không cần hắn! Tuyệt không thỏa hiệp!

Mà giờ khắc này Quân Mặc Ninh đang chờ, chờ Tề Hàm, y làm tất cả những thứ đó đều là vì giờ khắc này! Cầu chữa bệnh không phải trọng điểm! Cầu học mới phải!

Y mạo danh thế thân tham gia khoa cử, trình lên đại kế cải cách Trung Châu trăm năm, lại phạm tội khi quân; ở tửu lâu Duyệt Lai đánh cược tính mạng châm kim chữa bệnh; sau khi về nhà chịu khổ gia pháp trách đánh! Tất cả những thứ đó, đều là vì giờ này khắc này, Tề Mộ Lâm động lòng mến mộ tài năng muốn giao con trai cho y dạy dỗ!

Y muốn cho Tề Hàm một thân phận danh chính ngôn thuận, hắn đường đường là hoàng tử, cũng là thiếu chủ Yến Thiên Lâu, càng nhiều hơn hắn chính là học trò Quân Mặc Ninh!

Nhưng ý trời luôn trêu người, học trò y bởi vì quá lo được lo mất mà cuối cùng không nhìn thấy y nhìn thấy tiên sinh hắn hao tâm tốn sức, do đó dưới tình cảnh này bỏ lỡ ánh mắt chờ đợi rõ ràng kia.

Quân Mặc Ninh yên lặng một lúc lâu, trong ánh mắt mong mỏi của hai cha con Tề Mộ Lâm gật đầu nói, "Hoàng thượng nhìn trúng là vinh hạnh của Quân tam, ta đồng ý thu Tề Vân làm học trò, cũng bằng lòng chữa bệnh cho đại hoàng tử."

Tề Vân mừng rỡ như điên, nhưng vẫn không quên Tề Hàm, nói, "Tiên sinh, ca ca ta thì sao?"

Quân Mặc Ninh rốt cuộc cùng đứa nhỏ y đích thân nuôi dạy bốn mắt nhìn nhau, chỉ là ánh mắt đã bình tĩnh đến không hề gợn sóng, y đảo mắt từ tốn nói với Tề Mộ Lâm, "Quân tam chỉ nhận một học trò."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio