Tề Hàm nghe vậy buông Sở Hán Sinh ra, trong đôi mắt khóc đến sưng đỏ tràn đầy nghi hoặc. Sau khi hắn tỉnh lại tiên sinh chỉ xem bệnh cho hắn một lần, sao lại thế...
Sở Hán Sinh đặt roi mây lên bàn, cầm khăn lau mặt cho hắn, nói, "Hàm nhi, nhiều năm như vậy ngươi còn không biết tiên sinh ngươi sao, tâm cao khí ngạo trong mắt không dung được hạt cát, làm nhiều chuyện hơn nữa cũng tuyệt không dễ dàng nói ra khỏi miệng. Thân làm học trò, lẽ nào ngươi chỉ thấy y đối xử hời hợt, nghiêm khắc với ngươi?"
Tề Hàm lắc đầu nói, "Hàm nhi biết tiên sinh cũng để tâm Hàm nhi..."
Sở Hán Sinh cũng lắc đầu nói, "Ngươi biết y để tâm, lại không biết y để tâm bao nhiêu, đứng lên, sư phụ chậm rãi nói cho ngươi. Việc đã đến nước này, nếu không nói cho ngươi, ngươi và tiên sinh ngươi chỉ biết mang đến đau khổ và thương tổn cho nhau."
Tề Hàm đè tay Hán Sinh lại, mắt nai sợ hãi, "Sư phụ, Hàm nhi... tới lập quy củ... Hàm nhi... quỳ nghe..."
"Ngươi còn sợ chính mình quỳ không đủ!" Sở Hán Sinh xốc thiếu niên gầy như que củi lên, ấn lên ghế, "Trước khi tiên sinh ngươi nguôi giận, ngươi tốt nhất cẩn thận cái thân da thịt này của ngươi!"
Sở Hán Sinh dời cái ghế ngồi xuống đối diện thiếu niên, trầm giọng nói, "Cẩn thận nghe, cẩn thận nghĩ, không cần nói, không cần nhận sai, nghe chưa?"
Thấy thiếu niên nghiêm túc gật đầu, Sở gia tiếp tục nói, "Thân thế ngươi chúng ta sớm đã điều tra rõ, chỉ là muốn chờ sau khi ngươi trưởng thành đủ tự lập sẽ nói cho ngươi biết, đi con đường nào để ngươi tự lựa chọn; mấy năm nay tiên sinh ngươi ngấm ngầm sắp xếp rất nhiều quan viên không dễ làm người khác chú ý nhưng rất quan trọng trong triều, vì để một ngày kia nếu ngươi có tâm lên ngôi, ngoại trừ thân phận con trai trưởng hoàng hậu, còn có đầy đủ ngoại viện giúp ngươi."
Tề Hàm nghe đến kinh tâm.
"Lần này một kích trước khi Tào Mặc chết quả thật cắn thấu xương ba phần, cha con thừa tướng rơi vào cục diện khó cả đôi đường, nhưng ngươi nên tin tưởng tiên sinh ngươi, đây là khó khăn, nhưng không phải đường chết; mặc dù sẽ trả giá thật lớn, nhưng cũng tuyệt không bắt ngươi đi trả!"
"Sau khi ngươi bị Tào Khiêm tóm được, chúng ta liền vội vàng bảo người ổn định Tào Khiêm, sắp xếp chứng cứ chứng minh thân thế ngươi, còn thu thập chứng cứ phạm tội trên mọi phương diện của Tào gia, nhưng cuối cùng vẫn để ngươi qua dưới tay Tào Khiêm một lần. Hàm nhi, nếu mấy năm nay tiên sinh ngươi không yêu cầu ngươi nghiêm khắc, đồng thời ngươi chuyên cần luyện không nghỉ, thủ đoạn Tào Khiêm dùng trên thân thể ngươi, đủ để muốn mạng của ngươi!"
Tề Hàm nghĩ lại cũng phải sợ, bây giờ nhớ tới, hắn không dám xác định nếu như quay lại một lần, hắn có thể chịu nổi hay không...
"Đêm giao thừa, ta và tiên sinh ngươi liền tiến cung, ta phụ trách canh gác, tiên sinh ngươi dùng cửu tiệt run châm giúp ngươi châm kim ổn định mạch tượng; ngươi cũng học y, dĩ nhiên biết bộ châm pháp này cực kỳ hao tổn tinh thần sức lực thầy thuốc, có thể nói là thuật "lấy mạng đổi mạng"... Ngươi không có cách nào tưởng tượng sắc mặt y lúc đi ra từ phòng ngươi đêm hôm ấy! Sau đó tiên sinh ngươi giúp ngươi châm kim mỗi đêm, sau liên tiếp bảy đêm, rốt cuộc bệnh không dậy nổi..."
Tề Hàm lại bắt đầu rơi nước mắt, hắn làm sao biết được lúc hắn bất tỉnh sắp chết, tiên sinh ở bên cạnh hắn hằng đêm!
"Mấy ngày đó, y bắt tay bố trí Tần Phong mang theo kịch bản quá khứ năm năm nay cho ngươi, tiêu trừ hoàn toàn nghi ngờ của hoàng đế đối với Quân thị và nỗi lo về sau cho ngươi; tinh lực y cực kém, mỗi lần đều mê man ngủ thiếp đi, ngày hôm sau thức dậy, ta đều thấy trên gối mơ hồ có vệt nước mắt..."
Tề Hàm rơi nước mắt đầy mặt, ngậm miệng không nói.
"Tiên sinh ngươi bệnh một tháng, trong lúc đó vẫn chuẩn bị đủ loại thủ tục khoa cử văn võ, y muốn phải kéo đứa nhỏ y hao tốn vô số tâm huyết nuôi dạy ra trở về; lần này, y muốn cho ngươi một thân phận danh chính ngôn thuận, một danh phận! Ngươi biết y mạo danh thế thân, nhìn như cảnh tượng nở mày nở mặt, kỳ thật phạm tội khi quân! Hoàng đế muốn cầu cạnh y nên không trách cứ, sau khi về nhà, tướng gia thỉnh gia pháp roi mây trách phạt đau đớn đằng đẵng một trăm roi! Cho đến hôm nay đã được bốn ngày, ngươi nhìn ra trên người tiên sinh ngươi còn có tổn thương chưa lành sao? Y bỏ ra cái giá lớn như vậy, ngươi thì sao? Cơ hội thoáng qua rồi biến mất, ngươi lại còn ở đó hối hận! Bỏ lỡ lần này, ngươi còn muốn để tiên sinh ngươi làm những gì để mang ngươi trở về?"
Tề Hàm rốt cuộc vẫn trượt xuống quỳ trên mặt đất, sững người không biết nói cái gì, sư phụ không cho hắn nói chuyện, cũng không cho hắn thỉnh phạt, nhưng mà hắn cảm thấy bản thân mình ngoại trừ thỉnh phạt sau đó hung hăng chịu một trận, còn có thể bày tỏ hối hận trong lòng thế nào?
"Hàm nhi, ngươi nhìn sư phụ, nghe rõ lời sư phụ!" Sở Hán Sinh ngồi xổm xuống nhìn thẳng Tề Hàm, trịnh trọng nói, "Sư phụ muốn nói những thứ này với ngươi, không phải muốn ngươi hối hận tự trách mình, sau đó lại nghĩ tự tổn thương mình thế nào để trả lại! Sư phụ chỉ muốn ngươi biết, tiên sinh ngươi chưa từng không cần ngươi! Cho dù y bảo ngươi làm thư đồng, cũng chỉ là đang phạt ngươi! Nghe rõ chưa, phạt ngươi! Giống như đánh ngươi bằng roi mây!"
Mắt Tề Hàm dần dần sáng lên, tựa như đẩy ra mây mù nhìn thấy trời quang.
Sở Hán Sinh tiếp tục nói, "Bây giờ tiên sinh ngươi vẫn chưa nguôi giận, mặc kệ y đối với ngươi thế nào, mắng ngươi ngươi nghe, đánh ngươi ngươi chịu, nhưng không thể suy nghĩ lung tung, càng không thể tự quyết định! Hàm nhi, chỉ có ngươi chân chân thật thật ở bên người chúng ta, tâm ta và tiên sinh ngươi mới yên ổn, ngươi biết chưa!"
"Sư phụ, Hàm nhi..."
"Hán Sinh, ngươi đánh xong đã bắt đầu tán gẫu?" Thân ảnh quen thuộc đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng hai thầy trò quỳ ngồi trên mặt đất nói chuyện, phân phó, "Cởϊ qυầи ra, ta nghiệm thương."
Hiểu như thế nào đi nữa là một việc, dù sao dư uy vẫn kính nể tận xương, Tề Hàm cúi thấp đầu di di đầu gối quỳ đoan chính, tư thế khiêm tốn phục tùng. Cảnh tượng như vậy, hai tháng nay thường xuyên xuất hiện trong mộng ngoài mộng, thậm chí bây giờ tiên sinh và sư phụ đang ở trước mắt, vẫn như trong mộng cảnh!
Sở Hán Sinh đứng lên bất đắc dĩ nói, "Gia, Hán Sinh... không xuống tay được..."
"Ý ngươi là các ngươi hàn huyên gần nửa canh giờ? Trò chuyện gì vậy?" Quân Mặc Ninh đi tới cầm roi mây trên bàn lên thuận miệng hỏi, "Ngươi xác định muốn ta tự mình ra tay?"
Không xác định! Tốt nhất hai ta đều không động tay! Đây là nội tâm chân thật nhất của Sở gia cao to hò hét! Nhưng cân nhắc tới lui, Sở gia vẫn không cách nào tự mình ra tay. Dù rằng hắn đánh, Tề Hàm có thể chịu đau ít hơn!
"Gia, mấy ngày nay ngài vì Hàm nhi... lao lực quá độ, việc này hắn nên biết.." Giọng Sở Hán Sinh cũng có chút không chắc chắn, bọn họ đến từ dị thế, đời này có chấp niệm của cả đời này.
Quân Mặc Ninh quả nhiên có chút kinh ngạc nhìn Sở Hán Sinh, tiếp đó cũng chỉ cười cười nói, "Ngươi nói cho hắn biết làm gì? Hắn không phải tự xưng thông minh cái gì cũng nghĩ đến rõ ràng sao? Ngươi để hắn tự suy nghĩ lung tung tự cân nhắc!"
Thấy gia nhà mình không trách cứ, Hán Sinh yên lòng, "Hàm nhi dù sao cũng còn nhỏ, chuyện này lại liên quan đến thân thế hắn với tiên sinh hắn để tâm, khó tránh khỏi mất phương hướng làm chuyện hồ đồ. Gia, hắn chịu khổ trên tay Tào Khiêm, ngài niệm tình hắn lần này tìm được đường sống trong chỗ chết còn có những năm gần đây nghe lời hiểu chuyện, đừng lại tức giận đứa nhỏ."
"Không tức giận?" Quân Mặc Ninh tức giận đến dùng roi mây chọc chọc đỉnh đầu Tề Hàm, "Lớn lên trong đầu toàn đậu phộng sao? Ta tốn bao nhiêu tâm tư an bài cục diện hôm nay? Ngươi cho rằng tính toán Tề Vân qua đây bái thầy rất dễ dàng? Mẹ hắn là Dung Chỉ Lan! Không có đầu óc có thể trường thịnh không suy trong cung sao? Kết quả sao? Tề Vân người ta thành tâm thành ý cầu khẩn bái thầy, hắn thì sao? Có phải còn chờ ta đi cầu hắn hay không?!"
Đỉnh đầu Tề Hàm đỡ roi mây không dám ngẩng lên, chỉ có thể cúi người dập đầu, cộp cộp ra tiếng.
"Vậy gia dự định đối đãi... Tề Vân thế nào, còn có, thật sự vẫn để Hàm nhi làm thư đồng?" Sở Hán Sinh thử dò xét hỏi.
Quân Mặc Ninh liếc xéo Sở gia to con ngay cả động chút tâm tư cũng trắng ra như vậy, bất đắc dĩ nói, "Còn có thể thế nào nữa? Đang nổi nóng lời đã ra khỏi miệng, cũng không thể bây giờ liền đổi ý nhận hắn!? Nhìn hắn thể hiện, để ta hài lòng rồi hãy nói. Về phần Tề Vân, cũng là một đứa bé tốt, hắn thành tâm bái thầy ta dĩ nhiên tận tâm dạy học. Về sau mặc kệ hai người bọn họ ai ngồi lên vị trí kia, vận nước thiên hạ Trung Châu cha ta và ca ta bảo vệ, dù sao vẫn phải kéo dài thêm."
Sở Hán Sinh gật đầu, chung quy tranh thủ chút khả năng vì đứa nhỏ trước mắt.
"Hán Sinh, hôm nay ngươi nhiều lời như vậy, không phải là muốn để ta quên chuyện lập quy củ chứ!?" Vẻ mặt Quân Mặc Ninh hoài nghi nói, "Hắn hồ đồ thành như vậy ta phạt hắn ba mươi roi mây, đã lợi cho hắn! Thế nào? Ngươi muốn ở lại xem phạt? Hay là đi ra ngoài chờ bôi thuốc cho hắn?"
Sở gia cao to tức giận đến vung tay ra cửa! Trong lòng vừa chua xót lại vừa phấn chấn, lần này, cuối cùng rẽ mây nhìn thấy mặt trời! Đều là người thông minh hiếm thấy, gặp chuyện còn thật sự không bằng hắn! Ôi chao, gia ra tay phỏng chừng cái mông Hàm nhi phải nở hoa, vẫn nên chuẩn bị thêm chút thuốc mỡ đi! Sở gia hùng hùng hổ hổ rời đi.
"Quỳ chỗ đó đi, cởϊ qυầи." Trong phòng trong, Quân Mặc Ninh chỉ chỉ giường la hán bên tường, "Năm năm trước lập quy củ cho ngươi như vậy, năm năm sau vẫn như vậy, một chút tiến bộ cũng không có!"
"Dạ... tiên sinh..." Tề Hàm trước sau nhớ kỹ lời vừa rồi của sư phụ, tiên sinh để tâm mình, chỉ là hắn thật sự sai quá sai rồi, tiên sinh phạt thế nào cũng là phải!
Thời gian quỳ cả ngày hôm nay không ngắn, dưới gối đã đau mỏi, liên lụy đến chỗ xương cẳng chân từng gãy cũng có chút cảm giác đau đớn mơ hồ, nhưng Tề Hàm không dám nói, cũng không dám đứng dậy, quỳ gối đến bên giường la hán, hai tay cởϊ qυầи đến đầu gối lộ ra cái mông gầy gò tái nhợt; giờ đây vóc người hắn đã cao, không thể nằm nhoài nửa người trên giống như khi còn bé, liền lấy cùi chỏ chống ván giường, làm tốt quy củ và chuẩn bị chịu phạt.
"Hàm nhi có lỗi... Thỉnh tiên sinh phạt nặng."
Vật đổi sao dời, nhưng mà dường như bất kể qua bao lâu, dưới tình cảnh này, yên lòng vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Trên đường trưởng thành nhiều gập ghềnh, nếu vẫn có một người vì mình vạch rõ phương hướng, sửa chữa sai lầm, có thể dựa vào có thể tin cậy như vậy... mặc dù y sẽ trách phạt, đó cũng là trời xanh thiên vị rồi...
Nghĩ đến đó, roi mây đã xé gió! Khi roi mây cứng cỏi sắc bén nện xuống da thịt, trong nháy mắt truyền đến đau đớn tận nội tâm! Mà trên hai cánh mông, một dấu vết sưng lên đỏ như máu lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được xuất hiện.
Tề Hàm hít vào một cái, chôn đầu xuống. Cái thứ hai đã gào thét tới!