Trên tấm bảng hiệu bằng ngọc vẫn là mấy chữ triện huyết sắc.
- Đoạt tài vật của người, giết! Hại tính mệnh người, giếtt! Giả danh lừa bịp người, giết. Truyện Sắc Hiệp -
Trong hàng chữ vẫn hàm chứa kiếm ý huyền diệu nhưng hiện giờ nhìn xem cũng tầm thường. Ngẫm lại hơn trăm năm trước khi hắn vừa đọc mấy chữ này liền bị ép tới ngay cả hô hấp cũng khó khăn, bất giác cười lên. Hắn một đường tiến vào trong đại thành, thẳng tới Lăng Lan trai. Nếu muốn hỏi rõ tình hình Tiên Thiên sát trận trong Huyền Thiên giới thì không ai có thể biết hơn Luyện Khí Sư Lâm Đan.
Khi hắn tới nơi thì bất giác giật mình, trước cửa đóng chặt, dùng hồn niệm thăm dò bên trong thì không thấy bóng dáng một người nhưng bảng hiệu trước cửa vẫn là Lăng Lan trai, chưa hề đổi chủ.
Nhạc Vũ hơi nhíu mày, dùng tử vi đẩu số bắt đầu suy tính, qua một lát thì cười khổ.
- Nguyên lai là ta đã liên lụy vị lão ca này, nhưng dù sao Chung Ly Ý khi chết cũng chưa từng nói qua hắn, chắc là đã bình yên thoát thân nhưng lại tính không ra nơi hạ lạc.
Nếu vào lúc thiên cơ chưa hỗn loạn thì còn dễ dàng, lúc này không biết được cân cước của Lâm Đan thì quả thực khó dò.
Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ cũng không nghĩ thêm, tùy ý chọn một bảo lâu mua một miếng hồn ngọc, trong đó không chỉ ghi lại vị trí sát trận Tiên Thiên trong Huyền Linh giới mà ngay trận đồ bên trong cũng có.
Chỉ là độ thật giả của cái thứ hai thì Nhạc Vũ cũng khó biết, bất quá nếu như trận đồ này hữu dụng thì thương gia cũng không bán với giá mười viên tiên thạch.
Tâm niệm hắn vừa động liền ly khai mật cảnh, từ xa cảm thấy một đạo khí tức cực kỳ to lớn náu trong hư không, rất giống với kiếm ý trên biển hiệu.
Nhạc Vũ nhìn qua vô số mảnh vỡ thời không thì thấy một thân ảnh hồng sắc đừng sững trong không trung, lập tức biết được đó chính là chủ nhân mật cảnh.
Hắn thoáng suy nghĩ liền hiểu người này tới đây vì mấy Thiên Tiên dưới trướng. Không ngờ người này lại ngạo khí như thế, hôm trước hắn chỉ bức lui mấy hồn niệm Thiên Tiên tu sĩ, cũng không tiến hành đả thương nhưng chỉ sợ trong mắt vị chủ nhân này là vô vô cùng nhục nhã.
Nhạc Vũ nhíu mày cảm giác vô cùng đau đầu, thật sự không có ý tranh giành, hắn vẫn có chút hảo cảm với người này, nếu không có quy củ sâm nghiêm của mật cảnh thì vào trăm năm trước đã chết bởi tay Chung Ly Ý.
Nghĩ lại thì điều này quả thật cũng do mình hơi nóng vội, chịu sự kiểm tra của mấy Thiên Tiên cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Chỉ là tâm tính của hắn qua vài thập niên này đã có biến hóa, từ sau khi phi thăng thì những Thiên Tiên tầm thường đã không phải là đối thủ. Hôm nay trong mắt xem Ngọc Tiên Thiên Tiên không khác con sâu cái kiến, sao mất công dây dưa với bọn họ, tựa hồ hơi có chút đắc ý.
Nhạc Vũ nghĩ vậy nên chuyển hướng độn quang lách qua một bên.
Chỉ là vừa mới vút lên thì thân ảnh hồng sắc phía xa đã hừ lạnh một tiếng.
Một đạo kiếm quang như lụa xuyên qua vô số không gian chém thẳng đến hắn.
Kiếm ý lăng lệ ác liệt, trong nháy mắt đã đến trước người, so với kiếm ý trong hàng chữ kia càng mạnh hơn gấp trăm lần!
Nhạc Vũ nhíu mày, chiến ý thoáng qua trong mắt rồi biến mất, tiện tay phất qua đẩy lui kiếm quang rồi cao giọng:
- Đạo hữu thứ tội, mới vừa rồi là ta không đúng! Ngày khác có rảnh sẽ đến tạ lỗi.
Lúc còn nói chuyện thì thân hình vẫn hóa quang phi độn chưa từng dừng lại, nháy mắt đã không còn tung tích.
Thân ảnh hồng sắc kia cũng nhíu mày ngạc nhiên nhìn về hướng Nhạc Vũ, lâm vào trầm tư.
Vừa rồi cố nhiên hắn không xuất toàn lực, nhưng người kia cũng là ứng phó hời hợt, chắc là không phải tu sĩ cùng giai.
Chỉ là nhân vật bậc này sẽ bị áp chế rất lớn ở ngoài hàng rào thời không, không thể dễ dàng đi ra. Ngay cả hắn có dị bảo trong tay nến mới có thể xuyên qua nhưng cũng không cách nào náu thân quá lâu, vì sao người này lại có thể xuyên toa như thường ngoài thời không loạn lưu.
Người này tuy có một thân thần thông tuyệt đối mạnh mẽ nhưng lại không có ngạo khí khinh người, sau khi biết mình sai liền trực tiếp thừa nhận, dường như là một người đáng để giao kết.
Thân ảnh hồng sắc khẽ lắc đầu, chiến ý bất giác biến mất, sau một khắc liền trở về mật cảnh.
Nhạc Vũ dùng độn quang Đại Ngũ Hành nguyên từ chỉ qua khoảnh khắc đã ở ngoài Huyền Linh giới.
Đây cũng là một thế giới Tiểu Thiên khổng lồ, chỉ hơi kém hơn Thiên Huyền Giới, có thể dung nạp được Thiên Tiên tu sĩ vậy cũng có ít nhất mấy tỷ nhân khẩu.
Lúc Nhạc Vũ đến thì đã thấy mấy trăm vạn tiên tu tụ tập, cho dù hắn vừa đồ sát mấy trăm vạn tu sĩ cũng thấy choáng ngợp.
Trong đó nhân số Tiệt Giáo đông nhất chừng trăm vạn, bao gồm cả các môn các phái. Tiếp theo là Xiển Giáo chừng vạn người, tất cả đều có tu vi trên linh tiên, trận hình nghiêm chỉnh, còn lại là người của Tây Phương Giáo mặc trang phục kỳ dị, chừng bốn mươi vạn.
Những môn phái còn lại và tán tu thì có tu vi bất đồng, bất quá tụ cùng một chỗ cũng có thanh thế hùng tráng.
Nhạc Vũ vốn đã cải trang thành một tán tu ngọc tiên nên lúc này an tâm trà trộn vào trong, liếc nhìn quan sát bốn phía.
Hắn cảm giác tuy ba đại giáo phái thế lớn nhưng chư tông đạo gia còn lại cũng không phải không có lực tranh giành, có mấy vị Thái Thanh Huyền Tiên ẩn tàng, đều được khuy thiên châu thấy rõ.
Đã hiểu rõ cục diện bên ngoài Huyền Linh giới, Nhạc Vũ liền khai mở chân long nhãn nhìn về bên trong thế giới này.
Tìm kiếm hồi lâu thì hắn thấy trong một thâm cốc cũng đồng dạng đang hội tụ vô số tu sĩ, tu vi trên linh tiên chừng mấy ngàn, nhìn thanh thế thua xa chỗ bên ngoài hàng rào. Nhạc Vũ biết đây là chiến lực chân chính của tu sĩ bản thổ Huyền Linh giới.
Người bên ngoài giới khi tiến vào nếu như không có dị pháp kỳ bảo thì tu vi cũng sẽ lập tức bị đè xuống mấy tầng cấp.
Nhiều người hội tụ như vậy kỳ thật chỉ để biểu dương thanh thế, đến khi đoạt bảo không có một điểm tác dụng, tiến vào bên trong liền bị tu sĩ Huyền Linh giới có tu vi thấp hơn dễ dàng đánh chết.
Bất quá bên ngoài giới cũng không thiếu người có đại thần thông không sợ hơn mười vị Thiên Tiên bên trong, chư môn chư phái, cũng đều có thủ đoạn của mình.
Hết thảy đều đứng bên ngoài hàng rào quan sát, chưa từng sai người tiến vào. Nếu có ai tiến gần đều bị mấy trăm vạn người nhìn chằm chằm xem động tác để tìm cách suy nghĩ.
Những người bên trong cũng không cách nào phá giải sát trận, chỉ có thể đồng dạng đứng ngoài quan sát.
Nhạc Vũ buồn cười, đây chẳng phải nói ba vị hoàng thượng đi cùng sẽ không có nước uống sao?
Chư môn chư phái chắc giằng co ở đây cũng đã qua thời gian trăm năm?
Hắn dùng hồn niệm nghe ngóng mấy tiên tu trò chuyện thì biết không phải như thế, chư môn phái đã ba lần điều động người tiến vào nhưng mỗi lần đều bị giết sạch, hao tổn vô số tiên tu, tuy nhiên cũng đã xác định được một nửa trận đồ sát trận.
Tình trạng giằng co hiện giờ là do các bên đang chờ thời cơ để tốt nhất để tranh đoạt linh bảo.
Nhạc Vũ lại dùng tử vi đấu số tính toán rồi cười nhẹ:
- Thì ra là thế, đang chờ hai linh bảo triệt để hình thành?
Nếu hắn suy tính không sai thì khi hai linh bảo thành hình sẽ hấp thu đại lượng linh lực khiến uy năng sát trận sẽ giảm đi ít nhất ba thành, đó là cơ hội cuối cùng để chư môn phái đoạt được linh bảo. Thời gian tính ra áng chừng cũng chỉ còn bốn năm năm.
Nhạc Vũ dứt khoát đem hóa thân trà trộn còn bản thể tiến vào Thiên Ý Phủ, lợi dụng chênh lệch thời gian để tu hành.
Lần trước hắn đã nhờ lực tinh thần chu thiên tu thanh Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ mười lăm nên còn thừa lại rất nhiều tinh hoa ngũ hành thu thập ở Tây Hải, đủ cho hắn tu đến tầng thứ mười sáu.
Thời gian bốn năm trong Diễn Thiên Châu tương đương với hai mươi năm bên ngoài, dù không có khả năng đột phá lên tầng mười bảy nhưng thực sự tin tưởng nhờ vào ngộ lực của cảnh giới thần minh hoàn thành hơn nửa phù trận tầng thứ mười sáu.
Tiếp đó là Tứ Cửu Huyền Công, tuy hắn đã đột phá tới tầng thứ sáu ở Địa Tiên giới nhưng vẫn chưa vận dụng thuần thục.
Lúc rảnh rỗi hắn diễn giải cho mấy người Nhạc Trương thị, đặc biệt là phép ngưng kết thủ ấn, dựa vào Nguyên Trí linh quả, cùng Tử Khuyết Thiên Chương nên tạo nghệ trận đạo của mấy người đều đại tăng.
Nhạc Vũ thậm chí vì thế mà chọn một chỗ mật cảnh xa Huyền Linh giới để cho mấy người độ kiếp.
Mấy người đều đã đạt đến cảnh giới Thiên Tiên, chỉ cần tu luyện một thời gian sẽ trùng kích đỉnh phong.
Khó khăn lắm mới trải qua năm thứ năm ở Diễn Thiên Châu thì tại một ngọn núi chỗ hạ giới đột nhiên có một đạo hồng quang vọt lên, toàn bộ thế giới đều chấn động không ngớt.
Nhạc Vũ dừng tu hành, lộ ra vài phần hỉ sắc, biết chắc là Đằng Huyền xuất thế.
Hắn khai mở long nhãn nhìn ra ngoài phủ thì quả nhiên thấy một hỏa xà cực lớn có mười tám cánh đang nhanh chóng bay đến, hóa thành một điểm hồng quang nhảy vào trong động thiên.