Lúc bắt đầu vẽ thì ngòi bút của Nhạc Vũ như nước chảy mây trôi nhưng về sau càng lúc càng chậm, có lúc còn dừng lại nghiên cứu rồi mới vẽ tiếp.
Bất quá mỗi khi một ít đường cong màu sắc khác nhau và những điểm nhỏ được vẽ lên trên phù chỉ thì cảm ứng linh lực thiên địa của Nguyên Thiên Huyết Ngân phù lại càng mạnh mẽ, dường như có một lực lượng muốn đột phá mà ra.
Ước chừng qua ba ngày, Nhạc Vũ mới dừng lại nhìn về phía trước, lúc này trên lá phù đã hình thành một trận đồ cực lớn.
Lúc này Nhạc Vũ lại càng hối hận việc đã thả ra hơn phân nửa tiên tu trong Tam Linh Trấn Tiên bàn, nếu có nó thì trận đồ càng thêm hoàn mỹ cường đại mấy phần.
- Mà thôi! Nếu linh trận quá phức tạp thì những người kia áng chừng cũng diễn luyện không đến
Nhạc Vũ cười chế giễu rồi lại lộ vẻ chờ mong.
Trận đồ này chính là hắn dựa theo Tam Linh Trấn Tiên bàn chế thành, đồng dạng kết hợp ba loại linh trận, tụ lực chúng tiên, gọi là Tam Huyền Thủy vân trận, chỉ là trước mắt không có công phu luyện chế trận bàn, cũng may người dưới trướng hắn hiện giờ cũng chưa cần trận bàn làm cơ sở, trực tiếp sử người thao luyện là được.
- Với uy năng đại trận này chắc hai mươi vạn linh tiên tu sĩ sẽ có thể kháng cự một vị Thái Thanh Huyền Tiên Yêu Hoàng! Với thực lực hiện giờ đủ đối phó những yêu tu kia, bất quá với đám Yêu Thánh sau lưng lại có chút phiền phức.
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ bất giác đau đầu khẽ xoa thái dương, trong lòng chợt động lấy ra một đồ quyển, mở ra là một trận đồ kiếm trận bốc lên sát khí âm lạnh.
Nhạc Vũ nhìn lướt qua có chút vui vẻ, năm đó hắn trao đổi với Luyện Huyền tán nhân ở mật cảnh Quy Khư cung được một trận đồ kiếm trận vẫn niêm phong trong không gian tu di, không ngờ lúc này lại có chỗ dùng.
Nhìn vào thấy sự huyền ảo của nó không dưới Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận, uy năng cũng kém không xa, càng khó được là kiếm khí cần thiết của nó lại cực kỳ đơn giản, chỉ cần ba mươi sáu thanh tiên binh là được, dĩ nhiên phẩm giai kiếm khí càng cường thì uy năng kiếm trận càng mạnh mẽ tuyệt đối!
- Ba mươi sáu thiên cương Thai Tàng Hư Không Kiếm Trận sao?
Nhạc Vũ nhếch miệng, đem ý niệm quét vào trong không gian tu di mở tàng khố, chỉ chốc lát sau liền có hai trăm thanh phi kiếm bay ra trước người.
Từ sau khi hắn tiến nhập Hồng Hoang giới, liên tục chiến đấu ở các chiến trường tứ phương, đã tàn sát đến mấy trăm vạn nhân mạng, riêng trên linh tiên đã trên mười vạn, bảo vật lấy được nhiều không đếm hết, dù lần trước đánh một phần nhỏ vào Thiên Nguyên giới thì vẫn là hào phú, kiếm tiên cao giai bên trong có chừng hơn vạn thanh, số lấy ra hiện giờ đều trên tứ phẩm, cấp hậu thiên linh bảo đã có mười chín thanh.
Nhạc Vũ chọn kỹ lựa ra ba mươi sáu thanh tiên, trong đó có mười chín thanh tiên binh linh bảo và mười bảy thanh trên tam phẩm!
Đáng tiếc là tiên binh Hậu Thiên Linh Bảo tứ phẩm lại chỉ có ba thanh, phân ra phương vị Tứ Tượng không đều, nếu không uy lực kiếm trận lại càng tăng thêm.
Hắn lại còn phải đem những binh khí này thay hình đổi dạng sao cho người ngoài nếu muốn nhận ra lai lịch cũng phải mất thời gian.
Nhạc Vũ cũng không muốn dùng Tiên Thiên băng tâm linh diễm nơi đây, một vì không đủ thời gian, hai vì cũng không thích hợp để luyện chế linh bảo thủy hệ.
Tâm niệm hắn vừa động, liền quay trở lại động thiên trong Thiên Ý Phủ.
Toàn bộ thế giới ở đây đều do hắn khống chế, chỉ cần một ý niệm đã tùy ý điều khiển bành trướng ra không gian mấy tỷ dặm. Lúc này dường như tất cả linh lực thiên địa ở đây đều đang quán thâu về động thiên, duy trì chênh lệch thời gian khiến nồng độ tương đương với linh mạch tiên giai nhất phẩm.
Dùng linh lực mênh mông làm than, sáu chủng linh diễm làm vật dẫn, chỉ một thoáng trước người Nhạc Vũ đã hình thành nên một tháp linh diễm sáu tầng hừng hực thiêu đốt trận đồ kiếm trận.
Thời gian trong động thiên chênh lệch gấp bốn lần bên ngoài, qua ngày thứ hai mươi thì trận đồ tán xuất linh quang bốn phía rồi hóa thành ngàn trượng bay lên, thôn thổ linh lực thiên địa hồi lâu mới hoàn thành, thu nhỏ lại rồi rơi vào lòng bàn tay Nhạc Vũ.
Đang lúc định tiến hành luyện chế ba mươi sáu thanh tiên binh thì trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, thần hồn nhập vào hóa thân xuất ra bên ngoài, vừa lúc Cự Linh Thần và Vi Minh Tử cùng đến ngoài cửa khom người
:
- Bẩm Bệ Hạ, sứ giả đế đình ta đã phản hồi! Mười một vị Yêu Hoàng đều không đáp ứng lui binh, còn mắng chửi nhục nhã.
Nhạc Vũ sớm có sở liệu, tuy nhiên mục đích sai người đi cũng chỉ kéo dài thêm chút thời gian mà thôi. Hắn khai mở long nhãn thì thấy sắc mặt Cự Linh thần tái nhợt, trong mắt ẩn hàm giận dữ, Vi Minh tử cũng đồng dạng.
Nhạc Vũ bất giác nhướng mày:
- Những Yêu Hoàng đó nói gì?
Vi Minh Tử do dự một hồi rồi cười khổ:
- Mấy vị khác chỉ đem sứ giả đuổi đi không nói gì, duy chỉ có Cửu Sơn Yêu Hoàng Xa Lôi, Hư Thiên Yêu Hoàng Âm Cửu Lệ, Liên Sơn Yêu Hoàng Xa Xương bảo bệ hạ phải tự mình đến chỗ sơn môn chư vị Yêu Hoàng chịu nhận lỗi mới bằng lòng bỏ qua. Còn có Thác Bạt Vân Hạo…
Nói đến đây thì Vi Minh Tử sẵng giọng:
- Nói là Bệ Hạ nếu không đến Dương Đà sơn của hắn dập đầu bồi tội thì sẽ không bỏ qua. Ngày trước hắn chịu nhục nhã nhất nên lần này muốn hoàn trả!
Dưới tọa hạ của Nhạc Vũ bỗng rắc một cái, nhất thời không thể khống chế nổi pháp lực khiến gạch lát làm từ huyền kim vỡ nát, một thoáng sau lại khôi phục như thường cười giễu, bản thân hiện giờ dù thế nào cũng là một Đại Đế, sao phải so đo với đám không biết sống chết này nhưng lệ khí trong mắt vẫn bốc lên cuồn cuộn.
Hít một hơi thật sâu, Nhạc Vũ nỗ lực bình thản:
- Như vậy gần đây, những Yêu Hoàng kia còn có động tác gì?
- Chỉ ngừng mấy ngày, sáu ngày trước lại có động tác, mỗi ngày tiến vào từ phía nam chừng tám mươi vạn dặm! Thác Bạt Vân Hạo vô cùng hung hăng, trong đế đình đã có hơn hai ngàn người chết vì yêu tu dưới trướng hắn!
Trong mắt Vi Minh Tử xẹt qua một tia bất đắc dĩ, tiếp theo trầm giọng:
- Ba ngày trước, vương tộc Hắc hàn quốc bị mấy tu sĩ tàn sát hiện giờ đã quốc vong tộc diệt đổi sang vương thất khác, chỉ có cháu hắn ở trong đế đình ta thì còn giữ được tính mạng.
Nhạc Vũ thần sắc không đổi, trầm ngâm suy nghĩ. Hắc hàn quốc nằm trong khu vực đế đình quản lý, khí vận vương thất không suy, Yêu tộc tình nguyện xâm nhiễm nghiệp lực cũng muốn tàn sát, dĩ nhiên là thủ đoạn giết gà dọa khỉ.
Chỉ là hiện giờ hắn vẫn chưa thể vọng động, thản nhiên nói:
- Lại phái sứ giả nói với đám Yêu Hoàng kia là điều kiện quá mất mặt, thương lượng tìm cách khác đi.
Cự Linh Thần vốn cố nén không nói một lời lúc này nghe vậy ngẩng phắt đầu:
- Bệ Hạ! Cự Linh Thần tình nguyện tử chiến cũng không nguyện để cho bệ hạ chịu nhục này!
Nhạc Vũ không chút nào để ý, tiếp tục nhắn nhủ nói:
- Việc này Vi Minh Tử ngươi toàn quyền phụ trách là được, trong vòng ba mươi ngày phải ngừng binh qua!
Vi Minh Tử chau mày rồi sau một lát đã nghe ra ý thực của Nhạc Vũ, tuy có chút khó xử nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ vui mừng.
Nhạc Vũ ngay sau đó lại bắn ra một tờ phù chỉ ngân sắc ra ngoài cửa điện:
- Chuyện lần này chủ hòa nhưng để phòng ngừa vạn nhất thì lấy trận đồ này cho binh tướng thiên đình thao diễn, chuẩn bị đại chiến! Do Cự Linh Thần ngươi tới chủ trì, chỗ nào không hiểu có thể thỉnh giáo Vi Minh Tử.
Nói xong mấy lời này thì thần hồn Nhạc Vũ lại độn nhập vào Diễn Thiên Châu.
Cự Linh Thần bên ngoài tiếp lấy trận đồ, lúc đầu còn có chút giận dữ nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì lộ vẻ vui mừng. Sau một khắc, thân hình hóa quang bay khỏi hành cung.
Vi Minh Tử cũng như có điều suy nghĩ, dùng vọng khí thuật nhìn lên mái nhà lại sáng mắt.
- Khí vận lại mạnh hơn lúc trước mấy phần.
Cùng một thời gian trong Thiên Ý Phủ, sắc mặt Nhạc Vũ âm lãnh nhìn về phía xa. Nguồn:
- Chịu nhận lỗi? Dập đầu bồi tội sao?
Hắn tiện tay chiêu lấy một thanh huyền binh toàn thân trong suốt tràn ngập hàn khí vào tay, sử ra pháp quyết dẫn một đoàn bạch quang từ không gian vào thân kiếm.
Vào lúc đoàn Đại Huyền Đô Thái Bạch Canh Kim tinh khí dẫn nhập vào thân kiếm thì phẩm chất bắt đầu điên cuồng tăng lên, chỉ lát sau thanh Vô Hình Hàn Phách kiếm đã tăng lên đến tam phẩm.
Nhạc Vũ vẫn chưa dừng lại, bắn ra một tia ngũ sắc quang hoa vào trong đó khiến thân kiếm rung mạnh, hồn niệm Nhạc Vũ cũng theo khí linh tiến vào sâu trong bản nguyên.