Ngữ khí của Hoàng Tuyền chân nhân thật oán hận, nhưng rốt cục cũng hiểu được bản thân mình thoát khỏi nguy cơ thân vẫn, trên mặt liền lộ ra vài phần thả lỏng.
Nhạc Vũ nghe vậy khẽ cười, đưa mắt nhìn mười tám tầng địa phủ, thoáng tiếc nuối nói:
- Rốt cục vẫn còn kém một chút!
Cảm khái một tiếng, hắn nhìn qua Hoàng Tuyền chân nhân cùng Vong Xuyên chân nhân nói:
- Trong địa phủ vẫn còn thiếu hai dòng Minh Hà. Xin hỏi hai vị muốn lưu lại thân tự do vấn đỉnh đại đạo? Hay là nguyện được luân hồi công đức, nhờ Hậu Thổ thánh nhân bảo hộ?
Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên đều cả kinh, trên mặt liền lộ vẻ cảnh giác. Sau một lát Vong Xuyên chân nhân chợt giật mình ngộ đạo:
- Đa tạ bệ hạ nhắc nhở, Vong Xuyên nguyện nương nhờ nương nương!
Vừa dứt lời liền cực kỳ quả quyết đem bản thể hóa quang, nhảy vào bên trong địa phủ, biến thành một dòng Minh Hà thật lớn, chảy xuyên qua mười tám tầng địa phủ thế giới.
Hắn chỉ để lại một thần niệm phân thân bên ngoài, thực lực suy yếu hơn vừa rồi không biết bao nhiêu lần, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tu vi Chuẩn Thánh.
Sau Vong Xuyên, là Hoàng Tuyền chân nhân cũng cười khổ nói:
- Trải qua cuộc chiến lần này, mới biết được đại đạo hung hiểm. Dũng khí của ta đã mất, không còn hùng tâm chứng đại đạo. Nếu có thể nương nhờ dưới thánh nhân, xem như là không tệ.
Hắn cũng đem bản thể nhảy vào trong địa phủ, hóa thành một dòng sông lớn, ngăn trở hàng ngàn hàng vạn Minh Đồ, ngăn cách thế giới âm dương.
Nếu không đạt tới tu vi Thái Ất Chân Tiên, rơi vào trong sông sẽ chết.
Hậu Thổ thấy thế không khỏi nhìn qua Nhạc Vũ nháy mắt, thoáng nét cười.
Nàng biết được hai người này chưa chắc đã cam tâm tình nguyện làm như vậy, nhưng sau cuộc chiến hôm nay, tuy Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên tránh được tử kiếp, nhưng cũng đã đem Minh Hà hoàn toàn đắc tội tới chết. Ngay cả Hồng Quân đạo tổ cũng đắc tội, nếu không có người bao che, tiền đồ thực sự khó lường.
Cho nên giờ phút này Nhạc Vũ chỉ thoáng nhắc nhở, liền khiến cho hai người phải cam tâm tình nguyện đem bản thể dung nhập vào trong mười tám tầng địa phủ.
Nói đến thực sự đáng sợ, từ lúc ban đầu Nhạc Vũ hiện thân giúp đỡ, cơ hồ mỗi một bước đều nằm trong kế hoạch của hắn. Đúng là định liệu như thần, một lần toàn thắng, tiên phật đầy trời thậm chí cả Đạo tổ thánh nhân đều không hề có được kế sách phản kích.
Bất quá đối với Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên mà nói cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt. Từ sau này trở đi xem như họ đã cùng tồn tại với địa phủ, ngày nào mười tám tầng địa ngục còn chưa bị tiêu diệt, hai người xem như vĩnh tồn thiên thu vạn thế, chỉ là mất đi cơ hội chứng đạo hỗn nguyên mà thôi.
Nhạc Vũ làm ra vẻ mặt nghiêm trang, không hề đáp lại. Hậu Thổ thấy thế không khỏi hừ nhẹ một tiếng, tiếp theo lại thu liễm tâm thần nói:
- Thương thiên ở trên, hôm nay Hậu Thổ xây dựng lục đạo luân hồi! Rửa sạch nhân thế cửu u, chuyển hóa ô uế sát lực, lấy việc này bổ lại thiếu khuyết của thương thiên! Sau ngày hôm nay, vô luận Nhân tộc Yêu tộc, toàn bộ sinh linh thế gian, hồn phách sau khi chết đi đều nhập địa phủ ta! Phán thiện ác ưu khuyết điểm, định luân hồi trách phạt, phát dương thiên địa thiện đạo!
Thanh âm không lớn, Hậu Thổ cũng không dùng thần lực gia trì, nhưng lại khuếch tán ra khắp tam giới, từ cửu u thâm uyên cho tới ba mươi ba thiên cảnh đều có thể nghe được thật rõ ràng.
Ngay sau đó trên bầu trời vô số thất thải hào quang giáng xuống, quấn quýt quang hoa vạn trượng hướng Hậu Thổ bao phủ.
Trong đó cũng có một bộ phận truyền tới Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên, tuy không nhiều lắm nhưng cũng làm hai người vô cùng vui sướng.
Ngay cả Nhạc Vũ cũng đạt tới một ít, chiếu vào bên trong thần hồn của hắn. Khiến cho hồn niệm của hắn sáng rực như thất thải lưu ly, không chút tỳ vết.
Ngoài ra cũng không có tác dụng gì khác, tuy nghiệp hỏa lực lượng bị công đức gắt gao áp chế, ngày sau khi độ kiếp cũng khó gây hậu hoạn nhưng từ đầu đến cuối Nhạc Vũ cũng chưa từng thực sự để ý tới nghiệp hỏa, hắn chỉ chuyên tâm chú ý biến hóa của Hậu Thổ.
Vốn trước đó làn da của nàng đã như tro tàn, hiện ra dấu hiệu thiên nhân ngũ suy, hiện tại được công đức lực lượng tưới vào, lập tức khôi phục lại sinh cơ, da thịt hiển lộ vẻ sáng bóng như ngọc, cảm giác như bị gió thổi qua liền sẽ tổn thương, thọ nguyên cũng biến thành gần như vô hạn, cùng tồn tại với thiên địa.
Khí huyết da thịt toàn thân nàng bắt đầu kịch biến. Từng đợt linh lực chấn động khiến cửu u thế giới đều lay động, khí tức hồn niệm mạnh mẽ so với trước khi xây dựng lục đạo luân hồi thật không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Hậu Thổ lại đưa tay ra, bỗng dưng bên trong hư không minh minh có một đạo tử quang xuyên không bay đến.
Mọi người đang có mặt trong thế giới cửu u, kể cả Trấn Nguyên Tử bên trong, sắc mặt đều thoáng kinh hãi.
- Chính là Hồng Mông Tử Khí!
Hậu Thổ mỉm cười, đem tử quang nắm trong tay, sau khi nhìn thoáng qua lại thoáng thở dài:
- Ta tự cho rằng vận khí của mình không tệ, có thiên sinh khí vận nên mới lấy được vật này, vì vậy nảy sinh ý niệm mở luân hồi, mạo hiểm chứng đạo. Lại không biết ngoại trừ Minh Thư, ngay đạo Hồng Mông Tử Khí này cũng do người nọ an bài, từng cử động dù nhỏ nhặt nhất đều nằm trong kế hoạch của hắn!
Nàng chợt cười tự giễu, thu lại đoàn tử sắc vào trong thân thể.
Tiếp theo linh quang quanh người nàng cũng trở nên ảm đạm không còn động tĩnh, nàng lại cúi người bái thương thiên, nói:
- Thỉnh thương thiên chứng giám, hôm nay Hậu Thổ nguyện thành tứ ngự chi vị! Nhâm mệnh thương thiên trở thành Hậu Thổ đại đế, được gọi là thiên địa Minh Thần!
Mọi người thấy thế đều chợt cả kinh, Nhạc Vũ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, lại như đã nằm trong dự kiến, khóe mắt cũng tràn đầy ý cười.
Nhìn thấy trên đỉnh đầu Hậu Thổ ngưng tụ được khí vận chân tỳ không khác gì Long Hoàng An Thiên chân tỳ của hắn.
Hắn sải bước tới trước mặt Hậu Thổ, trong mắt mang theo vẻ dị sắc nói:
- Trong minh minh tiến một bước trở thành thánh nhân, thành tựu hỗn nguyên vô cực Đại La Thái Thượng Kim Tiên. Vì sao đột nhiên ngừng lại, nhậm chức tứ ngự?
Hậu Thổ đứng lên, sau đó ý vị thâm trường cười nói:
- Làm gì biết rõ còn cố hỏi? Nếu ta lấy công đức thành thánh, vẫn phải chịu Hồng Quân sở chế. Chẳng thà chờ thêm một chút, chỉ ngưng tụ thần cách hai mươi giai, lấy thiên địa nguyên lực chứng đạo. Dù sao có được công đức cùng Hồng Mông Tử Khí trong tay, vô luận lấy pháp môn gì chứng đạo, đều tùy ta nguyện ý. Chẳng phải làm như vậy chính là hợp ý ngươi? Nếu ta cứ vậy mà thành thánh, chẳng phải để ngươi ngày sau còn đề phòng ta?
Nói gần nói xa, trong giọng nói đều lộ ra vẻ trào phúng châm chọc hắn.
Nhạc Vũ á khẩu, lúc này trên không trung Hi Hòa cũng hóa thành một đạo nguyệt hoa hồng quang, giáng tới trước mặt hai người chừng mười vạn trượng, vẻ mặt chợt phức tạp nhìn Hậu Thổ hồi lâu, sau một lúc mới lên tiếng:
- Chúc mừng Hậu Thổ nương nương, từ nay về sau đại đạo thông suốt không bị ngăn trở! Hi Hòa có việc, xin rời đi trước!
Lại chuyển mắt nhìn qua Nhạc Vũ nói:
- Sao bệ hạ không sớm sinh ra trước mười vạn năm thời gian? Có lẽ nhờ vậy mà phu quân cùng muội phu của ta đều có thể miễn trừ được tai ương thân vẫn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Nói đến đây thân hình Hi Hòa giống như một vầng trăng sáng, từ trong cửu u bay lên, không bao lâu đã xuyên ra ngoài chín tầng trời.
Theo sát phía sau là Tây Vương Mẫu cùng Thanh Loan và Kỳ Lân, vẻ mặt vừa quái dị lại vui mừng lẫn hâm mộ, xen lẫn một ít ghen tỵ. Những Hỗn Độn Kim Tiên còn lại cũng không dám giống như mấy người Hi Hòa, đều tiến lên chúc mừng liền lục tục rời đi.
Lúc này mặc dù Hậu Thổ chưa chân chính chứng đạo thành thánh, nhưng tùy thời tùy khắc đều có thể vinh thăng Hỗn Nguyên Đại La Thánh Nhân, đã xem như là thánh nhân.
Quảng Thành Tử cùng Triệu Công Minh đều có chút xấu hổ, nhưng vẫn tiến lên hành lễ xưng hô là sư thúc.
Hậu Thổ cũng không lộ vẻ dị thường, tiếp tục nói cười, không hề tỏ vẻ hờn giận, lấy pháp lực nâng hai người, sau đó lại cười dài nhìn hai người rời đi.
Nhạc Vũ lại cảm thấy trên người rét lạnh, tuy hắn cứu được Hậu Thổ, nhưng vị thái cổ Vu Thần này có tâm kế lòng dạ thật sự làm hắn sợ hãi.
Sở dĩ nàng bị bại trong tay Hồng Quân, thực sự không phải do nàng tính kế không bằng, mà là Hồng Quân ở trên cao nhìn xuống, chiếm hết tiên cơ ưu thế.
Thời khắc này nhìn nàng tuy thần thái hiền hòa, nhưng nhất định trong lòng đang tích súc lửa giận, nhưng không ngờ nàng vẫn có thể nhẫn nhịn mà không lập tức bộc phát.
Bên trong chín tầng u minh, mọi người lục tục đã không còn bóng dáng. Chỉ còn lại vài người, ngoại trừ phân thân của Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền, chỉ có Trấn Nguyên Tử đang đứng một bên.
Bên trên không trung còn Hạo Thiên cùng Lý Trường Canh đang phiêu phù trên cao. Vẻ mặt của Lý Trường Canh đã khôi phục vẻ tường hòa như ngày thường, hoàn toàn giấu diếm phong mang. Sắc mặt Hạo Thiên vẫn âm trầm như trước, ánh mắt lạnh lùng quét qua lại giữa Nhạc Vũ cùng Hậu Thổ:
- Chúc mừng nương nương! Hôm nay chứng thành tứ ngự vị, thánh đạo vẫn có thể tiến tới. Nhưng thật không biết sau khi mười tám tầng địa phủ này được thành lập, nên chịu phương nào quản hạt…
Lời còn chưa dứt, Hậu Thổ đã cười lạnh cắt lời, thẳng thắn hỏi:
- Ta chỉ là thừa thiên mệnh nhậm chức Hậu Thổ đại đế, chấp chưởng u minh cùng đại địa núi đồi. Hay là Hạo Thiên thượng đế có nghi ngờ gì chăng?
Ánh mắt Hạo Thiên biến đổi, hừ lạnh một tiếng cũng không thi lễ với Hậu Thổ, trực tiếp phẩy tay áo hướng chín tầng trời phía trên bay đi.
Lý Trường Canh cũng nhìn Nhạc Vũ mỉm cười, lộ vài phần cảm kích, theo sát Hạo Thiên biến mất bên trong chín tầng cửu u.
- Hạng người vô lễ! Không ngờ từng là môn hạ của Hồng Quân, đã chấp chưởng Thiên Đình mấy vạn năm, mà còn dễ kích động như vậy!
Hậu Thổ vừa tức giận lại vừa buồn cười, tiếp theo áy náy nói:
- Ta biết hôm nay Hạo Thiên vì việc mở luân hồi đã chuẩn bị bảy vị Đại La Kim Tiên, hơn bảy trăm Thái Ất Chân Tiên. Còn chuẩn bị sắc phong Thập Điện Diêm La, chư phương sơn thần, cùng thổ địa thành bệ, xem như chia cắt bài vị của ta. Hiện giờ ta đã thành thánh, tự nhiên hắn không còn cơ hội xen vào. Nhưng nhân thủ của hắn chuẩn bị, ngày sau tất nhiên sẽ chèn ép tới phương bắc!
Nhạc Vũ bĩu môi, đối với chuyện này hắn cũng đã sớm có dự đoán trước, cũng không thèm quan tâm tới. Hắn đã có chân tỳ thiên mệnh chân chính, chính là thiên mệnh đại đế thực sự.
Hôm nay hành động của Hạo Thiên đã mất lòng trời, Thiên Đế vị đã có mơ hồ bất ổn, vô luận hắn có thủ đoạn gì Nhạc Vũ đều có thể ứng phó!
Còn đang định nói chuyện, bên cạnh lại truyền qua thanh âm của Trấn Nguyên Tử:
- Nên cẩn thận vẫn hơn! Hạo Thiên không đáng sợ, nhưng vị Đạo tổ sau lưng hắn chân chính trí tuệ như uyên, lúc trước La Chúc mạnh mẽ như vậy vẫn bị hắn tính kế mà chết! Ta cùng Hậu Thổ từ thời hồng hoang sơ khai sinh ra tới bây giờ, thật sự đã quen nhìn đủ loại ùn ùn mưu tính của hắn. Hắn trảm tam thi chứng đạo, chính là người cực mạnh nhất trong thiên địa. Nhưng bản thân hắn tự mình ra tay, lại được mấy lần?
Nhạc Vũ chợt rùng mình, hắn chưa bao giờ xem thường Hạo Thiên, đối với vị Hồng Quân đạo tổ kia càng thêm cảnh giác.
Nhưng nghe lời nói từ miệng Trấn Nguyên Tử thốt ra, lại làm cho hắn cảm giác rét lạnh trong lòng.
Ngay sau đó Trấn Nguyên Tử thi lễ với Hậu Thổ, còn chưa bái nàng đã vội vàng nâng dậy nói:
- Sư huynh chớ làm như thế! Hôm nay nếu không phải sư huynh cho Nhạc Vũ mượn Địa Thư, lại mạo hiểm hiện thân tương trợ, lúc này Hậu Thổ đã phải dùng thân hợp luân hồi, từ đó về sau đều bị người bày bố, làm sao dám nhận lễ của sư huynh?