Lại nói tới việc chuẩn bị tiến vào Long mộ, nàng cùng Nhạc Vũ là người vội vàng nhất, cũng là người có thực lực yếu nhất.
Mà Nhạc Vũ dùng thân phận thuần huyết long mạch sớm tiến vào trong Long mộ, vô luận mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên kia nguyên bản có tính toán thế nao, đều phải đem việc thăm dò Long mộ đưa lên đầu tiên.
Nhìn qua giống như hành động lỗ mãng, nhưng lại cơ hồ như đem toàn bộ thế lực trong Long Thai động thiên, thậm chí là đệ tử Xiển Tiệt hai giáo đều bắt buộc phải tranh nhau đi vào.
Hai người biết chuyện về Long mộ muộn màng nhất. Cho dù có chuẩn bị được thứ gì cũng tuyệt đối không thể chu đáo được như mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên kia, nếu vậy chẳng thà làm cho hoàn cảnh mọi người đều giống như nhau.
Kỳ thật thầm lặng tiến vào mới là tốt nhất, nhưng dưới hồn niệm của mấy nhân vật Chuẩn Thánh cảm giác, cho dù Nhạc Vũ có được Côn Luân Kính trọn vẹn cũng khó thể làm nổi.
Mà ngay lúc này ánh mắt Ngao Tuệ bắt đầu nhìn về xa xa.
Ngay vị trí trung ương Long mộ, trong lúc mơ hồ có một cỗ ý niệm cảm giác đang tác động, khí huyết trong thân thể cũng dần dần khuấy động.
Nhạc Vũ cũng có cảm ứng, chân mày nhíu lại nhìn về phương hướng kia. Sau đó hắn thoáng lắc nhẹ đầu, tạm thời không để ý tới. Trực tiếp lấy ra Côn Luân Kính tiếp tục cảm giác phương vị của mảnh nhỏ Côn Luân Kính còn lại.
Sau đó có ba điểm lam quang thật nhỏ hiện ra trên mặt kính, chính là phương bắc xa xa.
- Lại ở phía bắc cách bảy ức dặm!
Trong mắt Nhạc Vũ chớp lên một tia sáng bóng.
Ngay sau đó hắn lập tức bay lên không, hướng phương bắc đi tới.
Phía bắc cũng là một góc thật xa bên trong thế giới Long mộ, một đường phi độn có thể thấy được long hài dần dần càng nhiều. Từ Linh Tiên cảnh tới Ngọc Tiên cảnh đều không thiếu khuyết.
Mơ hồ còn có thể thấy được có một ít long hồn đang lập lòe bên dưới, nhưng cũng không chú ý tới Nhạc Vũ cùng Ngao Tuệ bay qua.
Có chút long hài ngay Nhạc Vũ cũng cảm thấy động tâm, nhưng trong lòng hắn biết Long tộc hài cốt kia đều được hàng ngàn hàng vạn long hồn trong Long mộ bảo hộ, nếu hắn không muốn bị vây công bên trong Long mộ, vẫn nên tôn kính mà không nên gần gũi mới thỏa đáng.
Phạm vi bảy ức dặm với tốc độ tiếp cận Hỗn Độn Kim Tiên hiện tại của Nhạc Vũ không qua nửa ngày đã tìm tới.
Vừa quan sát chung quanh vài ngọn núi, trong lòng Nhạc Vũ liền cảm thấy thất kinh.
Ở đây làm sao gọi là đồi núi? Rõ ràng là vài ngọn núi bị người dùng pháp lực khổng lồ cứng rắn san bằng, cơ hồ bị đoạn tới tận gốc, bộ phận sơn thể phía trên không biết đã ném đi đâu. Dưới mặt đất có hơn mười khe rãnh đan chéo nhau, đơn giản nhất cũng sâu tới trăm vạn trượng, nơi sâu nhất càng không thấy đáy, đã hình thành hơn chục sơn cốc cực lớn.
Khiến phạm vi mấy ngàn vạn dặm kia đều biến thành một mảnh hỗn độn, có thể thấy được mười vạn năm trước nơi này đã xảy ra cuộc đại chiến kịch liệt thế nào.
Nhạc Vũ chỉ liếc mắt nhìn qua liền từ trong dấu vết lưu lại phân biệt ra cách vận dụng pháp tắc nhân quả.
Thân phận người giao chiến không cần nói cũng biết.
- Hỗn Độn Kim Tiên!
Sau một tiếng thì thầm, Nhạc Vũ liền thu nhiếp tinh thần, hai người giao chiến ngày xưa rõ ràng cũng bị hạn chế pháp lực.
Chuẩn Thánh nhân vật chỉ cần dùng một ý niệm liền có được uy lực diệt thế. Ở trong này nhiều nhất chỉ có pháp lực tương đương với Chân Tiên.
Nhưng cộng thêm việc có thể chưởng khống pháp tắc nhân quả trong tay đủ khiến người khác sợ hãi. Đồng dạng pháp lực ở trong tay Hỗn Độn Kim Tiên cùng Thái Ất Chân Tiên, uy lực hơn kém không thể phân biệt bằng lẽ thường.
Thúc giục Côn Luân Kính, Nhạc Vũ tiếp tục cảm giác nơi náu thân của ba mảnh Côn Luân Kính.
Không bao lâu, trong lòng hắn khẽ động, cùng Ngao Tuệ đáp xuống trong một thâm cốc xa xa.
Ngay dưới đáy sơn cốc sâu tới hai trăm vạn trượng, có một hang động vô cùng khổng lồ. Mà ở bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy được một huyền sam đạo nhân sắc mặt tím vàng đang ngồi xếp bằng.
Thân hình nhìn qua như đã mất sinh cơ, tựa hồ đã tiêu hao hết thọ nguyên. Nhưng lờ mờ có thể cảm giác thi thể Đại La kia thật mạnh mẽ, gần như bất tử bất diệt.
So với Hậu Thổ cùng Minh Hà còn chút kém cỏi, nhưng vượt hơn Hoàng Tuyền Vong Xuyên hay Thái Huyền tiên tử.
Nhạc Vũ nhíu mày, trong mắt hiện lên tia cảnh giác. Hắn dùng long nhãn quan sát rõ ràng nhìn thấy một thân ảnh giống y đúc huyền sam đạo nhân đang đứng ngay sau lưng thi thể kia.
Ánh mắt của thân ảnh kia tan rả, không chút diễn cảm, cho dù Nhạc Vũ cùng Ngao Tuệ phát ra âm thanh cũng không hề có chút phản ứng.
Nhạc Vũ thoáng suy ngẫm liền biết hồn phách kia cũng không phải bản tôn của huyền sam đạo nhân. Mà là khí huyết còn lưu lại trong thi thể biến hóa, trong đó còn hỗn hợp một tia nguyên linh của đạo nhân kia.
Hiện tại còn chưa phát sinh ra ý thức, nhưng một khi thức tỉnh thần trí liền hóa thành một vị Hỗn Độn Kim Tiên.
Có lẽ do chịu hoàn cảnh đặc thù của Long mộ ảnh hưởng mà sinh ra, nhưng lại biến thành tai hại, ngược lại ngăn cản huyền sam đạo nhân dùng hồn ấn tái tụ lại nguyên linh sống lại.
Ba mảnh tàn phiến của Côn Luân Kính vừa lúc lại bị Nhạc Vũ rõ ràng cảm ứng ra đang nằm trong tay áo của huyền sam đạo nhân!
Trong lòng chợt vui mừng, Nhạc Vũ trực tiếp ôm quyền nói:
- Xin đắc tội tiền bối, vật trong tay áo của ngươi Nhạc Vũ này cần có được! Hôm nay thuận tiện giúp ngươi giải quyết nghiệt hồn này, chờ ngày sau khi ngươi trọng tụ nguyên linh, xem như bồi hoàn nhân quả cho tiền bối!
Trong khi nói chuyện, Nhạc Vũ đã đem Thiên Ý kiếm cầm trong tay. Sau đó tiến lên trước một bước, âm hồn kia liền có cảm ứng. Ánh mắt chợt lóe lệ khí, từ phía chân trời liền có một đạo kiếm quang mạnh mẽ từ phía xa phá không bay đến, giống như giao long từ trên chém thẳng xuống.
Nhạc Vũ tiện tay ném ra Long Hoàng An Thiên Tỳ, hóa thành phạm vi vạn trượng đem kiếm quang kia mạnh mẽ ngăn chặn. Hậu Thổ mở luân hồi thành công, có thánh nhân chủ trì, khí vận của Nhạc Vũ càng tăng thêm mạnh mẽ. Cửu long cửu hoàng bên trong ngọc tỳ đều tăng trưởng thêm một bước.
Hơn nữa có thêm nguyện lực của một trăm năm mươi triệu tín đồ, khiến Long Hoàng An Thiên Tỳ tuy không phải núi lớn nhưng lại nặng như núi lớn, tuy không phải linh bảo nhưng uy lực còn hơn nhất phẩm tiên thiên, đã tiếp cận siêu phẩm cảnh giới.
Ngọc tỳ từ trên cao giáng xuống liền ngăn chặn kiếm quang không cách nào động đậy.
Sau đó trường kiếm trong tay Nhạc Vũ chỉ ra, lấy thân thế thiên hành đạo, điều khiển pháp tắc thiên đạo đem thân ảnh âm hồn tập trung chặt chẽ.
Ngay khi hắn muốn điều khiển thiên ý đem âm hồn bổn nguyên hoàn toàn đánh nát, liền nhìn thấy âm hồn không chút diễn cảm kia đột nhiên gầm lên giận dữ, hồn niệm giãy dụa kịch liệt, bị một kích vẫn chưa chết hẳn, thân hình bành trướng rít gào dữ tợn, ngay sau đó vô số lôi quang từ bốn phương tám hướng ập tới, vẫn còn bị thế giới Long mộ áp chế chỉ đạt tới Chân Tiên lực lượng nhưng làm cho người ta có cảm giác như bao hàm oai lực diệt thế, có một loại cảm giác không cách nào tránh né.
Hồn niệm Nhạc Vũ chợt động, Băng Diễm Huyền Quang Chướng, Vạn Mộc Phong Thần Bích, Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ Bích Chướng tầng tầng lớp lớp bao bọc quanh thân, không chút trì hoãn liền bị lôi quang Chân Tiên lực mạnh mẽ xuyên thủng.
Cũng may uy lực đã tiêu hao không ít, khi một tầng Băng Diễm Huyền Quang Chướng cuối cùng cũng bị xuyên thấu, lôi quang đã yếu ớt như tơ nhện, đánh vào thân thể chỉ nháy mắt liền bị thân thể hắn hấp thu.
Nhạc Vũ cũng tuôn mồ hôi lạnh, chỉ là lôi pháp đại thần thông bình thường nhưng cộng thêm nhân quả lực lại có được uy lực cuồn cuộn như thế!
Chế định ra "quả" có thể xuyên thấu hết thảy, mới có khả năng "nhân" xuyên thấu toàn bộ. Khiến cho lôi lực theo phương thức cao đẳng sắp xếp, xuyên thấu qua chỗ yếu ớt nhất, ngay cả đại thần thông đã tu tập tới tầng mười tám như hắn cũng không cách nào ngăn cản.
Đó chỉ mới là một tia tàn linh của Hỗn Độn Kim Tiên, Chuẩn Thánh nhân vật mà thôi, thậm chí pháp lực đã bị áp chế mạnh mẽ xuống cảnh giới Thái Ất Chân Tiên.
Nếu thật sự gặp phải đúng Chuẩn Thánh chân chính, đầy đủ thực lực, vậy sẽ khủng bố tới bậc nào?
Đạo kiếm quang từ phía xa lao tới dần dần nhấp nháy, ngay cả Long Hoàng An Thiên Tỳ cũng không thể trấn áp.
Nhạc Vũ nhướng mày, tiếp tục vung tay lên, đem Thiên Nguyên Cổ Ấn lấy được từ chỗ Nhiên Đăng, nhị phẩm tiên thiên khí, cộng thêm Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ đại pháp gia tăng một trăm năm mươi vạn nguyên từ trọng áp khiến kiếm quang kia lại bị áp đảo thêm lần nữa.
Trong lòng hắn thầm than, hắn chỉ nghĩ linh bảo trong tay mình đã thật nhiều, đối mặt với thượng cổ đại năng Hỗn Độn Kim Tiên vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm. Trong tay áo hắn dù có muôn vàn linh bảo cùng vô số thần thông nhưng vẫn khó thể kháng cự.
Vào lúc này âm hồn lên kêu to một tiếng, trong tay áo huyền sam đạo nhân bỗng dưng toát ra một mặt cổ kính, trên mặt kính có ngũ hành bát quái đồ án, mà mặt trái còn có vô số tiên nữ diệu vũ.
Sau đó một đạo quang hoa chói mắt bỗng dưng đập xuống, trong lòng Nhạc Vũ chợt động, Côn Luân Kính liền sinh ra cảm ứng, vật kia chính là hậu thiên siêu phẩm, hiển nhiên chủ nhân linh bảo cũng không biết dùng phương pháp gì đem mấy mảnh Côn Luân tàn phiến dung luyện vào bên trong để gia tăng uy lực.
Cơ hồ cùng một lúc, Đại Thai Tàng Hư Không kiếm trận sau lưng Nhạc Vũ bỗng dưng mở ra, đem lam quang chói mắt dẫn dắt vào bên trong hư không.
Lại quấy phá khiến cho Thai Tàng Hư Không thế giới chớp lên kịch liệt, ba trăm sáu mươi bốn thanh kiếm khí cơ hồ muốn tan rã hỏng mất.
Cuối cùng phải dựa vào Côn Luân Kính trấn áp mới miễn cưỡng ổn định.
Ánh mắt Nhạc Vũ co rụt lại, hắn nguyên bản còn có ý định muốn cùng âm hồn kia tranh tài thêm một lúc thử xem thử đoạn của Hỗn Độn Kim Tiên. Nhưng giờ phút này hắn đã hoàn toàn đánh mất ý niệm kia, bởi vì tình hình đã liên tục phát sinh nguy hiểm. Truyện Sắc Hiệp -
Chỉ cần linh bảo trên người hắn kém hơn một chút, chỉ sợ hắn còn chưa đủ thời gian lấy ra Ngũ Hành kiếm trận bên trong đan điền đã bị giết chết ngay đương trường!
Ngao Tuệ đứng bên cạnh giờ phút này hoàn toàn mờ mịt, lấy chiến lực Huyền Tiên đỉnh phong cũng không cách nào nhúng tay vào cuộc chiến.
Không chút do dự, trong tay Nhạc Vũ bắn ra một đoàn ngũ sắc quang hoa, tiên thiên ngũ hành kiếm khí cộng thêm Âm Dương Bát Quái trận đồ chỉ trong giây lát đã biến thành kiếm hình.
Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm bắn ra một đoàn ngũ sắc kiếm hoa, hướng mặt đông chém tới!
Âm hồn kia giống như thấy được điều gì cực kỳ khủng bố, phát ra một tiếng rít bén nhọn.
Ngay sau đó trong tay áo huyền sam đạo nhân cũng toát ra một viên bàn chắn ngay trước ngũ sắc kiếm quang.
Hai bên giằng co một thoáng, liền bị Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt kiếm khí của Nhạc Vũ chém ra một kiếm.
Mặc dù đều là tiên thiên nhất phẩm linh bảo, nhưng dù sao cũng kém hơn Hồng Mông chí bảo không ít.
Ngay sau đó ngũ sắc kiếm hoa bỗng dưng đem âm hồn trảm thành hai đoạn, lại thuận thế vặn xoắn đem âm hồn chém thành mấy trăm mảnh vụn.
Nhưng chỉ khiến âm hồn tổn thương mà chưa chết hẳn, vẫn còn có dấu hiệu như muốn trọng tụ trở lại, trong đồng tử Nhạc Vũ bỗng dưng lóe ra long nhãn, một cỗ long uy khổng lồ kết hợp cùng Hồng Mông kiếm ý càn quét chung quanh, lúc này mới đem tia ý niệm cuối cùng của âm hồn càn quét vô hình, hoàn toàn gạt bỏ!
Mà lúc này Ngao Tuệ mới thở phào một hơi nói:
- Đây là Hỗn Độn Kim Tiên sao? Thật mạnh mẽ!