Trong u ám vô tận, ánh mắt Nhạc Vũ như điện mang ẩn sinh, giống như ánh đèn chiếu vào thế giới thiên địa Điên Đảo, nhật nguyệt vô quang, trước mắt tuy là một màn đen, dù là gần trong gang tấc cũng khó có thể nhìn thấy nhưng hắn không hề nửa phần bối rối, ngược lại lạnh giọng mỉm cười.
Trong hư không, đột nhiên có bảy đạo quang hoa kim sắc mang theo vô số lôi đình, xuyên thẳng qua tới, vô thanh vô tức đánh về chỗ Nhạc Vũ náu thân, trong nháy mắt lôi quang đánh nát vùng đất chung quanh thì Nhạc Vũ đã bước qua một bước, dời sang bên cạnh mười vạn trượng, vừa lúc tránh thoát, Thủy Vân kiếm trong tay chém ra tán đi toàn bộ lôi đình kim sắc.
--- Thất thánh ngự lôi quyết, ngươi là thất giác Yêu Thánh Lôi Hoảng!
Nhạc Vũ nhíu mày, trong hư không cũng truyền đến tiếng cười điên cuồng của Lôi Hoảng:
- Bệ Hạ quả nhiên là trọng tình trọng nghĩa, biết rõ nơi này là bẩy rập cũng dám bước vào, Hiên Viên Thu có thể hiệu lực cho bệ hạ coi như là có chút phúc khí.
Nhạc Vũ im lặng không đáp, trong màn hắc ám có mấy trăm ngàn đạo Thanh Đằng từ trên không điên cuồng mở rộng, trong nháy mắt bao phủ thân hình hắn, vào lúc Thanh Đằng bắt đầu xoắn giết thì vô số kiếm khí từ trong bắn ra cắt thành nát bấy..
- Vị này là Bắc Câu Lô Châu, Đại Mộc Chân Quân?
Trong hư không lại truyền ra một tiếng cười lạnh khác:
- Bệ Hạ kiến thức rộng rãi, rõ ràng còn nhận biết bản chân quân. Kiếm thuật tinh tuyệt như vậy coi như ta lĩnh giáo, đơn đả độc đấu thật đúng là chưa chắc là đối thủ của ngươi.
Thanh âm như hai thanh gỗ ma sát vào nhau, kèn kẹt nghe chói tai đến cực điểm, theo sao là mười đạo sát ý nồng đậm quán không đâm tới tập trung vào khí cơ của Nhạc Vũ.
Theo sát phía sau, là hơn mười đạo nồng đậm sát ý, nhao nhao quan không tới, một mực tập trung vào Nhạc Vũ khí cơ, cùng lúc mấy chục đạo dao động linh lực hàm chứa khí tức tử vong yên lặng tràn tới.
Nhạc Vũ cười lặng lẽ, không hề để ý, thân hình hơi biến hóa đã có hơn trăm ngàn thân ảnh xuất hiện tại bốn phương tám hướng, để mặc những thần thông linh bảo đánh thành mảnh vỡ.
Trong hư không lập tức khôi phục yên lặng. Chỉ còn lại hơn mười sóng thần niệm cường hoành tung hoành càn quét, tựa hồ đang tìm kiếm chỗ náu thân của Nhạc Vũ.
Sau một lát, từ xa chớp lên một đạo linh quang như sóng triều lan tràn trong thế giới hắc ám ra ngoài, những nơi đi qua, phân thân của Nhạc Vũ đều nhanh chóng vỡ vụn, hóa thành từng chút một linh quang tán đi, thanh âm của thất giác Yêu Thánh Lôi Hoảng lại vang lên:
- Nghe đồn Bệ Hạ có thể ngay bên cạnh Minh Hà lão tổ ngầm thi triển thủ đoạn dưới tầng thứ chín U Minh, tại Phương Trượng Tiên Sơn ở Nam Hải càng lấy Huyễn Nguyệt ngưng chân tru sát mấy vị Đại La Kim Tiên, là tông sư huyễn pháp cả thế gian đều biết, hôm nay vừa thấy, quả là danh bất hư truyền! Chỉ là trong đại trận của chúng ta, dù ngươi huyễn pháp thông thần thì có thể làm gì?
Nhạc Vũ chẳng muốn phản ứng, trực tiếp triển khai thuật súc địa, chuyển thân đã cách đó ngàn dặm, cảm giác quanh người nổi lên vô số âm phong, trong lòng hơi trầm xuống, biết là Cửu Khúc Hoàng Hà đại trận, đã bắt đầu thúc dục. Những âm phong này không chỉ cản trở hắn mà ngay cả tồn tại của bản thân cũng lộ rõ trong mắt mấy Yêu thánh, xuất hiện ở đâu cũng dẫn tới những biến hóa của âm phong, càng triệt để ngăn cách cảm ứng khống chế của hắn với linh lực thiên địa, dù không cách nào cắt đứt liên hệ của hắn với bản nguyên thiên địa nhưng khiến cho uy năng đạo pháp giảm xuống trên diện rộng. Dù sao cho dù là Hỗn Độn Kim Tiên thì linh lực có thể rút ra từ bản nguyên thiên địa cũng có cực hạn.
-- Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận, Càn Nguyên vân lục đại trận, đều là huyễn trận. Chỉ có Cửu Khúc Hoàng Hà đại trận mới thật sự là sát trận có thể lấy tính mệnh hắn!
Thân hình lại lóe lên cách đó ngàn dặm, huyễn ảnh huyễn hóa lần lượt tiêu tan, chỉ còn hơn mười cái khiến Nhạc Vũ phí hết chút ít pháp lực tâm thần tiếp tục tồn tại cũng lập tức trống rỗng dưới sự càn quét hơn mười vị Yêu thánh, bất quá lúc này cuối cùng hồn niệm của Nhạc Vũ cũng đã tỏa định được chỗ của Hiên Viên Thu.
Hắn bước ra một bước trong hư không, lúc xuất hiện là ở một chỗ hoàn toàn yên tĩnh, thấy Hiên Viên Thu sắc mặt tái xanh, nhắm mắt khoanh chân tĩnh tọa, tay trái nâng một chiếc chiếc chuông nhỏ ba màu, quanh người lưu chuyển vô số phù lục kim quang như cự tráo hộ thân.
Vào sát na Nhạc Vũ tiến đến thì Hiên Viên Thu cũng sinh lòng cảm ứng, mí mắt khẽ mở ra, lúc trông thấy Nhạc Vũ thì chợt ánh lên mấy phần cảm động rồi cười khổ:
- Là thần thuộc vô năng trúng kế người khác, ngược lại làm phiền hà Bệ Hạ. Kỳ thật Bệ Hạ vốn không nên đến.
Nhạc Vũ hơi nhếch miệng, không chút để ý, tuy nói Hiên Viên Thu bị người khác mưu tính không thể thoát thân khiến hắn chỉ có thể tiến vào đây nhưng trong bản tâm lại không có ý trách cứ.
Tranh giành khí vận, thiên hạ đại thế, chỗ tranh giành đơn giản là một chữ "Thế", nếu bỏ mặc Bắc Vân quốc, sớm muộn sẽ nguy hiểm đến khí vận đế đình, trong mắt người khác sẽ lưu lại ấn tượng Hậu Thổ Thánh Nhân An Thiên Huyền Thánh Đại Đế là người bất nghĩa.
Vị yêu sư kia tinh thông binh pháp, tính ra hắn tất phải đến cứu, gần như dương mưu. Lần này vô luận đổi lại là ai quản đến chuyện Bắc Vân quốc thì kết cục cuối cùng đều đồng dạng. Nếu đổi lại là Nhạc Vũ đích thân đến nơi này điều tra, chỉ sợ cũng chính lòng mong muốn của vị yêu sư kia, Hiên Viên Thu bị nhốt chỉ khiến cho tình cảnh hắn càng thêm hiểu ác.
Hắn chuyển thân xuyên qua bích chướng phù văn của Hiên Viên Thu, không đợi để kịp phản ứng đã điểm ra một chỉ chỗ mi tâm khiến Hiên Viên Thu lập tức hôn mê, tiếp đó cuốn vào không gian trong tay áo.
Lúc này trên mặt Nhạc Vũ cuối cùng hiện lên vài phần ý vị thâm trường, Hiên Viên Thu bình yên vô sự, coi như khả năng một người cuối cùng trông thấy thủ đoạn thực sự của hắn đã không có. Tiếp theo trong thế giới hắc ám này hắn đã có thể phóng tay hành động, không còn chút nào kiêng kị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Cũng trong cùng lúc này, không gian trước người Nhạc Vũ bỗng dưng vặn vẹo, một vị trên đầu có thất giác, mặc chiến giáp ngân sắc, tóc bạc trắng đột nhiên hiện ra:
- Vì một thuộc cấp mà đưa thân vào chỗ chết. Khó trách này Hạo Thiên nói ngươi là ngu xuẩn! Tổn thất một ít khí vận của mọi người thì như thế nào? Ngày sau chưa hẳn không thể đền bù, không thể xoay chuyển nhưng nếu mất đi tính mạng thì hết thảy bằng không.
Thất giác Yêu Thánh đột nhiên dừng lời, bên cạnh lại thêm một thân ảnh, mặt mũi đều lồi ra, sau lưng có sáu đôi cánh chim trong suốt mở rộng, con ngươi lóe ra lam quang:
- Nói những lời nhảm nhí này làm gì? Chậm thì sinh biến, sớm động thủ lấy mạng hắn. Chuyện nhục nhã ở Ngũ Trang Quan năm đó Lục Sí Đại Thánh Đường Phương sẽ khiến hắn phải trả lại!
Trong phạm vi trăm vạn trượng, vô số ý niệm cường hoành bao phủ, từ bốn phương tám hướng, hơn mười đạo khí tức Kim Tiên khí tức như có như không, hoặc xa hoặc gần hiện ra xung quanh, chỉ là đám Yêu thánh này đều không hưởng ứng lời của Đường Phương.
Thất giác Yêu Thánh Lôi Hoảng thấy thần sắc Nhạc Vũ không hề nửa phần khiếp sợ thì không khỏi lắc đầu:
- Bệ Hạ không sợ hãi vì ỷ vào công đức khí vận hộ thân khiến chúng ta không dám động tay? Nhìn xem vật này thế nào?
Vừa dứt lời, trong tay Lôi Hoảng đột nhiên bốc lên một đạo lam quang, bên trong không ngờ là một cây tử đăng, tử diễm bốc lên soi rõ thế giới hắc ám như ban ngày.
- Đèn này tên là Tử Cực Đăng, treo trên bắc địa vô nhật nguyệt, chiếu sáng trong phạm vi mười tỷ dặm, vô số sinh linh được nó trợ giúp náu thân nơi cực hàn, tụ tập công đức vô lượng, không biết có thể lấy mạng bệ hạ?
Nhạc Vũ ngửa đầu nhìn lên thì thấy quả nhiên có một tầng hào quang thất thải dày đặc bao phủ bên ngoài, đúng là công đức thâm hậu.
Lại nghe Lôi Hoảng nói tiếp:
- Kỳ thật ý của chúng ta nếu không phải lúc van bất đắc dĩ sẽ tuyệt không muốn là địch với Bệ Hạ, cùng Hậu Thổ Thánh Nhân. Nếu Bệ Hạ hôm nay chịu thề một khi còn sống không đặt chân lên Bắc Câu Lô Châu thì chúng ta sẽ để bệ hạ rời đi, thậm chí tất cả nhân tộc trong lãnh địa của chúng ta sẽ đổi tín ngưỡng theo ngươi. Hôm nay chúng ta chỉ cầu Bệ Hạ cho Yêu tộc ta một chỗ náu thân cuối cùng!
Thủy Vân Kiếm trong tay Nhạc Vũ lại vung lên chiếu ra một đạo kiếm quang mỹ lệ, kiếm trận thai tàng sau lưng đột nhiên chuyển động, quang quyển thủy lam mười tám tầng cũng luân chuyển không ngừng.
Linh lực không gian vô tận, đế khí Tử Kim, thần lực tín nguyện, chân khí dung vũ hóa vân đều nhất nhất gia trì trên thân kiếm.
Kiếm quang cuồn cuộn, phun ra nuốt vào bất định, ẩn ước tương hợp với Hồng Mông kiếm ý, quét ngang tứ phương khiến cho hơn mười khí tức Kim Tiên chấn động mãnh liệt khó ẩn được hình tích.
Lục Sí Đại Thánh Đường Phương đứng ở đầu tiên, sắc mặt xám xanh phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc Lôi Hoảng cũng khẽ biến:
- Kiếm ý Bệ Hạ bao hàm mà không phát, nhất định phải muốn cùng chúng ta tử chiến ? Cần gì phải thế…
Nói đến một nửa, Nhạc Vũ đôt nhiên bắn ra từng đạo kiếm khí khiến hắn dừng bặt, tiếp lấy cười dài:
- Huyền Vũ đạo huynh, còn không ra giúp ta?
Từ Thiên Ý Phủ truyền ra một tiếng gào thét trầm thấp, một điểm hắc quang từ mi tâm Nhạc Vũ thoát ra, thân hình khai mở hóa thành một quy xà cực lớn, toàn thân phủ đầy lân giáp quay tròn sau lưng hắn.
Nhạc Vũ vẫn ngửa đầu nhìn lên trời ngạo nghễ:
- Ngươi cũng biết, lúc này trẫm cảm tạ nhất chính là bọn ngươi đã bố trí ra Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận?
Vào lúc mấy người Lôi Hoảng đang kinh ngạc thì sát cơ đã bắn lên trong mắt Nhạc Vũ:
- Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận có thể che lấp hết thảy Thiên Cơ, hôm nay trẫm dùng thủ đoạn gì để tru sát các ngươi thì đám Hạo Thiên yêu sư cũng không biết được.