Hậu Thổ phảng phất như không nghe thấy, bàn tay cầm Minh Thư, nhìn chằm chằm về hướng bắc. Lưỡng Nghi Điên Đảo che chắn hết thảy, dù là thần thông của Đế Thính cũng bị ngăn cách triệt để.
Duy nhất may mắn chính là bên trên chư thiên tinh tú phía bắc viên đế tinh sáng ngời nhất từ đầu đến cuối vẫn nguyên vẹn sáng lạn.
Nữ Oa không lưu ý tới vẻ lãnh đạm của Hậu Thổ, sau thoáng thở dài, lại mang theo ý cười quay đầu nói:
- Nhưng ta lại càng không nghĩ tới sư muội ngươi lại vì hắn làm được tới mức độ này…
Trên Minh Thư trong tay Hậu Thổ giờ phút này rõ ràng hiện lên hai chữ "Phục Hi" bằng huyết sắc chữ triện, cuối cùng là một chữ chết, chỉ còn thiếu một nét cuối cùng chưa từng hoàn thành nhưng đã lộ ra và phần khí tức sát phạt lạnh thấu xương cùng khí tức tĩnh mịch tràn ngập.
- Bổn cung từng nói qua! Nếu nghĩa đệ ta thân vẫn, ta nhất định muốn các ngươi chôn cùng! Ta biết các ngươi làm như thế nhất định có chỗ dựa vào, không sợ Minh Thư của ta. Mặc dù nhờ công đức thành thánh, mặc dù phải lập tức thân vẫn ta cũng nhất định phải cho Oa Hoàng ngươi rơi xuống thánh vị! Giết hết thủ phạm!
Nữ Oa không hiểu, chỉ cảm giác rùng mình, toàn thân giá lạnh, đành miễn cưỡng cười nói:
- Kỳ thật cần gì phải như thế? Việc lần này tuy sư tỷ không tham dự bên trong, nhưng giữa các thánh nhân sớm có ước định, không thể nhúng tay vào tranh đấu bình thường của các tu sĩ…
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Hậu Thổ lạnh lẽo nhìn qua, mang theo vẻ châm chọc vô tận:
- Năm đó khi Phục Hi vẫn lạc, ngươi cũng khoanh tay đứng nhìn chưa từng ra tay sao? Lúc trước cầu tới chỗ của ta, muốn ta dùng Minh Thư bảo hộ trợ Hi Hoàng chuyển thế, lại rốt cục là ai?
Nữ Oa lập tức á khẩu im lặng, thanh âm lạnh lùng của Hậu Thổ lại vang lên:
- Phục Hi đối với ngươi cũng giống như Uyên Minh đối với ta, nếu không phải hắn gởi cho ta một trương tín phù đúng lúc tìm đến, giờ phút này dù sư muội ta có liều lĩnh cũng nhất định cùng sư tỷ ngươi đồng quy vu tận!
- Vậy thật sự nên đa tạ hắn…
Trong miệng nói xong lời đa tạ, ấn đường của Nữ Oa cũng nhíu lại, sau một thoáng liền bình phục xuống, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Sư muội cũng biết được ta khác với mấy vị sư huynh kia, Thái Thanh sư huynh bọn họ chỉ luôn cầu đại đạo vô thượng, trăm phương ngàn kế muốn giãy thoát khỏi lòng bàn tay của sư tôn. Vì vậy vô luận là đối với Huyết Lục thiên quân hay An Thiên Huyền Thánh đại đế đều chưa bao giờ xuống tay thực sự. Nhưng Nữ Oa ta thì khác, chuyện hối hận suốt đời đó là nhất thời hứng khởi lấy máu huyết của các loại thần thú tạo ra Nhân tộc. Tâm nguyện duy nhất là hết sức làm cho thật nhiều hỗn độn tinh linh trên thế gian này lưu lại một con đường sống. Uyên Minh ở tại phương bắc giảo phong lộng vũ, khiến Bắc Câu Lô Châu Nhân tộc chấn hưng rầm rộ, Nữ Oa này thật sự không thể bỏ qua!
Giọng nói như đinh đóng cột, vô cùng quả quyết. Ngay khi nhìn thấy một tia sắc bén lộ ra trong đôi mắt Hậu Thổ, ngữ khí lại biến đổi chuyển sang ôn hòa:
- Trước mắt tình hình bên kia sát kiếp của Uyên Minh mặc dù là chính ta cũng khó thể hóa giải. Người chân chính ra tay lấy tính mạng hắn cũng không phải mấy yêu thánh kia, mà là Nhai Tí. Phỏng chừng giờ phút này hắn cũng đã tới!
- Nhai Tí?
Chân mày Hậu Thổ nhíu lại, tiếp đó lại khôi phục bình tĩnh thật nhanh. Bàn tay phải giấu trong tay áo cũng nắm chặt trương tín phù trong tay!
Nàng cơ hồ đã quên mất đầu mãnh thú ác danh lừng lẫy kia!
Chẳng thể trách phải dùng Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận, nguyên lai chỉ vì muốn che lấp cảm giác của nàng!
Chỉ cần có đầu mãnh thú kia vào trận, cho dù nàng lập tức thành thánh, thần thông thông thiên cũng khó thể ngăn cản Nhạc Vũ thân vẫn!
Bên trong trương phù cầm trong tay nàng, tuy bao hàm vài đạo nhân quả pháp tắc Nhạc Vũ truyền vào bên trong, nhưng vẫn làm cho nàng không có chút cảm giác yên tâm.
Nhai Tí kia, là một Hỗn Độn Kim Tiên cho dù là Dược Sư Vương Phật cùng nhiều Kim Tiên liên thủ cũng không cách nào làm gì được hắn!
Nữ Oa thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, đôi môi thoáng nhếch lên:
- Yên tâm đi, ta đã có phân phó. Bất kể như thế nào yêu sư cũng sẽ hết sức giữ tròn thần niệm hồn ấn của Uyên Minh. Chỉ cần giống như huynh trưởng của ta chuyển sang kiếp khác trùng tu. Xử trí như thế nghĩ ra có thể làm cho sư muội bỏ qua ý niệm đồng quy vu tận đi…
Bên trong Diệu Pháp Đại La Thiên, bên cạnh Quan Thế Tỉnh Bàng phương bắc, đồng dạng cũng có một tiếng cười lạnh truyền ra, khiến cho sắc mặt những người chung quanh đều biến thành nghiêm túc.
- Thì ra là thế! Yêu sư kia quả nhiên lợi hại, có thể tìm được hắn tới đây…
Bên trong thủy kính, hắc cầu bao phủ phạm vi ngàn vạn dặm vẫn vô cùng u ám, không hề có nửa điểm khí tức.
Nhưng phàm là nhân sĩ có khả năng dùng vọng khí thuật đều có thể quan sát được trên bầu trời nơi đó hiện lên một tia sâm bạch khí tức, vô cùng nồng đậm, khiến sát phạt khí nơi đây bạo tăng vô số lần!
Không chỉ là Hạo Thiên kinh ngạc, ngay cả Cửu Thiên Huyền Nữ cũng hơi lộ vẻ ngoài ý muốn:
- Đúng là Nhai Tí, yêu sư kia rốt cục làm sao nói động được hắn? Không ngờ hắn chịu nguy hiểm bị khí vận công đức cắn trả nhúng tay vào lò lửa này? Nhưng nếu thật sự là hắn, cuộc chiến này xem ra không còn gì trở ngại, tuy không phải Côn Bằng tự mình ra tay, nhưng cũng không xê xích bao nhiêu! Càng có thể làm cho Huyền Đô Pháp Sư không lời gì để nói!
- Ta cũng không dự đoán được, ta từng suy đoán nhiều Hỗn Độn Kim Tiên tại Bắc Câu Lô Châu, nhưng không nghĩ là hắn…
Hạo Thiên cúi đầu trầm ngâm một lát, tiếp theo hừ lạnh một tiếng:
- Nguyên bản còn có hứng trí tiếp tục quan sát một phen. Nhưng nếu là Nhai Tí cuộc chiến hôm nay đã không còn trở ngại. Yêu sư Côn Bằng quả nhiên không chút thú vị!
- Bệ hạ nói đùa, Uyên Minh thân vẫn đối với Thiên Đình là chuyện vui mừng! Đạt được gần hai trăm triệu tín ngưỡng lực phương bắc đế đình, gần hai ngàn vạn binh tướng tất có thể làm khí vận của bệ hạ tăng nhiều. Đào sơn xem như cũng bình yên vô sự!
Cửu Thiên Huyền Nữ cười khẽ một tiếng, lại cực kỳ cẩn thận liếc mắt nhìn lên trên tinh đồ.
Chỉ thấy một ít sâm bạch khí thẳng xuyên bầu trời, ngay cả viên đế tinh phương bắc cũng bị che phủ ảm đạm, không thể nhìn ra.
Hạo Thiên cũng liếc mắt nhìn, vẻ mặt vui mừng bỗng dưng phẩy tay áo xoay người đạp không rời đi nói:
- Mời Huyền Nữ thay mặt trẫm hiểu dụ Quân Minh cho hắn tức khắc tiếp nhận đế đình, nhậm chức An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương…
Vẻ mặt Cửu Thiên Huyền Nữ chợt giật mình, tuy biết rõ Uyên Minh lập tức thân vẫn, nhưng không hiểu vì sao đáy lòng vẫn cảm thấy không ổn, khi quay đầu thì Hạo Thiên đã rời xa, không thấy bóng dáng.
…
Trên dưới điên đảo, không nhìn thấy nhật nguyệt, hoàn toàn tối đen. Từ xa xa đạo khí tức Chuẩn Thánh ở trong thời không thông đạo dần dần đến gần.
Khí tức sát phạt cuồng liệt sắc bén xông thẳng tới. Rõ ràng cực kỳ bạo ngược không phân biệt địch ta, vài vị Kim Tiên yêu thánh nơi này đều bị áp chế xuống mặt đất, trong miệng tràn đầy máu tươi, hồn niệm cơ hồ nứt vụn.
Tử diễm đầy trời bị ý niệm kia áp bách không gió mà diệt, linh quang ảm đạm.
Chỉ có Nhạc Vũ vẫn kiếm ý nổ vang, ngẩng thẳng đầu nhìn tới, dưới hồn niệm của Nhai Tí va chạm, chưa từng uốn người, cũng không có nửa phần thối lui!
Sát niệm thô bạo ở bên trong hồn niệm cưỡng chế ngược lại càng như được ma luyện bộc phát mãnh liệt, không cách nào bẻ gãy.
Tử kim đế khí tuy bị lui về phạm vi trăm trượng nhưng vẫn xuyên thẳng như trụ trời, vững chắc không chút lay chuyển.
Đôi mắt Nhạc Vũ híp lại, vẻ sắc lạnh thấu xương như lưỡi đao xuyên thấu qua cuồng phong bạo liệt nhìn thẳng ngay cửa vào thời không thông đạo.
Chỉ thấy một đầu cự thú chừng mười vạn trượng hình dạng kỳ dị đang xuyên qua bay tới.
Trên đầu có long giác, thân hình lại vừa giống sói lại vừa giống cẩu, kim giáp toàn thân, ở sau lưng Lôi Hoảng bay ra, trong tích tắc đôi mắt đã quét nhìn qua bên này, nhìn vào hư không trước mắt, trừng trừng vào thân hình cao ngất của Nhạc Vũ nói:
- Ngươi là Thủy Kiếm Tiên Uyên Minh? Là An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương? Thật đúng là có chút bất phàm, lấy thân Huyền Tiên nhưng kiếm ý lại có thể chống đỡ được ta. Còn có khí vận này…
Đang nói đột nhiên ngừng lại, cẩn thận quan sát, trên mặt lóe ra dị sắc:
- Cửu long mười tám trảo, đế khí này chính là Thiên Đế vị cách. So với Thiên Đế Đế Tuấn năm xưa còn hơn vài lần. Chẳng thể trách Côn Bằng lại nói ngươi là đại địch Yêu tộc, không thể lưu ngươi! Nhân tộc các ngươi suốt mười vạn năm tích lũy, thiên phú dị bẩm, những nhân tài tuyệt đại anh kiệt đúng thật là ùn ùn…
Trong ngữ khí hàm chứa ý tán thưởng, đồng thời lại thêm một cỗ hồn niệm bàng bạc xông thẳng xuống.
Giống như cả thiên địa đè ép xay nghiền hồn niệm của Nhạc Vũ, muốn đem hắn hoàn toàn mài nát băng gãy!
Vẫn như cũ không phân biệt được địch ta, không hề xem mấy Kim Tiên yêu thánh vào trong mắt. Chỉ dùng dư ba càn quét liền làm mấy người Lôi Hoảng sắc mặt suy bại, suy yếu không chịu nổi áp sát mặt đất không thể động đậy.
Hồn niệm của Nhạc Vũ nằm ngay trung tâm hồn áp, trực tiếp thừa nhận đả kích, thần hồn liên tục tiếp cận hỏng mất, Hồng Mông kiếm ý vốn vô cùng cứng cỏi dưới trọng áp có vài lần gần như tán loạn.
Thất khiếu tràn máu, nhưng vẫn miễn cưỡng tự mình chống đỡ. Cuối cùng Nhạc Vũ nương theo hồn áp bạo ngược của Nhai Tí tẩy luyện thần hồn của chính mình. Khiến cho đạo Hồng Mông kiếm ý càng thêm kiên cố không gì phá vỡ nổi. Bên trong thần hồn chữ "Đình" làm bổn nguyên, Hồng Mông kiếm ý cùng An Thiên Sáng Thế Quyết làm cột trụ, dùng căn bản này trọng cấu thần hồn ở trong áp lực không ngừng phản phục tôi rèn!
Nhưng dù sao Nhai Tí cũng là hồng hoang mãnh thú tung hoành thái cổ, ban đầu còn chưa để ý tới, nhưng càng về sau liền nhìn ra được ý tứ của Nhạc Vũ.
Hắn biết được nếu chỉ lấy ý niệm tuyệt không cách nào khuất phục được người trước mắt, vì vậy liền thu liễm hồn niệm, hừ lạnh một tiếng cưỡng đoạt Tử Cực Đăng từ tay Lôi Hoảng, hút nhiếp tới trước người nói:
- Thật không biết Côn Bằng có biết được ngươi đã có Thiên Đế vị cách hay chưa. Nếu như biết được e rằng hắn sẽ không tránh khỏi e ngại dám mượn dao giết người thậm chí là giá họa…
Nhạc Vũ nghe vậy không khỏi hừ lạnh, Nhai Tí cũng không đến nỗi ngu xuẩn thô lỗ như trong lời đồn đại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Ngay sau đó ngữ khí Nhai Tí chợt biến đổi, chuyển sang băng lạnh sát khí tràn trề:
- Nhưng hôm nay trừ phi Uyên Minh ngươi đồng ý cả cuộc đời này không phá rối Bắc Câu Lô Châu, nếu không Nhai Tí ta mặc dù biết rõ yêu sư có ý xấu, cũng phải làm cho ngươi vẫn lạc tại nơi này!
Lôi Hoảng bị cưỡng đoạt Tử Cực Đăng, thần hồn lập tức bị thương nặng, giờ phút này nghe vậy không khỏi vui mừng, không quan tâm tới thương thế thần hồn, đôi mày nhướng cao nhìn về phía trước.
Lại chỉ thấy Nhạc Vũ đột nhiên bật lên tiếng cười điên cuồng giữa không trung, thật lâu không dứt khiến người khác hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!