Thanh âm trong trẻo nhưng lúc này vang lên như sấm dậy, chấn động cả Huyền Thánh điện.
Mọi người đều cứng đờ, kinh ngạc há hốc miệng, sau một lát mới kịp phản ứng.
Đa số đều thoáng kinh dị rồi mới khôi phục bình thường, chỉ một số rất ít thần sắc có chút tâm thần bất định.
Lại như mấy người Ô Sào cùng Hiên Viên Thu thì ẩn hiện vài phần vui mừng rồi lập tức thu lại vô hình, lạnh nhạt xem như không có gì. Lý Trường Canh quét mắt thấy rất nhiều tu sĩ trong Huyền Thánh điện dù ra vẻ bình tĩnh nhưng đều ẩn hiện hưng phấn, không lộ ra bao nhiêu sợ hãi, một phần trong đó càng lộ ra chiến ý bừng bừng, vô luận là bộ hạ cũ của Nhạc Vũ hay rất nhiều Kim Tiên chuẩn thánh mới đầu nhập hôm nay đều im lặng không nói.
Hắn bất giác nhíu mày nhìn sững vào Nhạc Vũ trên hoàng tọa, qua một lúc vẫn không thấy gì dị thường, chỉ có đế khí tử kim cường thịnh, ẩn hiện cự long mười tám móng khiến lòng người kinh hãi, chỉ tiếc với huyễn thuật của người này thì không thể nhìn ra những móng rồng kia cái nào là giả, cái nào là thật, cân nhắc hồi lâu mới nói:
- Bệ Hạ đã có Thiên Đế vị cách, Tinh Cung thành tựu, đích thật là có tư cách thay Hạo Thiên. Nếu như khởi binh Phạt Thiên, mặc dù không thể thắng thì cũng là lưỡng bại câu thương. Bất quá, thiên chỉ chắc chắn là thật!
Khí tức toàn bộ Huyền Thánh điện lập tức càng thêm đông lạnh, một số ánh mắt đã hướng lên chỗ thủ tọa, đợi hai chữ "Khởi binh " của Nhạc Vũ, lại nghe Lý Trường Canh chuyển giọng:
- Thiên chỉ tuy là thật! Bất quá lúc trước dụng ý của Thiên Đế hạ ý chỉ lại có chút bất đồng. Vạn năm đến nay, vị trí An Thiên Huyền Thánh Đại Đế đã có mấy vị thân vẫn, bị đám yêu rình mò, tùy thời liền có nguy cơ vẫn lạc. Hạo Thiên Bệ Hạ băn khoăn cục diện phương bắc không dễ nên mới bố trí hậu thủ. Lại không ngờ Quân Minh điên cuồng, khuất giải thiên chỉ, âm thầm cấu kết Yêu sư,Chỉ. Lại âm thầm cùng này yêu sư cấu kết, mưu tính Đại Đế. Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, tội không thể thứ. Trường Canh lúc đến, Thiên Đế liền có ý chỉ, phế vị Bắc Đẩu ngũ khí thủy đức tinh quân của hắn, ba sư huynh đệ Quân Minh cũng tùy ý Bệ Hạ toàn quyền xử trí, hết thảy đều theo quy chế Thiên Đình, Đại Đế không cần băn khoăn.
Lúc Lý Trường Canh vừa đến, Quân Minh còn ôm vài phần kỳ vọng nhưng đến khi Nhạc Vũ nói ra hai chữ "Phạt Thiên" thì lòng đã chìm đến đáy cốc, cuối cùng lại nghe Lý Trường Canh nói "tội không thể xá" với "toàn quyền xử trí" thì thần sắc vặn vẹo, cảm thấy cuồng nộ trong ngực không cách nào thổ lộ, vừa há miệng muốn nói thì một luồng kiếm áp còn vượt qua kiếm áp Nhạc Vũ của Lý Trường Canh đã ép tới khiến hắn không cách nào mở miệng.
Cũng cơ hồ cùng lúc Lý Trường Canh vừa nói xong thì khí trụ tử kim quanh người Nhạc Vũ đột nhiên tăng vọt, gạt hết cả chín tầng mây.
Hiên Viên Thu ngửa đầu nhìn lên, kỳ quang từ hai mắt bắn ra, chỉ thấy trong tinh thần đầy trời thì đế tinh phương bắc càng thêm rực rỡ. Trong toàn bộ tinh đồ có một số ngôi sao bị quang huy dẫn dắt chậm rãi hội tụ về phương bắc, hai trong số đó tương xứng với Huyền Vũ và Nhai Tí.
- Ngôi sao là ứng với chuẩn thánh? Lại không biết người đối ứng ở phương nào? Nhìn xem quỹ tích, chỉ sợ không cần trăm năm sẽ nhập vào Tinh Cung của bệ hạ!
Trong nội tâm kinh dị, Hiên Viên Thu nhìn sang giữa bầu trời, sau đó là thầm nghĩ quả nhiên.
Toàn bộ Trung Thiên Tinh Cung phủ lên một quầng tối, mấy ngôi sao trong đó càng có xu thế ly tán, so ra thanh thế của thiên đình đã suy, đế đình phương bắc đại thịnh.
Một lời của Nhạc Vũ cùng Lý Trường Canh hôm nay đã khiến đại thế thiên địa kịch biến.
- Hay cho xuyên tạc ý chỉ!
Nhạc Vũ ngồi trên bệ đài, nhịn không được cười lên, Lý Trường Canh chắc chắn là giỏi tài ăn nói, cơ biến vô song. Vô luận vừa rồi nói "phải" hay "không phải" thì đối với thiên đình đều tai hoạ ngập đầu. Tuyệt cảnh bậc này lại bị lưỡi đầy hoa sen của người này cứu vãn, tuy kết quả đồng dạng vứt bỏ ba người Quân Minh, cơ hồ mất hết nhân tâm nhưng đến cùng còn bảo tồn được vài phần mặt mũi cho thiên đình và Hạo Thiên, chuyển biến cục diện.
-- Kkhông hổ là Thiên Đình Thái Tể! Không trách người thiên đình tới đây không phải là Cửu Thiên Huyền Nữ mà là Lý Trường Canh!
Im lặng đối mặt với lão giả râu tóc bạc trắng dưới đài một lát, Nhạc Vũ cuối cùng khẽ nhếch miệng vẻ trào phúng:
- Nguyên lai là trẫm hiểu lầm Thiên Đế. Lý do này tuy là có chút vô căn cứ nhưng cũng miễn cưỡng có thể cho qua.
Lời vừa nói ra, trong Huyền Thánh điện vang lên mấy tiếng cười khẽ khiến không khí căng thẳng trong đại điện lập tức buông lỏng.
Sắc mặt Lý Trường Canh không hề biến hóa, thản nhiên nói:
- Bệ Hạ anh minh! Kỳ thật hôm nay chuyện Đào sơn gần ngay trước mắt. Vô luận là Hạo Thiên thượng đế hay bệ hạ thì tình cảnh đều là gian nan. Cái gọi là phân tắc thì lực suy, hợp tác lực thắng. với mưu lược của Bệ Hạ nên biết được lợi hại mới được.
Nhạc Vũ cười không đáp, nhìn về Quân Minh Quân Phụng ngoài điện, lạnh lẽo nói: - Vừa rồi Lý Thái Tể nói chắc hai người cũng đã nghe, các ngươi còn gì dị nghị? Chớ để nói trẫm không để cho hai người cơ hội giải thích.
Quân Minh há miệng muốn nói, lại cảm giác kiếm ý kinh nhân vẫn áp bách hồn niệm, ngay cả động đậy cũng đã khó khăn huống hồ mở miệng, đành trợn mắt nhìn Lý Trường Canh vẫn đứng lẫm liệt trong điện, một vẻ tiên phong đạo cốt, tiên tu trong điện tuy thấy rõ nhưng không hề có ý tương trợ, không khỏi huyết dịch sôi trào, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, khóe mắt muốn nứt.
Sau một lát, Quân Minh cắn răng chống đỡ hồn áp vô biên, cũng không dùng cương khí bảo vệ mà dập mạnh đầu với Nhạc Vũ, phát ra thanh âm "Thình thình" vang xa trăm vạn trượng, liên tiếp hơn mười lần khiến máu tươi đầm đìa trên trán, Quân Phụng đầu tiên ngơ ngác rồi sau đó cũng học theo huynh trưởng bái hạ.
Nhạc Vũ lúc đầu không chút nào để ý, đến khi lliên tục trăm lần thì thoáng động dung, chú mục nhìn lại nói:
- Hai người các ngươi muốn cầu trẫm tha mạng?
Quân Minh như cũ nói không ra lời, chỉ biết liên tục dập đầu vang vọng.
Nhạc Vũ thoáng nheo mắt, dù hôm nay hắn còn thiếu nhân tài nhưng chỉ cần hơn trăm năm đã có hơn mười vị Đại La Kim Tiên hội tụ dưới trướng, cũng không thiếu hai người này.
Tuy hai sư huynh đệ lúc này đã phẫn hận cùng cực với thiên đình và Hạo Thiên, nhưn dù sao Quân Thành đã chết vào tay hắn, Nhạc Vũ tuy có tự tin có thể khống ngự hai người nhưng lưu lại tột cùng vẫn là ẩn họa, mấy trăm vạn binh tướng chịu nhục nhã cũng cần một cái công đạo.
Trong nội tâm dần dần đã có quyết đoán, duệ quang trong mắt Nhạc Vũ ẩn hiện, Quân Minh phảng phất cũng có sở cảm, thần hồn đột phá, trong nháy mắt ý niệm chuyển thành vô cùng bá liệt chống đỡ hồn áp của Lý Trường Canh, quỳ gối nói:
- Hai huynh đệ chúng ta nguyện làm đao trong tay bệ hạ!
Trong lòng Nhạc Vũ vốn sát ý rừng rực, lúc này nghe vậy lại khẽ động, hứng thú dạt dào, có chút tò mò nhìn về phía Quân Minh, biết người này còn có câu muốn nói.
Cơ hồ cùng lúc, cách Các Linh sơn chừng vạn dặm có hai nhân ảnh đang đứng trên không.
- Biến hóa thật nhanh!
Người lên tiếng là một đạo nhân trung niên mặc huyền bào, chân đạp ma hài, hai mắt sắc bén như kiếm xuyên qua không gian trùng điệp.
- Nhớ lần đầu gặp ở Ngũ Trang Quan, kẻ này tuy là khí độ hơn người nhưng khiến cảm giác cũng bình thường, so với mấy vị anh tài mà ta biết có chút không bằng. Không ngờ chỉ qua một trăm ba mươi năm đã có biến hóa như vậy, chỉ cần một lời đã quyết định sinh tử người khác! Hồng Vân nhất mạch đại hưng xem ra là đã thành định số!
- Đây cũng là công của Huyền Đô sư huynh theo bên cạnh bảo vệ!
Người bên cạnh đạo nhân trung niên chừng ba mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, áo bào màu xanh vẽ vân văn lôi điện, ẩn hiện trong mây lành ngũ sắc, ngay cả thanh âm cũng trong trẻo như tiếng suối chảy qua ngọc thạch:
- Nếu không phải là sư huynh năm lần bảy lượt tương trợ, hậu bối ta tuy là thiên tư tuyệt đại, cũng khó có thành tựu như thế. Nhất mạch ta càng chưa nói tới đại hưng, tóm lại Vân Trung Tử nhờ ơn rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Sư đệ! Lần này Huyền Đô cũng không nể mặt ngươi, những năm qua trợ hắn là vì hành động ở phương bắc thật khiến cho người chờ mong!
Huyền Đô pháp sư khẽ lắc đầu, không cho là đúng:
- Nếu đổi lại là người vô năng, mặc dù có quan hệ với sư đệ, Huyền Đô cũng chưa chắc sẽ để ý tới. Lần này Tinh Cung Uyên Minh mới thành lập, đại thế đã dựng. Nếu có thể nhất thống phương bắc thì đối với sư tôn ta mà nói cũng là chuyện đại hỉ, tương hỗ lẫn nhau mà thôi.
Thấy Vân Trung Tử cười nhạt không đáp, Huyền Đô cũng lơ đễnh, hiếu kỳ dò hỏi:
- Ta xem ý sư đệ đúng là không muốn tương kiến với Uyên Minh?
Ánh mắt Vân Trung Tử hơi tối đi, khổ sở nói:
- Còn gặp làm gì? Những năm này là ta thẹn với bọn họ. Một kẻ phản giáo nào còn mặt mũi đi gặp hắn? Thân quăng Xiển Giáo, lại thiếu chút nữa ngay cả di vật phụ thân cũng không thể bảo vệ!