Quân Lâm Thiên Hạ

chương 1305: vân diễm ứng long

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phía tây Nam Chiêm Bộ Châu, trong Vân Diễm hải.

Chiến Tuyết đặt chân trên tầng mây, chăm chú nhìn xuống bên dưới.

Nói là Vân Diễm hải, quả nhiên nửa điểm không giả, mây mù nơi này đều bị thiêu đốt, hỏa diễm lam sắc nhảy múa không ngừng.

Lúc này ánh mắt của Chiến Tuyết xuyên qua van vụ và hỏa diễm dày đặc, không ngừng tìm kiếm chỗ sâu trong tầng mây.

Hỏa diễm phun lên từ núi lửa trăm vạn dặm, bên trên lại tụ tập vô số thủy vân đối kháng với diễm lực ngập trời.

Chiến Tuyết chỉ nhìn qua đã tập trung vào một chỗ trong tầng mây, dưới thân triển khai thập nhị diệp huyết liên, kiếm trong tay mở ra trăm vạn trượng, lóe thân tiến sâu vào trong Vân Diễm hải, hoành trảm một kích vào hư không khiến thiên địa chấn động, vân diễm đầy trời cũng khai mở toàn bộ, từ tầng mây vốn không có gì xuất hiện một lồng giam kim loại cực lớn.

Toàn thân lồng giam được chế thành từ linh kim vân văn bạch sắc, dù dưới sự thiêu đốt không ngừng của hỏa diễm cũng không hề có dấu hiệu nung chảy, phân ra bốn tầng, một lực nguyên từ cường hoành bao phủ bên ngoài vây kín một đoàn vân vụ quay cuồng bên trong.

Một kích của Chiến Tuyết lập tức đã phá ra một lỗ hổng ở tầng thứ nhất, đang muốn vung thêm một kiếm thì đột nhiên cảm thấy một đạo độn quang đang vội vàng tìm đến, người còn chưa thấy nhưng một tiếng chung đã tựa như tiếng gầm trùng kích từ xa!

- Còn không ngừng tay! Ngươi cũng biết phong ấn nơi này là người phương nào?

Chiến Tuyết nhìn lại thì thấy bên trong độn quang hiện ra một bóng người, toàn thân hỏa diễm lượn lờ, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng lẫn tức giận.

Sau một khắc, Xi Vương kích trong tay lại không chút do dự lần nữa chém ra, lần này không chỉ tầng thứ hai mà cả tầng thứ ba cũng vỡ nát.

Nhân ảnh hỏa sắc kia càng thêm giận dữ, cự kiếm hỏa diễm đột nhiên phá không trảm tới.

- Ngươi nên biết đây là phong ấn của Thiên Đế! Ngươi là người phương nào dám đến Liệt Diễm Sơn ta phóng thích trọng phạm thiên đình.

Chiến Tuyết khẽ ngưng mày, chú mục nhìn lại, huyết sắc trong mắt ẩn ước có vài phần giận dữ.

- Cút!

Sau lưng nàng đột nhiên mở ra một cặp huyết dực, huyết vũ kiếm trảm ra vẽ nên một quỹ đạo mỹ lệ trong không trung, phá nhập hỏa quang, đánh tan hỏa diễm cự kiếm.

Nhân ảnh hỏa diễm kia khẽ giật mình, sau một khắc im lặng hóa thành một đạo hỏa quang bỏ chạy về phía tây.

Theo sát kiếm quang là một đạo kích ảnh trí mạng, trực tiếp bóp méo thời không trảm diệt hỏa quang.

Một kích trảm sát Đại La Kim Tiên, Chiến Tuyết cũng không hề để ý, thần sắc bình lặng như cũ, thậm chí cũng không nhìn qua một vì sao đang nhanh chóng rơi xuống trong tinh không, đến khi kiếm ảnh tái hiện khiến thiên địa lại rung chuyển rồi tầng lồng giam cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Đoàn vân vụ bị vây khốn bên trong cũng cuồn cuộn phun ra, trong một sát na đã lan khắp trăm vạn dặm.

Vô số hạt mưa tí tách rơi xuống, dần chuyển nặng hạt khiến hỏa diễm trong núi cơ hồ bị dập tắt, trong mây mù chợt vang lên một tiếng long ngâm đầy ý hân hoan.

Long uy hào hùng tràn ngập, trong mây mù ẩn hiện một thân hình cự thú giống như Long không phải Long, hai bên sườn có cánh, bụng có bốn chân, toàn thân phủ đầy lân phiến lam sắc.

Chiến Tuyết đột nhiên hừ lạnh khiến biển mây đầy trời lập tức tán dật hơn phân nửa, Long uy cũng lập tức tiêu tán.

- Ngươi là Ứng Long?

Cự Thú khẽ giật mình, sau một khắc liền thu hồi bản hình, hóa thành một người chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, lộ vẻ cảm kích:

- Là Ứng Long thất lễ! Vừa mới thoát khốn nên hân hoan quá mức, có gì thất thố kính xin đạo hữu đừng trách!

Trong lòng hắn thầm cảm thấy kỳ quái, chẳng hiểu tại sao nhưng lại cảm giác khí tức nữ tử kia cực kỳ tương tự với Hình Thiên Xi Vưu, sát ý ẩn thấu càng khiến lòng người lạnh lẽo.

Chiến Tuyết nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia quả nhiên:

- Ngươi quả là Ứng Long!

Ngữ khí lạnh lùng, mang theo hàn ý nghiêm nghị.

Nam tử kia lại khẽ giật mình, thần sắc lộ ra thêm vài phần phòng bị nhưng vẫn cung kính thi lễ:

- Xin hỏi tính danh đạo? Ân phóng thích lần này, Ứng Long nhất định ghi nhớ trong lòng không quên.

Vừa nói đến đây thì một đạo kiếm quang lăng lệ đến cực điểm đã áp xuống, kiếm thế cực thịnh còn hơn lúc trảm phá phong ấn gấp mấy lần.

Mục quang Ứng Long co rút, cơ hồ không chút do dự cuốn động một đoàn vân quang lấy lồng giam sau lưng che chắn, hai tay đột nhiên có thêm một đôi Như Nguyệt loan đao.

Đang muốn chém ra thì đột nhiên một long uy con hơn gấp mười lần hắn lúc nãy đã tràn ngập chân trời!

Chỉ thấy sau lưng nữ tử kia triển khai một cặp long dực tử sắc, kiếm ảnh vừa đến nửa đường liền ngân lên một tiếng khí bạo khiến kết cấu thời không trong vòng ngàn vạn dặm đều nát bấy.

Kiếm cương sát mang lại lần nữa tăng lên gấp mười lần, chỉ một kiếm đã đánh nát lồng giam rồi tiếp tục hoành áp.

Khuôn mặt Ứng Long hơi cương lên, tiếp đó cũng quát lớn một tiếng, song đao trong tay hóa thành trăm vạn trượng, cánh tay bắt đầu phân giải ẩn hiện hình thú. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Keng...!

Một tiếng kim loại va chạm lảnh lót, kiếm ảnh trùng kích đao quang, thân hình Ứng Long thân hình lập tức trầm xuống mấy trăm vạn trượng, cơ hồ bị kiếm thế cưỡng ép đánh rớt mặt đất, bực bội muốn thổ huyết.

- Thủy Long chi huyết! Đại phách nguyên Long Tạo Hóa quyết.

Tâm thần hắn kinh hãi đến cực điểm, bị phong ấn hơn bảy vạn năm, một thân pháp lực chỉ còn lại bảy thành, lúc này bị long uy thủy long áp bách khiến thần thông vô cùng lại chỉ có thể thi triển chưa đến ba thành.

Nếu không bị nữ tử trước mắt khóa chết khí cơ thì hắn cơ hồ không nhịn được muốn quay đầu bỏ chạy.

Trong long tộc từ lúc nào xuất hiện một nhân vật mạnh mẽ như vậy?

Sau kiếm quang lại là một đạo kích ảnh, ngang trời quét tới, con ngươi Ứng Long lại thêm một lần kinh hãi.

- Xi Vương kích?

Binh khí tùy thân của Xi Vưu sao lại trong tay nữ tử này?

Từ chân trời vang lên từng hồi chấn động, Ứng Long cảm giác như có một cự chùy ức vạn cân đánh thẳng đến, toàn thân bay ngược ra mấy ngàn vạn trượng, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn lại nữ tử trong tầng mây, vô luận là cự kiếm hay huyết kích đều lấp lánh lôi quang, sau lưng triển khai một cặp cánh do lôi quang dệt thành, khí tức toàn thân bạo tăng, cặp cánh vẫy lên đảo lộn thiên địa.

- Vô thượng lôi pháp! Làm sao có thể.

Trong mắt Ứng Long triệt để tan rã, tuy vẫn cầm loan đao nơi tay nhưng cảm giác tuyệt vọng cực điểm, hai môn vô thượng thần thông, thế gian sao lại có nhân vật cường hoành như vậy, nhưng tại sao lại đem mình thả ra?

Trong hư không vô tận, Nhạc Vũ đang cầm một viên thần tinh lam sắc vuốt ve, chính là thần tinh mà hóa thân Vũ Sư lưu lại, được hắn bảo tồn nguyên vẹn.

Vũ Sư Thương Dương tu tập thần cách thủy hệ, thậm chí còn vượt qua hắn. Tầng mười chín hư nghĩ pháp tắc, tầng mười hai vĩnh hằng pháp tắc, chỉ thiếu chút nữa đã đăng nhập Thái Thượng Kim Tiên, hóa thân cũng chỉ có nửa thực lực bản thể.

Hắn đồng dạng đánh nát thần tinh rồi hấp thu tinh hoa bên trong, cũng không ngưng tụ thần tinh mới mà khiến cho thần vị thủy hệ của mình tăng thêm hai pháp tắc vĩnh hằng, từ tám tầng lên mười tầng, chiến lực dù không tăng quá lớn nhưng cũng không phải là nhỏ.

Sau một khắc, hắn nhìn lại chỗ thần quốc của Bàn Hồ, rõ ràng là người đi nhà trống, bản thể đã không còn thấy bóng dáng, chỉ còn lại một thế giới Tiểu Thiên trống rỗng.

- Trốn thật nhanh!

Nhạc Vũ cười lạnh, kỳ thật nếu muốn toàn lực truy đuổi thì dù Bàn Hồ cơ cảnh đến đâu cũng có thể tìm được, thần cách Sáng Thế thần cũng rất có ích nhưng hiện giờ không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi.

Mục quang đang lúc chớp động, chần chờ bất định thì bên tai đã vang lên thanh âm có chút giận dữ của Lâm Mặc nương:

- Bệ Hạ! Bàn hồ huynh trưởng vừa rồi chỉ là hiếu kỳ nhìn xem mà thôi, có chút cuồng vọng tự đại, kỳ thật cũng không có ý mạo phạm, Cửu Lê nhất mạch hôm nay đều đã xưng thần tại Bệ Hạ. Kính xin Bệ Hạ có thể giơ cao đánh khẽ tha cho tính mạng.

Nhạc Vũ không đáp, nhìn Lâm Mặc nương vẻ hiếu kỳ khiến khí tức nàng cứng lại, cảm giác ánh mắt hắn có thể xuyên qua thân thể đánh thẳng thần tinh, lại tựa hồ có ý tiếc hận.

-- Đúng là tiếc nuối! Tiếc nuối chính là chư thần Cửu Lê đều khuất phục, không thể danh chính ngôn thuận lấy đi thần tinh!

Vào lúc Lâm Mặc nương đang cảm thấy lạnh buốt thì Nhạc Vũ mới thu hồi ánh mắt, thần tình lạnh nhạt nói:

- Lưu lại tính mạng có thể nhưng thần tinh bản mạng phải để ta mượn nghiên cứu một hai. Còn có chỗ hạ lạc của Kiến Mộc! Năm đó phá hủy Kiến Mộc, Cộng Công Huyền Minh tất cả đều tham dự. Lâm Mặc nương ngươi chính là một tàn niệm của Huyền Minh, trước đây ít năm lại có một phần tàn thân của Cộng Công nên chắc biết được hạ lạc của Kiến Mộc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio