Nghe được lời nói sắc mặt mọi người trên Quan Tinh Thai cũng không có bao nhiêu biến hóa.
Trong đó chỉ có Liễu Nguyệt Như cùng Ngọc Lăng Tiêu thoáng thả lỏng một chút mà thôi.
Tử Vân đạo nhân trí kế hơn người, bố cục mưu tính cơ hồ có thể kề vai cùng Thánh Nhân. Nhạc Vũ có thể trong mấy trăm năm ngắn ngủi liền lấy được xu thế kháng thủ với chư vị Thánh Nhân, ít nhiều nhờ sự trợ giúp của vị đệ tử chân truyền Hồng Vân nhất mạch này.
Lời nói vừa rồi cùng cách phân tích tình thế đã vô cùng thấu đáo.
Mà giờ khắc này mọi người có mặt ai không có trí tuệ thâm sâu như biển lớn? Việc người khác có thể nghĩ đến, ở trong mắt mọi người cũng đều hiểu thật rõ ràng. Thật sự không nuôi bao nhiêu chờ mong với câu nói theo sau của Tử Vân.
Tử Vân cũng có điều cảm thấy, bất đắc dĩ cười, lại như có suy nghĩ gì, nói:
- Mặc dù ta thật khó hiểu vì sao vị đệ tử kia của ta nhất định phải thừa dịp bản thân mình đang lúc thịnh vượng mà lại bỏ hết cơ nghiệp Thiên Đình mạo hiểm đi vào Hồng Mông Hải. Nhưng nghĩ tới nhất định phải có duyên cớ! Về tình hình hôm nay, nếu chúng ta có thể dự kiến đến biến hóa tiếp theo sau, Thiên Đình bị sụp đổ, chẳng lẽ bệ hạ ở trong Hồng Mông Hải lại không hề hay biết được? Xin hỏi chư vị, lấy tính tình của Vũ nhi, sẽ làm ra được việc vứt bỏ thân hữu của mình hay sao?
Tâm tình của Hậu Thổ vốn đang trầm trọng u uất, cho tới lúc này tinh thần chợt chấn động, câu nói cuối cùng của Tử Vân có thể giống như vén mây nhìn thấy rõ mặt trời, làm nỗi lo lắng trong lòng nàng lập tức tán đi gần phân nửa.
Vũ đệ của nàng tuy tính nết xưa nay thích mạo hiểm, nhưng phần lớn là bị ép buộc mới đi làm, kỳ thật bản thân tính toán có thể nói vô cùng chặt chẽ cẩn thận.
Trước khi trong Hồng Mông Hải gợi ra dị biến chấn động hồng hoang, làm sao không đoán trước được tình hình biến hóa bên ngoài ngoại giới?
Trong lòng hơi ổn định, đem biến số này gia nhập vào, lại tiếp tục suy diễn, quả nhiên là mây tan vụ tán.
Dù tình hình vẫn cực kỳ hung hiểm, nhưng không đến nỗi như trước kia không nhìn ra được chút hi vọng nào.
Trong mắt mấy người Liễu Nguyệt Như cũng lóe lên tia sáng, nghĩ ra được điểm mấu chốt bên trong.
- Nếu nói như vậy, vài vị Thánh Nhân chỉ sợ cũng chưa chắc không có nửa phần kiêng kỵ?
Khổng Dật thở nhẹ một hơi, cũng cảm thấy tâm tình bỗng nhiên thoải mái thêm một chút.
Tuy biết rõ uy hiếp của Nguyên Thủy Thông Thiên ở gần trước mắt nhưng không đến nỗi nghẹt thở tuyệt vọng như lúc ban đầu.
Trước đó dù sớm có quyết định phải liều thân vẫn tại đây cũng không cô phụ tình nghĩa lúc trước với Nhạc Vũ.
Nhưng nếu đến cuối cùng có thể bình yên vượt qua thì không còn gì tốt hơn.
Mày kiếm của Ngọc Lăng Tiêu khẽ cau lại:
- Tuy bệ hạ chắc chắn có chuẩn bị ở sau, có thể thủ hộ Thiên Đình bình yên! Nhưng chúng ta cũng không thể mãi ngồi chờ chết, cần phải tìm phương pháp phá cục tự cứu mới xong!
- Chính là đạo lý này!
Liễu Nguyệt Như cũng gật nhẹ đầu:
- Đúng như lời sư tổ đã nói, bó tay sầu não cũng không phải thượng sách. Hiện giờ đệ tử lo lắng nhất chính là sĩ khí! Cứ đê mê như vậy chỉ sợ đại biến sắp tới!
Nói đến đây ngay cả Hậu Thổ cũng cau mày, trong mắt buồn rầu nhìn xuống Quan Tinh Thai.
Thiên binh thiên tướng trấn thủ Thiên Đình tổng cộng có gần ức người, nhưng trước mắt đâu chỉ mất sĩ khí mà thôi? Hoàn toàn có thể nói là không còn chút sĩ khí!
Nếu không nghĩ biện pháp, đến khi thật sự xảy ra đại biến muốn hối hận cũng đã muộn.
Còn đang nói chuyện, ngay vân không phụ cận bỗng dưng truyền ra tiếng nổ vang. Mọi người không hề có chút vẻ ngoài ý muốn đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy hư không xé rách, một nữ tử từ trong bước ra ngoài.
Chính là Chiến Tuyết, thân thể mặc huyết giáp, ba đôi huyết dực duỗi rộng ngoài mười vạn dặm, bao phủ bầu trời.
Khí tức của nàng lạnh thấu xương, cả người nhiễm đầy huyết tinh sát khí làm cho người ta cảm giác như sát thần, nhưng trên người nàng đầy vết thương, ba đôi huyết dực đã nhanh chóng thu hồi, gương mặt không chút thay đổi đi thẳng lên Quan Tinh Thai.
Hậu Thổ thấy thế trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, nhìn qua Chiến Tuyết lại nhìn nhìn Liễu Nguyệt Như.
Cuối cùng nàng khẽ lắc đầu:
- Trấn Thế Tam Tháp là sở chung của thế giới này! Ngay cả Hồng Quân thánh nhân cũng không động được, kỳ thật không cần phí nhiều tinh lực đi trấn thủ. Hai người các ngươi cần gì lưu ý đến như thế? Mỗi lần đi đều bị thương mà quay về, tội gì làm vậy?
Nghe được câu nói cuối cùng, vẻ mặt Chiến Tuyết khẽ động, có chút phản ứng lạnh lùng nhìn qua Hậu Thổ nói:
- Tam Tháp chính do sư huynh sở lập. Thiên Đế uy nghiêm há cho phép nửa phần mạo phạm? Ta là Câu Trần đại đế, nắm giữ sát phạt chiến tranh khắp thế gian, tự nhiên có trách nhiệm giữ gìn Trấn Thế Tam Tháp, thay mặt sư huynh thảo phạt những kẻ không theo quy tắc!
Liễu Nguyệt Như cũng cười không trả lời, phảng phất như không hề để ý tới.
Khổng Dật khẽ lắc đầu, linh nhãn không tự chủ được nhìn qua phương hướng Trấn Thế Tam Tháp.
Chỉ thấy bên ngoài ba tòa cự tháp, lúc này lại có vô số thi hài của thượng cổ yêu loại, có cả tiên tu nổi tiếng, ngàn vạn thi hài phơi thây khắp nơi.
Thế nhưng lúc này đều bị đại trận bên dưới Trấn Thế Tam Tháp hấp thu toàn bộ tinh hoa tăng cường phong ấn bên dưới thân tháp.
Nhìn thấy cảnh này, lại nghĩ tới việc thời thượng cổ, ngay cả Khổng Dật dù từng có hung danh hiển hách cũng không nhịn được âm thầm rùng mình.
Trấn Ma, Trấn Yêu, Trấn Tiên ba tòa thông thiên tháp cũng không có Thánh Nhân ra tay, tam giáo cũng chưa từng tham dự.
Nhưng vẫn đưa tới vô số yêu tu mãnh thú, thiên ma tiên tu đồng loạt vây công.
Nhưng những ngày qua đều bị Chiến Tuyết cùng vị tân nhậm Nam Cực Trường Sinh đại đế Liễu Nguyệt Như liên thủ giết chóc, thi cốt vô tồn!
Hơn mười năm tích lũy, bên dưới Trấn Thế Tam Tháp đã mai táng gần ức sinh linh!
Thủ đoạn hung ác tuyệt lệ, ngay cả Khổng Dật cũng phải than thở không bằng, trải qua ác chiến không bằng một phần của hai nữ tử.
Dù Thánh Nhân còn chưa trực tiếp ra tay với Tam Tháp, nhưng đối với hai nữ tử này vẫn liên tục mưu tính, tình hình một lần so với một lần càng thêm hung hiểm, một lần so với một lần càng thêm kinh tâm.
Cũng không ngờ hai nữ tử kiều nhược lại vẫn chống đỡ được cho tới bây giờ.
Chiến Tuyết thì không nói tới, đã biết bản thân nàng vốn cực kỳ cường hãn. Nhưng Liễu Nguyệt Như nhìn qua bình thường thật dịu dàng nhu nhược, luôn cười nhẹ ôn hòa, nhưng có một đêm đã tự tay giết sạch trăm vạn tiên tu.
Khi nhúng tay giết người, đã hoàn toàn nhiễm đầy phong phạm của sư tôn nàng, hoàn toàn không hề dao động dù chỉ một lần chớp mắt.
Hậu Thổ cũng trực tiếp hừ lạnh một tiếng:
- Hai người các ngươi có chết cũng không liên quan gì tới ta! Nhưng Ngũ Hành kiếm trận không thể sơ suất!
Nói dứt lời cũng không tiếp tục để ý tới Chiến Tuyết, nhưng ngay sau đó ánh mắt Hậu Thổ bỗng nhiên nhìn chằm chằm lên trên hai cỗ hóa thân của Nhạc Vũ đang ngồi trên Âm Dương Bát Quái trận đồ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Mọi người còn đang khó hiểu, sau một lát mới nhận ra tình hình khác thường. Chỉ thấy trên đỉnh đầu Lý Đào cùng Đạo Cực đang hội tụ thật nhiều kim quang.
Chỉ hơn mười lần hô hấp, liền ngưng tụ ra một đóa kim liên. Tổng cộng mười một phiến liên hoa, mười một lá liên hoa.
Chỉ trong nháy mắt ngay khi mọi người đều nghĩ biến hóa sẽ ngưng hẳn, lại chỉ thấy có một cánh hoa đang dần dần ngưng tụ thành hình, vừa lúc mười hai cánh!
Vô cùng chói sáng, mặc dù có đại trận áp chế nhưng vẫn chói lọi rực rỡ.
Đồng tử trong mắt mọi người co rút lại, mà Khổng Dật không khống chế được kêu lên.
- Lại là Thập Nhị Phẩm Kim Liên?