Nhạc Uyên Hồng mang theo hai người bay nhanh đến chỗ đỉnh núi kia mới dừng kiếm quang, xuyên qua mấy tầng pháp trận cấm chế rồi dừng lại ở một vị trí trước điện. Lúc còn chưa hạ xuống đất thì thân ảnh của lão đã như một cơn cuồng phong xông vào đến trước một gian tĩnh thất.
Nhạc Vũ hơi do dự, thấy Ân Hoa đã đi theo liền cũng theo đuôi đi vào. Sau khi nhìn thấy tình hình bên trong tĩnh thất thì hắn cũng hơi kinh hãi.
Chỉ thấy sau lư hương trong phòng là một vị lão nhân hồng hào đang nhắm mắt tĩnh tọa. Cho dù nét mặt lão hồng hào nhưng cho dù là cảm giác thần thức hay hệ thống phụ trợ trí năng của Nhạc Vũ cũng đều cảm nhận được dấu hiện sinh mạng đã kết thúc.
Trên thực tế, nếu không phải là vị lão nhân này vẫn có thể nhúc nhích, thiếu chút nữa hắn cũng cho là đối phương là người chết.
Về phần Nhạc Uyên Hồng và Ân Hoa thì đang lệ rơi đầy mặt, thần sắc bi thương quỳ sát lư hương. Bên cạnh hai người còn có mấy đệ tử dung mạo xa lạ khác của Phù Sơn Tông, vị trí ở sau Nhạc Uyên Hồng, trước Ân Hoa, hiển nhiên cũng là vãn bối và đồ đệ của Nhạc Uyên Hồng.
Lão nhân kia quét mắt nhìn Nhạc Vũ một cái, trong mắt khẽ lóe lên nhưng cũng không để ý đến hắn, chỉ hơi nhìn Nhạc Uyên Hồng nói gì đó. Nhạc Vũ cũng ước chừng đoán biết rốt cuộc là chuyện gì, trong mắt hắn xẹt qua một tia âm lạnh, sau đó đi ra cửa tĩnh thất ngồi chờ ở bậc thang.
Hắn ngồi chờ đến mấy canh giờ, cho đến khi ánh sao lấp lánh trên đầu thì Nhạc Uyên Hồng mới cùng với mấy tên đệ tử cung kính thối lui khỏi tới cửa ngoài. Nguồn:
Nhạc Uyên Hồng sau đó đứng ở cánh cửa vừa khép lại suy tư một hồi rồi mới phất tay ý bảo mấy người phía sau rời đi, xoay người nhìn Nhạc Vũ.
- Ngươi cũng thấy tình hình nơi này đấy!
Nhạc Uyên Hồng lại ứa nước mắt, thần thái phảng phất như già đi mười mấy tuổi:
- Ngươi hẳn là cũng đã được nghe nói, mấy ngày trước đó ta còn bế quan, lẽ ra ngươi đến đây cũng không thấy ta. Chẳng qua là nghe sư tôn lão nhân gia có việc truyền cho đòi, lúc này mới phá quan ra. Không ngờ khi vừa thấy mặt lại là dặn dò chuyện hậu sự, lão nhân gia cũng chỉ có năm năm thọ nguyên mà thôi
Nhạc Vũ mặc nhiên, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, Nhạc Uyên Hồng cũng chờ hắn nói chuyện, cười khổ một tiếng.
- Tiểu tử! Ngươi lần này thật đúng đưa cho ta một vấn đề khó khăn. Nếu như ngươi chẳng qua thiên tư bình thường cũng là thôi. Gia nhập làm môn hạ Phù Sơn, mặc dù ngày sau cuộc sống khó khăn nhưng nếu ta những lão hữu chiếu cố, ít nhất có thể qua được trăm năm.
Nhưng hết lần này tới lần khác ngươi làm ta khiếp sợ. Thiên phú đầy đủ như ngươi đủ khiến cho Nhạc gia trăm năm hưng thịnh, nếu ta để ngươi bị hủy diệt tại Phù Sơn thì đúng là không còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông
- Như vậy ý của lão tổ tông ý là?
Nhạc Vũ khẽ chau mày, hắn tuy đoán được mấy phần nhưng cũng không dám xác định.
- Đi Quảng Lăng Tông, Băng Nguyệt tông hoặc là Thái Huyền môn!
Trong mắt Nhạc Uyên Hồng lóe lên tinh mang:
- Danh tiếng của ta lúc trước quá thịnh, tuy đối với ta và Nhạc gia đều có chỗ tốt, nhưng hôm nay cũng là hại ngươi. Trong Bắc hoang này có hơn hai mươi đại tông môn, nhưng thật sự có thể nhận ngươi vào cũng chỉ có ba nhà này, trong đó Quảng Lăng Tông là tốt nhất
Cho dù trước đây đã dự liệu trước nhưng giờ nghe vậy Nhạc Vũ vẫn cảm thấy kinh ngạc. Hắn há miệng, vừa muốn nói cái gì thì Nhạc Uyên Hồng đã là nhẫn trữ vật lấy ra chừng hai mươi tờ phù triện màu vàng và một pháp bảo hình thoi dài chừng bốn thước đặt ở trước mặt của hắn.
- Không cần nói gì thêm, cho dù ngươi ở lại Phù Sơn Tông sau này không bị hại chết nhưng cả đời cũng bị chèn ép không ngóc đầu lên được. Thay vì lãng phí thời gian thì đi tìm đường khác tốt hơn. Hai mươi tờ Phong hành phù này là do đích thân sư tôn ta chế tạo. Còn có Xuyên vân thoi là bảo vật thất phẩm, có khả năng bay trên trời lẫn phòng thân, nếu toàn lực thôi động thì có thể so với yêu cầm cấp chín, là loại pháp bảo phi hành hiếm có. Mặc dù ta có không ít pháp bảo nhưng đệ tử quá nhiều nên cũng không có gì để lại cho ngươi. Duy chỉ có những phù triện và Xuyên vân toa này có thể giúp ngươi chạy khỏi truy kích của Phù Sơn Tông. Với tu vi hiện giờ của ngươi ước chừng có thể thôi động ba phần năng lực của Xuyên vân toa.
- Lão tổ tông chẳng phải mới vừa nói, sư tổ còn có mười năm thọ mệnh? Cho dù là chính ngài, cũng chưa chắc có hy vọng kết đan?
Nhạc Vũ nhất thời cảm thấy tràn đầy bất đắc dĩ, trong lòng hắn rõ ràng, Nhạc Uyên Hồng có ý tốt với mình. Nhưng với bản thân mà nói, nếu tình nguyện ở lại Phù Sơn Tông, có Sơ Tam Chiến Tuyết, cộng với năng lực phân tích của hắn mà chưa đủ bảo vệ bản thân trong vòng hai mươi năm vậy thì chỉ có thể trách bản thân vô năng.
Dĩ nhiên rời khỏi Phù Sơn Tông cũng không phải là không thể, nhưng vậy cũng tương đương với việc bản thân và Nhạc gia sẽ gặp nguy hiểm cực lớn.
Ngoài ra trong lòng hắn cũng thất kinh, đừng xem trong biệt phủ Tĩnh Hải Tông có vô số pháp bảo pháp khí mà cảm thấy nó không đáng giá.
Đó là tích lũy của môn phái đỉnh phong tại Đông hải qua mấy ngàn năm. Trên thực tế trong Bắc Hoang Nguyên, cho dù như Sa Thiên Quân cũng chỉ có một pháp bảo cửu phẩm đã là cực kỳ khó được. Mục Hi Ngọc với thân phận đệ tử chân truyền cũng chỉ có một thanh Thiên Ti Tuyết Kiếm mà thôi.
Nhạc Uyên Hồng tuy nói không có pháp bảo gì cho hắn nhưng hiện giờ xuất thủ đã là một pháp bảo thất phẩm, không thể bảo là không dày.
- Cho dù là ta kết đan thì đã sao?
Nhạc Uyên Hồng cười lạnh:
- Phù Sơn Tông những năm này tuy là cao thủ xuất hiện lớp lớp, nhưng dã tâm của vị chưởng giáo chúng ta hiện giờ cũng quá lớn một chút. Ta xem căn cơ mấy trăm năm tích lũy của Phù Sơn Tông, sớm muộn có một ngày có bị hủy bởi tay hắn! Ta đây sinh là người Phù Sơn Tông, chết là quỷ Phù Sơn Tông, không có đường lui. Nhưng Nhạc gia chúng ta lại không cần thiết đi theo chôn cùng.
Nhạc Vũ hơi ngẩn ra, thầm nghĩ oán khí của vị cao tằng tổ phụ nhà mình đối với vị chưởng giáo chân nhân của Phù Sơn Tông không biết là vì công hay vì ta, hay là có quan hệ với Huống Vân Hoa kia.
Bất quá nghĩ như vậy nhưng hắn đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ trước kia. Hắn không biết tình hình cụ thể bên trong Phù Sơn Tông, nhưng cho dù lời của Nhạc Uyên Hồng có thật hay không thì quả thật nước bên trong Phù Sơn Tông quá sâu. Vừa mới bắt đầu đã bị cuốn vào vòng tranh giành phe phái tàn khốc, đối với hắn cũng không phải là gì tốt.
Hơn nữa nhìn tình hình vị lão giả họ Trần cùng Nhạc Uyên Hồng, chỉ sợ lòng người ly tán trong Phù Sơn Tông còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng. Đối với một tông môn mới quật khởi mà nói, xuất hiện vấn đề như vậy cũng không kỳ quái.
- Nếu ta rời đi như vậy, chỉ sợ lão tổ tông có chút phiền phức!
- Trong vòng mười năm nữa thì bọn họ chưa thể làm gì ta. Cho dù tìm đến tận cửa rồi thì thế nào? Nếu làm ầm ĩ lên thì trên dưới Phù Sơn Tông cũng chỉ cho là dòng chính tông môn ép ta mà thôi. Tất cả mọi người đều có mắt, thị thị phi phi đều thấy rõ ràng. Người nọ rất có ý tiến thủ, tuyệt sẽ không làm chuyện bất trí.
Nhạc Vũ ngầm suy đoán, người nọ trong miệng Nhạc Uyên Hồng có phải là chưởng giáo của Phù Sơn Tông hay không. Nhạc Uyên phất tay:
- Được rồi! Đừng nhiều lời nữa, quyết định vậy đi! Đêm dài lắm mộng, giờ ta sẽ đưa ta xuống núi. Ngươi cần ghi nhớ, trong ngàn dặm của Phù Sơn Tông ta sẽ không ai làm khó ngươi. Nếu có người cản hỏi, cũng chỉ nói ta sai ngươi đi làm chuyện là được . Nhưng ngoài ngàn dặm cần cẩn thận, Nhạc gia chúng ta ngày sau cũng chỉ nhờ vào ngươi!
Nhạc Uyên Hồng làm việc quả thật nhanh nhẹn quả đoán như lời đồn. Nhạc Vũ đem những phù triện kia cất đi xong, dựa theo đối phương chỉ điểm, khó khăn lắm ngưng kết được một nửa phù ấn trên hồn thạch bên trong Xuyên vân toa. Nhạc Uyên Hồng đã cấp tốc không kịp chờ, vội vàng đưa hắn ra chân núi.
Nhìn thân ảnh Nhạc Uyên Hồng nhanh chóng biến mất trên đầu mình, Nhạc Vũ cười khổ một tiếng, sớm biết như thế chi bằng không đến.
Nghĩ tới tương lai tiền trình chưa biết, tâm trạng hắn lại càng nặng nề.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Nhạc Vũ bắt đầu dùng tâm thân liên lạc với Sơ Tam. Lần này hắn tin vào Tịch Nhược Tĩnh nên không mang Sơ Tam cùng đến mà để nó ẩn nấp tại một khe suối cách Phù Sơn Tông mấy trăm dặm.
Lúc ấy hắn nghe thấy Sơ Tam gào thét cũng không đành lòng. Nhưng hiện giờ nghĩ đến may mà như thế. Tốc độ Xuyên vân toa tuy cực nhanh nhưng hắn cũng không thể phát huy đến tận cùng, thứ hai tế luyện còn chưa hoàn toàn vậy thì càng tiêu hao nhiều pháp lực, vậy không bằng cưỡi Sơ Tam đi Quảng Lăng Tông.
Bất quá lúc này cần tranh thủ thời cơ, Nhạc Vũ lấy thần thức cảm ứng báo cho Sơ Tam phương hướng rồi chạy thẳng về hướng nam. Dựa theo Nhạc Uyên Hồng chỉ điểm, nơi đó chính là Quảng Lăng Tông. Trong một thoáng, hắn nhớ lại mấy khối đồng lệnh của Quảng Lăng đồng trong nhẫn trữ vật, thầm nghĩ mình cùng này Quảng Lăng Tông, thật đúng là có duyên!
Vừa lúc sư tôn của Nhạc Uyên Hồng tọa hóa, bản thân mình càng có cơ hội bỏ đi.
Cùng lúc phía trên Phù Sơn chừng hai dặm có ba người đang ẩn giữa không trung, nhìn xuống dưới cười lạnh, người ở giữa chính là Huống Vân Hoa.
- Sư tôn đại thật minh xét! nhạc Uyên Hồng quả nhiên không muốn hậu nhân trong tộc hắn tái nhập Phù Sơn Tông ta,
- Vô liêm sỉ! Hắn dù sao cũng là sư thúc của các ngươi, có thể để ngươi gọi tên sao?.
Lạnh lùng nhìn sang tên đệ tử to cao bên cạnh, Huống Vân Hoa khẽ hừ nhẹ nhưng không có vẻ trách cứ:
- Chuyện ta muốn các ngươi làm hiện giờ đã có hồi âm chưa?
Hai người kia nghe vậy thì nhìn nhau vẻ xấu hổ. Cuối cùng vẫn là nam tử to cao kia khom người trả lời chắc chắn:
- Hồi bẩm sư tôn! Nửa tháng qua ta vẫn cùng Lệ Linh sư đệ tiếp xúc qua với mấy đệ tử dưới trướng lão, cũng hứa hẹn hậu báo. Bất quá mấy tên kia đều hết sức cảnh giác, đến giờ vẫn chưa thể có tin tức xác thực!