Vừa nghĩ tới vấn đề này, Nhạc Vũ lại nhớ tới Đoan Mộc Hàn cùng Mục Hi Ngọc. Đoan Mộc Hàn thì còn dễ nói, dù sao cũng là Nguyên Anh chuyển thế. Mục Hi Ngọc lại không có bất cứ điều gì dựa vào, trận chiến tại biệt phủ nhìn thấy chân khí của nàng vô cùng hùng hồn, không hề kém hơn so với đám người Sa Thiên Quân, thật không biết nàng làm sao đạt được tu vi với tuổi tác đó.
Nếu như nàng không bị vẫn lạc trong tay hắn, nói không chuẩn khoảng mười năm sau lại có thêm một tu sĩ Kim Đan. Thành tựu tuyệt không kém hơn Đoan Mộc Hàn hay Tạ Hạo bao nhiêu. Hơn nữa dõi mắt về sau Mục Hi Ngọc cũng có thể có khả năng đạt tới Đại Thừa, tuyệt không kém hơn hai người kia, đối mặt thiên tư tuyệt thế như vậy, bất cứ là ai cũng sẽ cảm thấy ghen tỵ.
Nhưng ngay sau đó Nhạc Vũ lại thản nhiên mỉm cười. Mình so sánh với những người yêu nghiệt này khẳng định xa xa không bằng, so với những tu sĩ bình thường khác cũng may mắn hơn rất nhiều. Vô luận nói về hệ thống trí năng phụ trợ hay Ngũ Sắc Thần Quang, đều đứng hàng thứ nhất trong những tu chân chi sĩ có hi vọng bước lên đại đạo.
Ngoài ra, bên trong Vạn Tiên Quật còn có hơn mười thi thể của tu sĩ Nguyên Anh cảnh.
Một mặt dù ngày hôm nay ngay cả thi thể của tu sĩ Kim Đan hắn vẫn chưa thể phân tích được toàn bộ, bình thường càng không có cơ hội tiến vào tầng thứ tư, tiếp xúc với những thi thể kia, nhưng bên trong nội tâm Nhạc Vũ vẫn không đè ép được nỗi chờ đợi nóng bỏng trong lòng mình.
Đúng lúc này trong đầu Nhạc Vũ lại vang lên tiếng hót nhẹ của Sơ Tam. Tựa hồ nó nhận ra được nỗi vui mừng trong nội tâm chủ nhân, Sơ Tam liền truyền đến ý tứ mừng rỡ lẫn quyến luyến, nhưng thoáng qua sau lại truyền đến nỗi lòng tưởng nhớ đối với hắn, cùng sự nôn nóng vì bị nhốt suốt mấy tháng.
Nhạc Vũ cười khổ một tiếng, vội vàng dùng thần niệm trấn an.
Nhưng nghĩ lại thức ăn cùng đan dược mình để lại cho Sơ Tam cũng đã sắp cạn kiệt, đã đến lúc nên tìm một cơ hội dẫn Sơ Tam đến Quảng Lăng sơn, đặt Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước bên ngoài núi hắn cũng thật sự không yên lòng.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ không khỏi nhìn về hướng Lôi Vân Cốc. Sau đó thoáng cau mày, lại nuốt thêm một viên Tam Chuyển Trúc Cơ đan, nhắm mắt lại tiếp tục vận công lần nữa.
Dược hiệu của Tam Chuyển Trúc Cơ đan cực mạnh, nhưng độc tính cùng cặn bã dược vật bên trong lại không tới một nửa của loại Trúc Cơ đan bình thường. Cho dù cố kỵ thân thể, một lần không cách nào thừa nhận quá nhiều lực lượng dị chủng, nhưng hắn vẫn có thể một ngày dùng được ba viên.
Chính vì như thế Nhạc Vũ mới nắm chắc có thể trong vòng một năm đủ sức đạt tới Bồi Nguyên cảnh giới.
Vào ngày kế tiếp, hành trình của Nhạc Vũ lại khôi phục như dĩ vãng. Buổi sáng lao dịch tại Vạn Tiên Quật, xế chiều ngâm mình trong Kinh Sóc Các, đọc tàng thư.
Thật ra với bản ý của hắn, hận không thể lập tức luyện chế thêm mấy trăm hay mấy ngàn viên Tam Chuyển Trúc Cơ đan, chẳng qua phương diện về tài liệu cũng không có được bao nhiêu. Cho dù lấy hết dược thảo đủ phẩm cấp bên trong biệt phủ Tĩnh Hải Tông mang ra toàn bộ, cũng chỉ miễn cưỡng đủ dùng mà thôi.
Hôm qua lúc ly biệt buổi chiều, Trầm Như Tân có đến nói qua, những ngày tới sẽ nghĩ biện pháp tìm kiếm nguyên liệu luyện chế Trúc Cơ đan cho hắn, chẳng qua cần phải có thời gian nhất định.
Với thân phận chấp sự của hắn, lại thêm bị cản tay khắp nơi, chỉ sợ mặc dù có thể trợ giúp mình nhưng trợ lực sẽ không quá lớn.
- Không được cũng chỉ đành nghĩ biện pháp từ những chợ buôn bán bên ngoài.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Nhạc Vũ chuyển qua bên sườn núi, nơi đó có một chợ buôn bán thuộc nội bộ Quảng Lăng Tông, chuyên cung cấp cho đệ tử trong tông môn giao dịch. Nhạc Vũ sớm nghe nói nơi này mỗi ngày giao dịch linh dược cùng pháp khí pháp bảo huyền binh, có thể nói rộng rãi, chẳng qua số lượng tài liệu hắn cần lại tương đối lớn, nếu từ trong tay hắn chảy ra quá nhiều đan dược, sớm muộn sẽ khiến người khác chú ý.
Thông qua con đường từ Trầm Như Tân cũng là biện pháp tốt, nhưng không phải sách lược vẹn toàn.
Ngoài ra bên ngoài Quảng Lăng sơn còn có một chợ tán tu, nơi này lớn hơn chợ trong tông môn tới mười mấy lần, chính là nơi trao đổi của những tán tu quanh vạn dặm nơi này. Ở trong đó mặc dù cũng thuộc phạm vi bảo vệ của Quảng Lăng Tông, hàng năm từ nơi đó rút ra không ít tiền lời, nhưng việc giám thị cũng không quá chặt chẽ.
Chẳng qua mấy ngày vừa rồi hắn nhiều lần chạy tới Tuần Sơn Điện thông báo, nói muốn rời núi một chuyến, kết quả thật không biết do nguyên nhân gì, cũng không được đồng ý. Bọn họ đều trả lời trong môn đã có nhắn nhủ, muốn hắn phải thông báo với sư trưởng của mình, đạt được sự cho phép mới được rời đi. Nhưng bên trong Tiểu Quan Phong, người duy nhất có thể làm chủ cũng chỉ có một mình Đoan Mộc Hàn mà thôi.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ không khỏi cười khổ lắc đầu, xem ra vô luận là hắn muốn thu thập linh dược hay muốn đem Sơ Tam về núi đều phải chờ nữ nhân kia, hoặc là nói sư tôn tương lai trên danh nghĩa của hắn từ trong Lôi Vân Cốc đi ra ngoài mới được.
Ngoài ra trong lòng hắn còn cơ nỗi lo lắng mơ hồ, thật không biết rốt cục tình huống của Đoan Mộc Hàn giờ phút này như thế nào.
Trước giờ Tuất, Nhạc Vũ lại khống chế Xuyên Vân Toa chạy tới Minh Trụ Phong thật sớm. Lần này dưới núi cũng không có người nào chờ đợi, nhưng hắn cũng không để ý, một mình xuyên khỏi tầng mây, sau đó tìm tới trước cửa động phủ Ly Hận. Truyện Sắc Hiệp -
Trông thấy lần này Nhạc Vũ cũng không đến trễ, đã tới thật sớm, Tào Vấn mỉm cười nói:
- Tiểu tử ngươi xem như biết điều! Đi theo ta đi, chờ ngươi đã lâu.
Tào Vấn dứt lời, liền xoay người ngự kiếm định bay vào trong. Nhưng đúng lúc này vẻ mặt Nhạc Vũ thật nghi hoặc níu lại tay áo hắn:
- Xin hỏi sư thúc, ta với Xương chân nhân chưa từng gặp mặt, rốt cục là vì duyên cớ nào?
Nếu người hôm qua cho hắn dùng Băng Ngọc Hồn Thủy là người được lão tổ tông của hắn nhờ vả, giúp đỡ chiếu cố mình, thì hắn còn giải thích được. Nhưng đổi lại là vị chủ tọa Minh Trụ Phong, Nhạc Vũ thật sự vô cùng khó hiểu.
Nghĩ đến cho dù sủng ái hậu bối tông môn, vậy cũng nên có giới hạn. Lại càng không cần nói tới trước đó ngay cả đệ tử kiệt xuất nhất của Minh Trụ Phong là Phách Phong còn chưa được ban ân bao giờ.
Thật ra nghi vấn này ngay khi Nhạc Vũ còn ở Vạn Tiên Quật cũng đã muốn tìm Tào Vấn hỏi thăm một chút, chẳng qua hắn tìm cả buổi sáng cũng không tìm thấy người.
- Nguyên do bên trong ngày sau ngươi sẽ biết! Chỉ cần biết, sư thúc tổ đối với ngươi không có ác ý. Ngược lại từ nay về sau sẽ chiếu cố cho ngươi là được! Cơ duyên này thật tốt, ngươi nên cẩn thận nắm chắc.
Nói tới đây, Tào Vấn cười thần bí, sau đó đẩy tay Nhạc Vũ, khống chế kiếm quang bay vào bên trong động phủ.
Nghe được lời này, Nhạc Vũ càng thêm mơ hồ. Nhưng từ ngôn ngữ khẩu khí của Tào Vấn, hắn biết đối phương không muốn nói nhiều lời. Hắn cũng không hỏi tiếp, theo sát phía sau bay vào trong không gian rộng lớn tươi sáng kia.
Cũng giống như hôm qua, vẫn là tòa lầu các đó. Trung niên tuấn dật vẫn đang cúi đầu vẽ phù triện. Khi Nhạc Vũ tiến vào bên trong, hơn nữa cung kính thi lễ, lại có thêm một kỳ trận bày ra trước mặt hắn.
Chẳng qua hôm nay khác hẳn chính là lần này không phải bảy mươi hai thất thải bảo sắc kỳ, mà là ba mươi sáu thiên cương kỳ.
Nhìn thấy kỳ trận, Nhạc Vũ cảm thấy da đầu tê dại. Tuy nói số lượng mặt cờ ít hơn hôm qua một nửa, nhưng phẩm cấp không hề giảm xuống. Hơn nữa còn liên tiếp chặt chẽ, cho hắn cảm giác giống như trung niên tuấn dật rốt cục bắt đầu chú tâm bày trận thử nghiệm hắn.
- Hạn cho ngươi trong vòng mười nén hương phải phá vỡ trận này!
Nhạc Vũ nghe vậy nhíu mày, cũng không có cảm giác gì. Thời gian một nén hương, ở thời cổ thế này được ba mươi phút, mà mười nén hương xem như ba trăm phút, chừng năm giờ.
Mặc dù kỳ trận trước mắt hắn mạnh hơn hôm qua không ít, nhưng với năng lực giải toán của hệ thống trí năng phụ trợ cũng đã dư dả.
Nhưng ngay lúc này, đôi mắt Xương Băng Hồng vô cùng rét lạnh quay đầu lại.
- Vấn nhân! Nếu trong thời hạn hắn không cách nào phá trận, lột sạch bỏ hắn xuống núi!
Tào Vấn vừa chắp tay, nghiêm túc đáp ứng, Nhạc Vũ còn chưa kịp để ý liền há to miệng.
Chỉ thấy sau khi Tào Vấn cúi người đáp ứng, liền lấy ra một cây đàn hương nho nhỏ đốt lên, mà khi nhìn thấy thời gian thiêu đốt, làm gì được tới nửa giờ? Có thể kéo được năm sáu phút đồng hồ đã là rất tốt.
Nhạc Vũ vội quay đầu lại nhìn Xương Băng Hồng, há miệng muốn nói, lại thấy vị chủ tọa Minh Trụ Phong đang cúi đầu thần thái chuyên chú múa bút vẽ nhanh, mặc cho hắn nói thế nào cũng không có phản ứng. Phảng phất như hai người phía sau hoàn toàn không hề tồn tại.
Mà lúc này Tào Vấn lại nhẹ giọng cười:
- Nhạc sư điệt, từ trước đến giờ sư thúc tổ luôn nhất ngôn cửu đỉnh, rất ít thay đổi lời nói. Ta xem thay vì ngươi cứ lãng phí miệng lưỡi, không bằng hiện tại hãy nghĩ biện pháp phá trận, thời gian đã không còn nhiều lắm.
Nhạc Vũ nín bặt, sau đó khóc không ra nước mắt lại ngồi xếp bằng trước kỳ trận. Hắn thầm nghĩ lấy tình tình vui giận bất thường của người này chỉ sợ hơn phân nửa nói được sẽ làm được.
Tính tình hắn cũng quả quyết, nếu biết mình không cách nào phản kháng, vậy cứ xuôi theo ý tứ đối phương. Nhưng chỉ thoáng qua trong mắt hắn ngoại trừ kỳ trận trước mắt cũng không còn tồn tại vật gì khác.
Chỉ chốc lát khi nén hương thứ mười vừa đốt lên, Nhạc Vũ lại vẫy tay về phía cửa sổ, ý định hấp chút ít nhánh cây vào trong.
Nhạc Vũ vẫn nhớ được hôm qua Xương Băng Hồng có nói nếu hắn dám tổn hại bất cứ vật gì trong tòa lầu các này, sẽ lấy tính mạng của hắn. Khi đó sắc mặt của vị nam tử phong độ tuấn dật trước mặt lại rất dữ tợn.
Tuy Nhạc Vũ không biết nguyên do, nhưng hiểu được tòa lầu các này đối với đối phương mà nói nhất định rất trọng yếu.
Nhưng ngay khi hắn dự định hấp lấy cành tùng bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy Tào Vấn lại đưa qua mấy chục viên linh thạch ước chừng từ cửu phẩm đến bát phẩm.
Vẻ mặt Nhạc Vũ ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu được, hơn phân nửa đây là công cụ Tào Vấn cung cấp cho hắn. Có linh thạch hắn muốn phá kỳ trận sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau đó trong lòng hắn chợt cười khổ. Nghĩ thầm hôm qua có phải mình đã hiểu lầm chuyện gì, sau đó tự tìm khổ ăn?