Quân Lâm Thiên Hạ

chương 262: câu trần nương nương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đây là vì sao?

Chân mày Nhạc Vũ cau lại, trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Mà Sơ Tam nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Đoan Mộc Hàn, liên tục vẫy cánh bên cạnh Nhạc Vũ, trợn mắt nhìn chằm chằm đối diện, không ngừng phát ra tiếng hót vang. Nó chỉ cảm thấy gương mặt nữ nhân trước mắt cực kỳ đáng ghét, không thể cùng Nhạc Vũ đi Quảng Lăng Tông, chẳng phải lại giống như vài ngày trước đó, rời xa Nhạc Vũ ở lại trong sơn cốc này?

- Ngươi đừng xem thần thú của Quảng Lăng Tông nhìn qua thật giống như không ít, nhưng phần lớn đều là sủng thú của những vị tiền bối Vân Thanh Phong vẫn lạc lưu lại mà thôi. Mà hôm nay cho dù chưởng điện chân nhân Chu Húc sư thúc của Vân Thanh Phong, trong tay bất quá cũng chỉ nuôi một con hạ vị thần thú cấp chín. Những đệ tử còn lại có thể nuôi ra một đầu linh thú là đã không tệ.

Nói tới đây, trong mắt Đoan Mộc Hàn tràn đầy vẻ hâm mộ:

- Xem Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước này của ngươi đi. Mới chỉ cấp năm mà thôi, đã thức tỉnh được bảy thành huyết mạch Khổng Tước, ngày sau tất nhiên bất phàm. Cho dù không cách nào đạt tới trình độ siêu giai thần thú, nhưng vẫn đạt tới thượng vị thần thú. Ngươi mang nó về, đủ làm cho các sư huynh đệ Vân Thanh Phong hâm mộ ghen tỵ tới chết. Mà tính tình của Chu sư thúc dã man nhất, nếu nghe được ngươi có yêu thú cấp năm, nói không chuẩn sẽ trực tiếp chạy tới đoạt đi không chừng!

Trong lời của nàng thì nói như vậy, trong đôi mắt phượng đang nhìn chằm chằm Sơ Tam cũng phát ra quang mang, hiển nhiên cực kỳ yêu thích. Nhạc Vũ thoáng do dự, nếu thật sự đúng như lời nói của Đoan Mộc Hàn, như vậy chuyện có nên mang theo Sơ Tam về Quảng Lăng sơn hay không cần phải cẩn thận suy nghĩ lại rồi.

Lúc này hắn lại nghĩ tới Thượng Ngạn từng nói với hắn trước kia. Đệ tử Vân Thanh Phong tuy phần lớn đảm nhiệm chức vụ tại Tuần Sơn Điện cùng La Trân Điện, vừa chủ yếu phụ trách chiếu cố mười mấy Dược Viên của Quảng Lăng Tông, nhưng nếu bàn về chiến lực, tu sĩ Linh Hư cảnh của ngọn núi này tuyệt không kém hơn bốn ngọn núi chịu trách nhiệm chiến đấu chính của tông môn. Hơn nữa còn lấy danh tiếng ngọn núi có nhiều người tính tình nóng nảy nhất. Nguyên do là do Ngự Thú chân quyết bí truyền của Quảng Lăng Tông. Những người kia vừa khống chế sủng thú đồng thời lại bị tính tình của sủng thú ảnh hưởng ít nhiều.

Chẳng qua vì sao nghe khẩu khí của Đoan Mộc Hàn, những lời kia mang theo vẻ nói đùa chiếm đa số?

Quả nhiên không bao lâu, Đoan Mộc Hàn lại bật cười:

- Yên tâm đi! Vừa rồi ta chỉ là nói đùa mà thôi. Thật ra sủng thú của ngươi mặc dù có chút phiền toái, nhưng không nghiêm trọng tới mức như lời ta nói. Mặc dù Chu sư thức có tiếng xấu rõ ràng, nhưng sẽ không hạ thủ đối với đệ tử trong tông môn. Nếu thật sự có người nào không có mắt, dám đánh chủ ý với sủng thú của ngươi, ta sẽ một kiếm chém chết hắn!

Câu nói sau cùng, vẻ mặt Đoan Mộc Hàn thật nghiêm túc, ánh mắt tư thái đều thật nghiêm nghị khí phách.

Trong lòng Nhạc Vũ chợt thả lỏng, mặc dù hắn gặp gỡ Đoan Mộc Hàn chưa bao lâu, nhưng biết nữ tử này là một người rất trọng lời hứa hẹn, nói được nhất định làm được. Hắn lập tức cảm kích hướng đối phương thi lễ:

- Sư tôn che chở, đệ tử vô cùng cảm kích!

Lúc này Sơ Tam cũng hót một tiếng với Đoan Mộc Hàn, trong thanh âm hàm chứa cảm kích cùng vui mừng. Linh trí của nó đã mở, có thể nghe hiểu được tiếng người. Chỉ câu nói vừa rồi hảo cảm của nó đối với Đoan Mộc Hàn liền tăng thêm nhiều.

- Thật ra cũng không có gì! Với tình hình của Vũ nhi hôm nay, Quảng Lăng Tông chỉ sợ cũng không có người nào dám xuất thủ với ngươi, mặc dù ta không che chở ngươi, có mặt Xương sư thúc, cũng không có ai dám động tới đồ đệ ngươi chút nào!

Đoan Mộc Hàn phất tay, trong lòng đối với lời nói cảm kích cùng vẻ cung kính của Nhạc Vũ lại cực kỳ hưởng thụ. Chữ "Vũ nhi" "đồ đệ" nàng xưng hô cũng trở nên thật tự nhiên.

Nhưng ngay sau đó khi nhìn thần thái của Sơ Tam, trong lòng nàng đột nhiên vừa động, chân mày không khỏi nhướng lên:

- Sủng thú này của ngươi, đã có thể nghe hiểu tiếng người? Hơn nữa ngươi cùng nó đã đến trình độ tâm hồn tương thông?

Nhạc Vũ gật đầu, sau đó có chút ngạc nhiên nhìn Đoan Mộc Hàn.

- Sư phụ, chẳng lẽ điều này có gì không ổn?

Trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy kỳ quái, làm sao Đoan Mộc Hàn bị phạt trong Lôi Vân Cốc, cũng vẫn biết chuyện hắn theo Xương Băng Hồng học trận phù? Tựa hồ trong lời nói của nàng cũng không hề để ý tới việc này, nhưng chuyện này hắn cũng không tiện hỏi ra miệng.

- Không có chuyện gì! Ta chỉ là thấy kỳ quái, nếu ngươi có thể dùng phương pháp tâm linh tương thông, khống chế một đầu thần thú cấp năm, làm sao linh giác còn có thể nhạy cảm đến như thế? Vô luận lúc ngươi vẽ liền một mạch về linh trận bên trong Vạn Tiên Quật, hay dùng kiếm phá chiêu của Phách Phong dưới Phù Dung Phong, cũng cần có linh giác tuyệt cường mới được. Cũng phải, ngươi thiên phú dị bẩm, quyết đoán bẩm sinh phải mạnh hơn người thường mấy chục lần. Hắc! Bởi vậy dù bên Thanh Vân Phong có muốn chạy tới đoạt, cũng không cách nào hạ thủ.

Đoan Mộc Hàn thoáng nhướng mày, sau đó lại phẩy tay cười một tiếng:

- Nhưng đầu sủng thú này của ngươi cũng quả thật khiến cho người kinh dị. Sớm nghe hiểu tiếng người như vậy, hồn lực cũng là cực mạnh. Nếu bị người của Thanh Vân Phong nhìn thấy, vẻ mặt của mấy tên kia nhất định đặc sắc!

Trong lòng Nhạc Vũ thoáng thở phào nhẹ nhõm, thoáng qua lại nghĩ tin tức của Đoan Mộc Hàn cũng thật linh thông. Cũng không biết do chính tông môn chưởng giáo nói với nàng, hay có người khác nói tin tức này?

Vào lúc này, Thông U Định Minh Châu ở trước ngực hắn lại đột nhiên dị động một trận. Nhạc Vũ chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể bỗng nhiên bị hút lấy thật nhiều. Trong lòng hắn chợt cảm thấy vô cùng quái dị.

Cũng may Đoan Mộc Hàn không nhận ra được vẻ mặt khác thường của hắn, nàng cúi đầu suy tư chốc lát bỗng nhiên vỗ tay, trên mặt hiện lên ý cười đắc ý.

- Ta quyết định! Việc này không nên chậm trễ, hiện giờ quay về đi, đến chỗ Thanh Vân Phong chuyển quanh một vòng. Khanh khách! Những năm trước đây ta muốn hỏi xin một con linh thú bọn hắn cũng không cho, lần này không làm bọn hắn tức chết không được!

Lời vừa nói xong, Đoan Mộc Hàn trực tiếp ném ra dây lụa gấm màu sắc rực rỡ, một đầu kéo Nhạc Vũ một đầu kéo Sơ Tam. Sau đó khống chế Chu Lệ kiếm toàn lực bay về hướng Quảng Lăng sơn. Tốc độ này còn nhanh gấp mấy lần lúc đến. Nhưng Nhạc Vũ lại phóng ra Xuyên Vân Toa, bảo vệ chính mình. Sơ Tam triển khai hai cánh, mượn lực kéo của Đoan Mộc Hàn bay tới trên không trung, lại càng rất ít dùng sức.

Nhạc Vũ cảm thấy buồn cười, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, tùy ý cho đối phương kéo về phía trước. Trong lòng hắn ngược lại đang nghĩ tới chuyện của Chiến Tuyết.

Lần này không ngờ tương tự như hai tháng trước, tự tiện xông ra không gian khác, mà tinh thần liên lạc giữa hắn cùng Chiến Tuyết hiện tại đã nhạt đi, ở không gian này không còn cảm giác được khí tức của nàng.

Luôn làm cho người ta cảm thấy phiền não chính là giờ phút này Đoan Mộc Hàn đang ở bên cạnh, hắn cũng không tiện dùng Thông U Định Minh Châu hỏi thăm Chiến Tuyết. Thật không biết ở chỗ nàng đang xảy ra chuyện gì!

Bên trong hư không loạn lưu vô tận, Chiến Tuyết được Thông U Định Minh Châu tạo thành một màng mỏng bảo vệ, nhanh chóng bay qua.

Chẳng qua lần này nàng lại không như lần trước không có mục tiêu, mà đang cố gắng men theo chút ít sợi tơ trong Thông U Định Minh Châu hướng đầu kia bay tới.

Chiến Tuyết rõ ràng cảm giác được, những tiếng cầu xin cảm xúc lẫn hoảng sợ đang thông qua sợi tơ cấp tốc vọt tới linh hồn của nàng. Hơn nữa lục tục còn có rất nhiều sợi tơ như dây cung bị đứt đoạn, ngăn kết nối với Định Minh Châu. Hơn nữa thỉnh thoảng còn cảm giác được hình ảnh của những người đang cầu nguyện bị thứ gì đó quét bay, hoặc bị áp thành thịt vụn.

Vừa nhìn thấy hình ảnh này, Chiến Tuyết cũng không chút nào do dự rời khỏi không gian cho nàng cảm giác ấm áp kia cấp tốc chạy tới.

Nàng không rõ vì sao mình làm như vậy, chẳng qua chỉ cảm giác theo bản năng, những sợi tơ kia, cùng với chủ nhân của chúng đối với mình xác nhận vô cùng trọng yếu!

Nhưng khoảng cách cũng đã tới cuối phần đuôi của những sợi tơ màu bạc kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Chiến Tuyết đi tới gần, sau đó cũng giống như lần trước, phảng phất như bị một lực lượng thật mạnh lôi kéo tới, màng bảo hộ do Định Minh Châu tạo thành cũng như hai quả bóng chạm vào nhau, nhanh chóng dung hợp vào.

Ngay sau đó, Chiến Tuyết chợt cảm giác được trước mắt sáng ngời.

Lại là không gian có vẻ như luôn là hoàng hôn kia, chẳng qua tòa đại thành trước mặt càng thêm bị tàn phá. Ngay ngọn đồi bên dưới, tổng cộng có mấy chục vạn người đang điên cuồng tháo chạy.

Chiến Tuyết vừa ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn thấy hai con mắt lớn như đèn lồng, đang mang theo vài phần hoảng sợ, vài phần kinh nghi nhìn qua.

Là hai tháng trước, con cự mãng chạy thoát trong tay của nàng! Vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, nó liền dừng phắt lại, xoay người, hộc lưỡi, như lâm đại địch muốn chạy trốn.

- Nguyên lai là thứ này làm những sợi dây tơ kia đứt rời!

Trong đầu hiện lên ý nghĩ kia, hai mắt Chiến Tuyết bắt đầu nhuộm thành màu đỏ.

Đúng lúc này những người đang tháo chạy dưới chân núi cũng bắt đầu từ từ phát hiện bóng người trắng như tuyết tồn tại trên đỉnh núi. Sau đó trên mặt họ tràn ngập vui mừng quỳ sụp xuống, không để ý bên cạnh có yêu thú cấp tám đang tồn tại, hướng đỉnh núi phục lạy.

- Thật sự là Câu Trần nương nương, là Câu Trần nương nương thần uy chí thông chí thánh hiển linh!

- Van xin Câu Trần nương nương cứu cứu tính mạng chúng ta, trừ đi yêu quái này. Phan Châu thành chúng ta nhất định sửa tố kim thân cho ngài, huyết thực cung phụng, vạn năm không dứt.

Trong những âm thanh kia có mang theo tiếng khóc nức nở, có may mắn sống sót sau tai nạn, trong đó xen lẫn tranh luận mơ hồ.

- Các ngươi đúng là vô liêm sỉ, đây là Huyền Minh nương nương mới đúng!

- Ngươi mới vô liêm sỉ! Nhìn xem có nơi nào giống chứ? Lúc trước không phải các ngươi làm đủ mọi cách xin Huyền Minh nương nương giáng xuống pháp thân sao? Vậy Huyền Minh nương nương có từng hưởng ứng? Mới vừa rồi tượng thần của Huyền Minh nương nương bị phá hủy, có nửa điểm phản ứng nào? Nếu không phải bọn họ gọi tên của Câu Trần nương nương, mọi người lần này đều phải chết!

Trong tiếng ầm ĩ, trong ánh mắt giận dữ của đám người sau, không khí chợt bình lặng xuống.

Chiến Tuyết nghe vậy cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng mẫn cảm nhìn sang tượng người đuôi cá trong hang động kia. Sau đó quả nhiên nhìn thấy chỉ là một mảnh hỗn độn, mà tâm thần Chiến Tuyết chợt sửng sốt, cảm giác những sợi tơ kết nối Định Minh Châu giờ phút này liền tăng thêm mấy lần, hơn nữa ánh sáng phát ra càng thêm chói mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio