Quân Lâm Thiên Hạ

chương 283: thái ất trường sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Địa phương Đoan Mộc Hàn chỉ dạy kiếm thuật cho Nhạc Vũ là một mảnh đất bằng phẳng nằm trên đỉnh Tiểu Quan Phong. Là một mảnh đất bằng có phương viên chừng ba trăm trượng. Mỗi ngày hai người luyện kiếm nơi này cũng không biết phá hư bao nhiêu lần. Nhưng sau đó Đoan Mộc Hàn lại dùng đạo pháp phục hồi như lúc ban đầu.

Hừng sáng hôm sau, Nhạc Vũ lại chạy tới Vạn Tiên Quật làm xong công việc, lại chạy tới bên này thật sớm. Nhưng không vượt ngoài dự liệu chính là Đoan Mộc Hàn lại chưa thấy bóng dáng.

- Tiểu sư phụ của ta lại không biết chạy đi đâu chơi? Không có ngày nào mà không đến trễ.

Vừa nhớ lại Xương Băng Hồng, so sánh một phen, Nhạc Vũ không khỏi thoáng lắc đầu. Xương Băng Hồng dù không phải sư phụ hắn, nhưng so với sư phụ chân chính của hắn còn xứng chức hơn chút ít.

Nhưng trong lòng hắn cũng không hề để ý. Thấy Đoan Mộc Hàn thật lâu còn chưa đến, hắn liền luyện quyền pháp ngay trên mảnh đất trống.

Bộ quyền pháp này có tên là Thái Ất Trường Sinh Quyền, đối với những tu sĩ như họ mà nói uy năng không được tận mỹ. Nhưng dù là Quảng Lăng Tông, có quyền pháp đứng đầu trong ba loại bí truyền, dùng để rèn luyện thân thể cùng huyết nhục, vẫn còn tốt hơn.

Trên thực tế, loại công pháp phụ trợ này đối với những tán tu kia cùng với những tiểu tu sĩ các môn phái nhỏ mà nói, cũng là đồ vật không quá giá trị.

Tuy Nhạc Vũ quyết định chủ ý dùng Tam Chuyển Trúc Cơ đan làm chủ dược, nhanh chóng hoàn thành giai đoạn Tôi Thể, nhưng khi luyện bộ quyền pháp này cũng có chút ích lợi.

Khi những chiêu thức được đánh ra, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân bắt đầu không ngừng lưu động bên trong người. Trong đan điền dâng lên cỗ nhiệt khí, tản ra bốn bề, truyền đầy gân cốt huyết nhục cùng từng ngõ ngách.

Không bao lâu, xung quanh đã bắt đầu bị quyền phong lay động, tiếng nổ vang nổi lên bốn phía.

Bản thân Nhạc Vũ lại tiến vào trạng thái không minh, tựa như ngủ nhưng không phải, tựa như tỉnh cũng không đúng, bị vây trong một loại trạng huống tinh thần cực kỳ huyền diệu. Phảng phất giống như tu luyện nhập định, trong lòng không có bất kỳ tạp niệm nào. Không hề có chút ý mừng, cũng không có ưu sầu, là trạng thái tốt nhất khi tu luyện.

Theo thời gian từ từ trôi qua, dưới tác dụng của bộ Thái Ất Trường Sinh Quyền, chân khí máu huyết trong người hắn, thậm chí nguyên lực trong kinh mạch đều hung mãnh như nước thủy triều. Thiên địa linh khí phụ cận cũng bị thu nạp không còn, theo lộ tuyến khí huyết chảy qua, cùng nhau truyền khắp từng ngõ ngách bên trong thân thể.

Giờ phút này Nhạc Vũ đã hoàn toàn bỏ qua hết tạp niệm ngũ giác, bằng không với sự đau đớn hiện tại, cũng đủ làm cho người đau tới mức không muốn sống. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn đang co quắp vặn vẹo, phương pháp phong tỏa ngũ giác vẫn không thể hoàn toàn làm quên đi cảm giác đau đớn.

Cho tới cuối cùng, Nhạc Vũ đột nhiên bước về phía trước, đem hết toàn lực đánh ra một quyền, trong nháy mắt kình phong bạo liệt, tiếng vang khắp nơi.

Sau một loạt thanh âm nổ vang, đợi đến khi Nhạc Vũ mở mắt ra, cũng chỉ thấy vách tường phía trước bị mũi nhọn cứng rắn oanh kích ra một lỗ thủng sâu không thấy đáy rộng chừng mười trượng phương viên. Một quyền này do hắn không tự chủ được dùng quyền thế kết hợp cùng ý niệm hồn lực của chính mình. Tuy không liên quan gì đến bí pháp đạo thuật, nhưng uy năng cũng mênh mông kinh người.

Đừng nói có chút ít tiên thiên vũ tông chốn nhân gian, dù là tu sĩ có pháp bảo huyền binh hộ thân cũng khó thể với tới.

Nhạc Vũ nhắm mắt lại, điều tiết hô hấp một phen, đem khí tức đang cuồn cuộn trong lồng ngực áp đảo xuống lần nữa, sau đó liền cảm toàn thân chợt đau đớn.

Đây là một trong những tác dụng phụ khi dùng Thái Ất Trường Sinh Quyền rèn luyện thân thể. Bất quá sau khi thân thể khôi phục lại, gân cốt nhất định càng thêm cường kiện, huyết nhục sẽ càng cứng rắn bền bỉ. Nếu như hắn dùng hệ thống trí năng phụ trợ thêm chút hướng dẫn bên trong, nhất định có thể dùng tốc độ nhanh hơn những người khác để hoàn thành quá trình Tôi Thể.

Căn cốt của Nhạc Vũ tuy rằng không bằng người, nhưng phương diện thân thể so với bất luận kẻ nào cũng không hề thua kém, muốn vượt giai đoạn này cũng sẽ không hao tốn quá nhiều thời gian. Chỉ là muốn đạt tới trình độ tu sĩ Linh Hư cảnh cũng cần có thêm thời gian mới đạt được.

Ngoại trừ đau đớn, Nhạc Vũ còn cảm giác da thịt của mình đang hút vào nhiệt năng của mặt trời.

So với các loại năng lượng cùng linh lực, bộ quyền pháp này làm hao tổn thể lực chỉ trong nháy mắt liền có thể hồi phục lại.

- Chắc đây chính là nguyên lý của Ích Cốc. Da thịt toàn thân có thể tự động hấp thu năng lượng cho bản thân sử dụng. Như vậy không cần ăn cơm, thân thể cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Hơn nữa cường độ chân khí đến tột cùng vẫn còn kém một chút. Nếu không phải như thế, hiệu quả của Thái Ất Trường Sinh Quyền sẽ càng thêm tốt hơn.

Nhạc Vũ chỉ cảm thấy cảm giác này vô cùng kỳ diệu, có loại như phiêu phiêu dục tiên. Nhưng chỉ tiếc mới thoáng qua đã biến mất. Đợi đến khi toàn thân hoàn toàn ổn định lại, Nhạc Vũ rốt cục khẽ thở ra một hơi, mở mắt, lúc này hắn liền nghe được tiếng vỗ tay vang lên bên cạnh.

Ánh mắt Nhạc Vũ thoáng ngạc nhiên, dời mắt nhìn qua, chỉ thấy Đoan Mộc Hàn đang đứng gần đó, vẻ mặt tán thưởng.

- Bộ quyền pháp này ngươi luyện xem như có chút hỏa hầu rồi! Ta xem ngươi đã qua được giai đoạn Ngưng Dịch.

- Sư phụ khen quá lời.

Thần sắc Nhạc Vũ bất động, khẽ cúi người hành lễ.

Đoan Mộc Hàn nghe vậy mỉm cười lắc đầu:

- Không quá lời, thật không tệ. Ta nghe sư tôn từng nói qua, bảy ngọn núi của Quảng Lăng Tông có ngươi là ngộ tính đệ nhất, những lời này tuyệt không phải nói suông. Mấy trăm đệ tử chân truyền, có ai có thể bị ta đánh thời gian nửa năm là có thể cân sức ngang tài với ta trong kiếm pháp? Nhưng ngươi cũng nên cẩn thận bộ quyền pháp này. Ngày sau nhất phải chuyên cần rèn luyện, dù là Tôi Thể kỳ hay sau Linh Hư cảnh, đều sẽ có chỗ tốt lớn lao! Đợi đến khi ngươi có thể rèn luyện được trăm thạch lực mà không cần nội tức tương trợ, ta sẽ dạy cho ngươi Nhật Nguyệt Ngũ Luân Quyền.

Nhạc Vũ chỉ cười khổ, hắn cùng Đoan Mộc Hàn luyện kiếm tuy khóa lại hệ thống trí năng phụ trợ, nhưng năng lực trí nhớ vẫn còn tồn tại. Mỗi ngày hắn thôi diễn phân tích, lại có Chiến Tuyết diễn luyện, tiến cảnh tự nhiên cực nhanh. So sánh với đồng môn dĩ nhiên hắn có nhiều ưu thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Về phần chuyện sau đó, Nhạc Vũ cũng thật sự mong đợi. Ba bộ quyền pháp rèn thể bí truyền của Quảng Lăng Tông, Cửu Thiên Lôi Động Quyền, Nhật Nguyệt Ngũ Luân Quyền, Thái Ất Trường Sinh Quyền. Thái Ất Trường Sinh Quyền dùng cho người ở Linh Hư cảnh cùng Trúc Cơ cảnh rèn luyện. Hai bộ công pháp trước chia ra cho Nguyên Anh cùng Kim Đan cảnh giới.

Đừng nói là Nhạc Vũ, dù là Chiến Tuyết học được cũng có chỗ tốt thật lớn.

Bởi vì ba bộ quyền pháp này không cần tiêu hao nguyên lực, vì vậy tông môn cũng không ngăn cấm, ngược lại còn có thái độ khích lệ. Phàm là đệ tử chân truyền cùng đệ tử nội môn, đều có người chỉ dạy. Mà Nhạc Vũ từ một năm trước sau khi chính thức bái sư đã học được từ chỗ Đoan Mộc Hàn.

Đang lúc Nhạc Vũ lâm vào trầm tư, Đoan Mộc Hàn lại kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn.

- Kỳ quái, ta cuối cùng cảm giác nhìn ngươi bây giờ có chút không giống hôm qua. Làm sao lại có mùi vị tương tự như Kim Đan tu sĩ vậy?

Nhạc Vũ nghe được liền cau mày, trong mắt lộ ra nụ cười như có như không. Từ tối hôm qua sau khi hắn hoàn thành việc cải tạo cốt tủy, trên người hắn đã loáng thoáng phát ra hương thơm. Điểm này cho dù giấu diếm thế nào cũng không che giấu được.

Mặc dù hắn làm người điệu thấp, cũng không nguyện nổi danh, nhưng ở bên trong tông môn, cũng không cần cố ý giấu diến tiến cảnh tu vi của mình với sư môn trưởng bối.

Nhưng trong nháy mắt Đoan Mộc Hàn lại khẽ lắc đầu, hiển nhiên là lười tiếp tục suy nghĩ. Mà ngay sau đó, nàng đưa tay ném ra một đạo bào của đệ tử Quảng Lăng Tông cho Nhạc Vũ.

- Đây là La Thiên Đạo Bào do Nghiêm Hạo đích thân luyện chế cho ngươi. Mặc dù muộn hơn thời gian một năm, nhưng sử dụng tài liệu đều là tinh phẩm khó được. Bản thân tuy là lục phẩm, nhưng có được uy năng của pháp bào ngũ phẩm. Lần này hắn trong lúc bận rộn còn nhớ luyện chế cho ngươi vật này, thật sự mất chút tâm tư. Ngày sau nếu có cơ hội ngươi tốt nhất nên cảm tạ hắn một câu.

Vừa cầm La Thiên Đạo Bào trong tay, Nhạc Vũ liền cảm giác không bình thường, linh lực bên trong thật dạt dào. Trong lòng hắn vô cùng vui vẻ lẫn cảm kích.

Bởi vì gần đây trong tông môn dốc toàn bộ tài liệu trong kho để rèn đúc pháp bảo huyền binh, hôm nay đệ tử Ngọc Dung Phong cơ hồ bận rộn đến phát điên. Trong tông môn chỉ có vài vị luyện khí đại sư, càng thêm không được rảnh rỗi.

Nhưng còn chưa chờ Nhạc Vũ kịp cẩn thận nghiên cứu, Đoan Mộc Hàn lại cau mày nói:

- Về việc huyền binh, không còn ai rảnh để luyện chế cho ngươi, nhưng Nghiêm Hạo đã nói, cho ngươi tùy tiện đến Ngọc Dung Phong chọn lựa, thất phẩm trở xuống, tùy ý của ngươi! Nếu như ngươi có thời gian thì nhanh chóng đến đó một chuyến, chậm sẽ sinh biến cố.

Lần này Nhạc Vũ cũng không mừng rỡ, ngược lại trong nội tâm càng thêm lo lắng. Đại quy mô chế tạo pháp bảo huyền binh, tự nhiên là vì chuẩn bị cho cuộc đại chiến. Mà thúc giục hắn lựa chọn huyền binh, chẳng phải nói đại chiến đã đến trước mắt?

Vô luận như thế nào, trong năm nay nhất định phải đột phá Tôi Thể kỳ!

Đoan Mộc Hàn nói xong những chuyện này, trên mặt lại biến thành nụ cười hưng phấn:

- Đồ vật ngươi đã lấy, như vậy cũng nên chuẩn bị xuất thủ. Lần này ta sẽ đem pháp lực tăng lên Linh Hư cảnh giới, ngươi nên cẩn thận.

Nhìn nữ tử không còn nửa điểm phong phạm của một sư trưởng, khóe môi Nhạc Vũ không khỏi nhếch lên, ngay khi hắn vừa định rút kiếm, chợt nghe bên Hợp Dương Phong truyền ra một tiếng rống giận kinh thiên.

- Nhạc Vũ, tên vô liêm sỉ ngươi! Xem chuyện tốt con linh sủng ngươi đã làm!

Nhạc Vũ nghe vậy nhất thời toàn thân run rẩy, lập tức hướng Đoan Mộc Hàn thi lễ nói:

- Sư phụ thứ tội, Nhạc Vũ tránh hắn một chút. Nếu Chu Húc sư thúc tổ tìm tới, kính xin sư phụ giúp ta cản hắn.

Đoan Mộc Hàn cũng chợt ngây ra, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ phất tay:

- Đi đi đi đi! Tên kia đã qua tới, nếu chạy chậm chỉ sợ ngay cả ta cũng không giúp được ngươi.

Nhạc Vũ cũng không trả lời, thu liễm khí cơ toàn thân xoay người bỏ chạy như điên. Chờ đi tới một khu núi bí mật ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy một đạo quang mang từ bên Hợp Dương Phong rơi xuống, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Nhạc Vũ co rụt cổ, dùng phương pháp độn thổ lẻn vào trong mặt đất. Nơi này Linh trận giăng đầy, hắn cũng không sợ bị người kia phát hiện. Mà phương hướng hắn tiềm hành, chính là Minh Trụ Phong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio