Quân Lâm Thiên Hạ

chương 291: chu tước kiếm ý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một luồng kiếm sắc bén xuyên phá trời mây rồi từ trên trời giáng xuống!

Uy thế của một kiếm kia không thể cách nào hình dung. Chỉ một kiếm đã cơ hồ giết tuyệt toàn bộ yêu thú trong núi rừng!

Trong nháy mắt, một cảm giác sợ hãi theo bản năng tràn ngập linh hồn hắn. Nhạc Vũ đột nhiên thức tỉnh, sau đó phát hiện bản thân đang ở trong trạch viện.

Hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi đưa mắt nhìn bốn phía, thở nhẹ một hơi rồi cười khổ. Uy thế vô cùng của Quảng Lăng kiếm trận ngày đó tới tận bây giờ hắn vẫn không thể nào quên được, nhưng vẫn không hề có cảm giác vô lực với kinh hãi như một kiếm vừa rồi.

Sau đó Nhạc Vũ nhớ lại tình hình trước lúc hôn mê, vội vàng nhìn qua đình viện. Chỉ thấy hoa cỏ cây cối đều đã được chữa trị, cái bể kim khí được dược dịch do hắn chế tạo đã trở lại nguyên dạng dựng ở nơi xa. Không cần hỏi cũng biết là Chiến Tuyết đã đem chữa trị.

Duy chỉ có linh trận là vẫn ở trạng thái bị hỏng. Hắn biết là Chiến Tuyết dùng tín ngưỡng lực cũng không cách nào khôi phục như cũ.

Bất quá nói đến thật đúng là mất mặt, đây là lần đầu tiên mà hắn bị hôn mê từ khi ra đời.

Nhạc Vũ bất chợt cảnh giác, nếu lúc này có người làm gì xấu với hắn, hậu quả thật không lường được. Bất quá một lát hắn lại cười tự giễu, biết là cảm giác không an toàn của kiếp trước làm lính đánh thuê trỗi dậy.

- Chủ nhân tỉnh rồi! Cảm giác khỏe chưa?

Chiến Tuyết đang ngồi trên lầu thấy vậy thì vui mừng nhảy dựng lên, thân hình vẽ lên một quỹ đạo trên không trung như chim yến chao liệng xuyên vào trong phòng, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nhạc Vũ mỉm cười gật đầu, cảm giác thân thể rất tốt, tinh thần lại càng sảng khoái.

Hắn đem thần thức trải ra bên ngoài, sau đó chợt thu mạnh về như thủy triều trong cơ thể.

Khu vực này của Nhạc Vũ giăng đầy linh trận. Vốn theo như hắn dự đoán thì thần thức sau khi ra khỏi tiểu viện không xa sẽ bị ngăn cản. Nhưng hiện giờ không hề có chút khó khăn cứ thể tiến ra xa, đến khi đạt hơn ngàn trượng mới ngưng hẳn.

- Chẳng lẽ nói đây chính là chỗ tốt của việc thần hồn ngưng thật?.

Nhạc Vũ dùng năng lực phân tích để kiểm tra thần hồn của mình, sau đó khó hiểu nhíu mày. Hiện giờ những phân tử hồn lực kết hợp chặt chẽ lại với nhau tạo thành một kết cấu cực kỳ vững chắc.

Tình hình này tương tự như lúc hắn lấy ý nhập kiếm vào hai năm trước. Bất quá lần này không xuất hiện các dị trạng không thể khống chế, phảng phấp vốn chính là như thế. Cảm giác đối với ngoại cảnh rõ ràng hơn, tỉ mỉ hơn, cũng dễ dàng thao túng hơn, giống như chiến sát thần hồn của Chiến Tuyết.

Kiếm ý và chiến hồn tuy là tương tự nhưng thứ trước là cố định không thể biến hóa, còn chiến sát thần hồn của Chiến Tuyết có thể tạo thành kiếm ý. Lấy chấp niệm chiến ý tạo thành kết cấu phân tử hồn thức thì tựa hồ càng dạt được tầng cấp cơ sở sâu hơn.

Nhạc Vũ đội nhiên triệu lấy mười mấy trái cây từ ngoài đình viện, sau đó ngưng tụ hồn lực thành hình châm rồi vẽ lên đó bản đồ địa cầu. Chuyện này trước đây không làm được hiện giờ lại hoàn thành dễ dàng.

- Cũng không biết biến hóa thần hồn là vì nguyên cớ nào? Đơn thuần là đau đớn? Sợ rằng chưa chắc.

Suy ngẫm chỉ chốc lát. Nhạc Vũ cũng bỏ qua không tra cứu. Não người có thể nói là cơ quan phức tạp nhất trong cơ thể, mà sự huyền diệu của thần hồn lại càng vượt xa kiến thức của hắn hiện giờ.

Đúng lúc này hắn mới chú ý đến bóng nắng đã chiếu thẳng giữa không trung.

- Hỏng bét!

Nhạc Vũ thầm kêu một tiếng, vỗ vỗ đầu Chiến Tuyết đang lo lắng để an ủi. Sau đó bay thẳng tới vùng đất vẫn dùng để luyện kiếm trên núi. Hắn vừa tới gần chỗ này thì đã thấy một luồng kiếm quang màu hồng cùng với khí lưu cực nóng ập tới. Vừa mới gần tới trước người thì hóa thành vô số kiếm kình như hỏa điểu quét ngang, viêm lực tràn trề khiến cả thần hồn của Nhạc Vũ cũng cảm giác muốn bốc cháy lên.

Nhạc Vũ hơi run sợ, biết đây là kiếm ý của Đoan Mộc Hàn, Chu Tước giáng xuống, không gì không đốt! Nghe nói kiếp trước của Đoan Mộc Hàn từng có cơ duyên thấy được một thượng vị thần thú chu tước mười hai cấp độ kiếp, do đó lĩnh ngộ ra kiếm ý tăng viêm lực, đốt nhân hồn, tung hoành một thời ở Bắc hoang.

Bất quá lúc trước khi Nhạc Vũ luyện kiếm với Đoan Mộc Hàn chưa từng thấy nàng sử dụng qua. Ngày hôm nay, tiểu sư phụ hiển nhiên rất hiển nhiên nên định thật sự động thủ với hắn rồi.

Hít một hơi thật sâu, Nhạc Vũ tự động lưu lại trong ý thức những lỗ hổng trong kiếm kình kia. Sau đó lấy thanh Hàm Phong kiếm trong nhẫn trữ vật ra đánh vào.

Lúc này tâm trí của hắn không một chút gợn, chỉ biết điều khiển lấy Hàm Phong kiếm trong tay vẽ nên trước người mấy quỹ đạo và biến hóa kỳ diệu tạo nên một lưới kiếm phủ lên không gian, kiếm ý vừa trầm hùng như núi non vừa phiêu dật như mây chợt từ trên kiếm hắn dâng lên đánh sâu vào kiếm kình.

- Dẫn ý nhập kiếm?

Đoan Mộc Hàn đứng trên bãi đất kêu nhẹ một tiếng rồi tiện tay phất lên, dễ dàng hóa giải một kiếm toàn lực của Nhạc Vũ.

Bất quá lúc này thân ảnh Nhạc Vũ đã như lưu tinh xuyên qua kiếm võng màu hồng kia đứng trước mặt Đoan Mộc Hàn.

- Lại sử dụng kiếm ý! Vũ nhi điên rồi? Chẳng lẽ đau khổ lần trước còn chưa đủ?

Đoan Mộc Hàn cau mày, sau đó nghi ngờ nhìn Nhạc Vũ:

- Kỳ quái! Hồn thức lại có thể đạt đến trình độ này, quả thật đã đến mức tụ tán không trở ngại. Chỉ là một đêm không gặp, hồn lực của tiểu tử ngươi đã tiến triển như vậy, chẳng lẽ lại ăn linh đan diệu dược gì!

Nhạc Minh khẽ mỉm cười, hắn biết biến hóa hồn lực của mình tuyệt không thể gạt được Đoan Mộc Hàn nên mới không hề cố kỵ sử dụng kiếm ý rút ra từ Quảng Lăng tuyệt kiếm.

Thật ra thì mới vừa rồi thậm chí hắn có ý định phân tích kiếm ý Chu Tước mà Đoan Mộc Hàn lấy hồn lực ngưng tụ thành, chẳng qua khi kiếm ý vừa đến trước người thì cảm giác thần hồn của mình đau nhức, phảng phất như muốn thiêu đốt nên đành bất đắc dĩ buông bỏ.

Đoan Mộc Hàn lại một lần nữa nhíu mày.

- Mới vừa rồi là Quảng Lăng tuyệt kiếm? Không đúng! Nếu thật là Quảng Lăng tuyệt kiếm, uy lực không đến như vậy

Nàng nói tới đây lại khẽ lắc đầu, nghi ngờ nhìn Nhạc Vũ:

- Ngươi đã đơn giản hóa ba thức của Quảng Lăng tuyệt kiếm?

Nhạc Vũ vẻ mặt đau khổ cúi người hành lễ, người khác là chỉ từ Truyền pháp tiền điện lĩnh ngộ một bộ phận tinh hoa, sau đó diễn thử lại thành kiếm pháp cơ sở.

Nhưng sau khi hắn nhìn thấy bản đầy đủ của Quảng Lăng tuyệt kiếm thì cảm thấy là đơn giản một bộ phận hay toàn bộ thì cũng không thích hợp. Vì thế sau hai năm thôi diễn mới có thể hoàn thành một bộ kiếm thức mà hắn có thể dùng.

Về phần bản đầy đủ của Quảng Lăng tuyệt kiếm, tuy là đến Linh Hư cảnh thì có thể sử dụng nhưng nếu không có pháp lực ở Nguyên Anh cảnh để thôi động thì luôn có sơ hở.

Đoan Mộc Hàn nghe vậy đầu tiên là cười khúc khích lộ vẻ biết chỗ khó khăn của Nhạc Vũ. Sau đó cẩn thận nghĩ lại thì trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc. Nàng cảm thấy một kiếm kia của Nhạc Vũ cơ hồ là không chê vào đâu được. Ngay cả nàng lấy thực lực ngang hàng cũng khó mà phá giải.

- Quả nhiên là đệ nhất ngộ tính của Quảng Lăng Sơn!

Ý vị thâm trường nhìn Nhạc Vũ một cái, sắc mặt Đoan Mộc Hàn chuyển thành ngưng trọng:

- Như vậy hôm nay có chuyện gì xảy ra? Vì sao đợi lâu như vậy mới đến? Ta đợi ngươi ở đây hơn nửa canh giờ rồi đấy.

Nửa canh giờ? Nhạc Vũ nghe vậy ngạc nhiên, hồ nghi nhìn Đoan Mộc Hàn một cái. Sau đó chợt thấy đối phương đỏ mặt phất tay. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Bỏ đi! Lần này ta cũng không so đo với ngươi, cũng không quản chuyện riêng của ngươi. Chẳng qua là Vũ nhi cần biết, làm việc phải thủ tín, lần sau không được tới trễ nữa biết không?

Nhạc Vũ oán thầm, những lời này ai nói còn được, riêng Đoan Mộc Hàn là không có tư cách này. Hai năm tới nay, có ngày nào Đoan Mộc Hàn không tới trễ. Hôm nay nếu là những ngày trước kia chắc còn chưa thấy bóng dáng tiểu sư phụ.

Bất quá lời này cũng không thể không đáp, Nhạc Vũ ậm ừ ra vẻ xấu hổ. Cũng may Đoan Mộc Hàn tự biết bản thân không thể nói mạnh về việc này, ngay sau đó chuyển giọng, lần này thần sắc cực kỳ chân thành.

- Hôm nay ta có việc báo với ngươi! Từ giờ đến nửa năm sau ta chỉ sợ là không có thời gian tới tập kiếm với ngươi. Mấy ngày nữa ta sẽ đưa cho ngươi kiếm quyết bí truyền của Tiểu Quan Phong để tự học, nếu có chỗ không giải thích được thì tới chỗ ta mà hỏi!

- Nửa năm?

Con ngươi Nhạc Vũ hơi co lại, sau đó suy đoán nói:

- Sư phụ chuẩn bị cho so đấu tông môn nửa năm sau?

Hắn cũng không nghĩ tới, tới tầng cấp Kim Đan cũng có việc so sánh tài nghệ. Bất quá đã có chuyện như vậy, với tính cách thích náo nhiệt của Đoan Mộc Hàn chắc chắn sẽ không bỏ qua.

- Đúng vậy!

Đoan Mộc Hàn quả nhiên gật đầu, lộ ra mấy phần sát khí:

- Sư phụ của ngươi cần chút thời gian bế quan nghiên cứu một vài tinh yếu kiếm thuật. Năm nay nhất định phải thắng được tên khốn bên Ngọc Dung Phong kia! Còn có Lý Vô Đạo sư huynh, nghe nói năm nay cũng sẽ dẫn đồ đệ bảo bối của hắn về núi. Nếu có thể cùng hắn đánh một trận cũng là chuyện may mắn. Hình như đồ đệ của hắn cùng tuổi với ngươi.

Nhạc Vũ thầm nghĩ tên khốn của Ngọc Dung Phong chắc là chỉ Nghiêm Hạo rồi. Không trách được sư phụ mình đối với hắn không khách khí như vậy, hóa ra là trước kia thua trong tay Nghiêm sư bá.

Còn có Lý Vô Đạo mà Đoan Mộc Hàn nhắc tới thì Nhạc Vũ cũng đã được nghe nói. Hắn là đệ tử đắc ý của Chưởng giáo Nông Dịch Sơn, theo tin đồn thì vào mười năm trước đã đi theo một vị Đào trưởng lão của bản môn trấn áp "động ma."

Còn người mà Nhạc Vũ nghe nói chính là nhị đại đệ tử của Lý Vô Đạo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio