Suy nghĩ một lát, Nhạc Vũ lại bày thêm trận Chính Phản Tứ Tượng trận ứng với chư thiên tinh tú trên bầu trời, lúc này mới trở lại trong phòng tiếp tục tu luyện. Uy lực của trận này không lớn, nhưng nếu không tinh thông về phù trận, ở phương diện này có chút thành tựu, như vậy dù là mười ngày nửa tháng cũng không phá được.
Duệ Vân Phog tinh thông phương pháp giá trú huyền binh cùng pháp bảo, đối với pháp trận cũng không quá hiểu biết. Lý Nại Lạc lại lớn lên bên cạnh Ma Quật, bên cạnh cũng không có người nào có thể dạy cho hắn những thứ này, hơn phân nửa có thể xác nhận đây là điểm yếu kém của hắn.
Nếu đổi lại là ngày thường, Nhạc Vũ căn bản không cần sợ hắn. Nhưng hiện tại tâm kiếp sắp tới, hắn thật không nguyện trong lúc mấu chốt lại bị quấy rầy.
Nội thị bên trong cơ thể của mình, Nhạc Vũ phát hiện chẳng qua chỉ qua nửa ngày bên trong thập nhị chính kinh đã bị nguyên lực truyền vào mênh mông tràn đầy, trong lúc mơ hồ, toàn thân trên dưới đã có cảm giác bị trướng đau.
- Đi tới chỗ sư thúc tổ nghe giảng bài, chỉ bất quá hai canh giờ mà thôi. Nhưng kinh mạch khai thác đã có thể tạm dừng một chút.
Nhạc Vũ cau chặt mày, trong tháng này nếu không chuyển hóa được nguyên khí, hắn đều dùng trong việc tăng cường khai thác kinh mạch tứ chi của mình. Nhưng hôm nay tuy còn chưa tới cực hạn, song trong khoảng thời gian ngắn biến hóa quá lớn ngược lại sẽ dễ dàng làm cho kinh mạch bị tổn hại, không có ích còn hao tổn. Trước khi tiếp tục khai thác, tốt nhất còn cần một thời gian ngắn củng cố một phen.
Lúc này hắn lại cảm thấy thật buồn cười. Trước kia bởi vì nguyên lực chưa đầy mà lòng luôn phiền não, hôm nay lại vì quá nhiều mà buồn bực. Cũng giống như lúc trước, hắn chưa từng dự liệu chuyện mình chỉ cần dùng ba năm để Bồi Nguyên Tôi Thể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Khống chế hô hấp, Nhạc Vũ dựa theo cách thổ nạp thường ngày ngồi xếp bằng, sau đó khai thông chân khí trong cơ thể. Tiến hành quá trình tuần hoàn đại chu thiên.
Từ sau khi tiến vào Quảng Lăng Tông, bên trong tông môn đã đưa cho hắn rất nhiều ngũ hành công pháp, cung cấp cho hắn tham khảo nghiên cứu. Trong đó có phương pháp tu luyện từ tiên thiên dẫn khí cảnh giới lên tới đại thừa cảnh giới, cái gì cần có đều có, không hề thiếu hụt phần nào.
Nhưng Nhạc Vũ chọn tới chọn lui cuối cùng vẫn cảm thấy những ngũ hành công quyết được công nhận là cao cấp có thể nhắm thẳng vào trường sinh, xa xa vẫn không bằng lộ tuyến lưu chuyển của Ngũ Hành Phù Trận năm màu sau khi hoàn thành. Cho nên sau một thời gian nghiên cứu, Nhạc Vũ vẫn tiếp tục tu luyện chưa từng thay đổi.
Hoàn thành xong tuần hoàn đại chu thiên lần thứ nhất, toàn thân da thịt Nhạc Vũ cũng bắt đầu không ngừng thổ nạp thiên địa linh khí quanh người, cùng với năng lượng xung quanh tuần hoàn luyện hóa ra tới chân nguyên kết hợp, tạo thành luồng chân khí mới.
Ở trong ý niệm của hắn, vừa sắp tiến vào trạng thái nhập định không minh, bỗng nhiên trong lòng một trận kinh hãi, thần trí bỗng dưng thanh tỉnh lại.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên nhìn thấy được hình ảnh của mẹ mình trước khi chết ở kiếp trước.
Mà ngay khi ảo tưởng trước mắt hắn biến mất, trong lòng Nhạc Vũ chợt hiểu ra, tâm kiếp của mình đã tới, hắn đã chính thức tiến vào Linh Hư Tâm Động kỳ cảnh giới.
Trên Duệ Vân Phong, trước một tòa động phủ, giờ phút này đúng là rất nhiều đầu người đang chuyển động. Ở trên bầu trời còn có mấy ngàn bảo vật huyền binh truyền tới quang hoa đang lơ lửng giữa không trung, đều khẽ cúi người quan sát bên dưới.
Ở trên mặt đất trung ương, đang có tảng lớn kiếm quang do hai loại màu sắc một lam một thanh không ngừng quanh quẩn bay múa, giao kích quấn quanh, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang thật thanh thúy.
Màu lam kiếm quang lôi cuốn thủy băng linh lực, mỗi khi đi qua một chỗ, nếu không phải là sóng nước bay tung thì là băng tuyết bắn ra, kiếm thế khi thì róc rách như dòng suối nhỏ, nhất thời lại trở nên mênh mông như biển rộng. Chỉ thoáng qua lại biến thành như núi băng không thể nhúc nhích, khiến cho dưới mặt đất tạo thành một lớp băng thật dày tới vài thước, hơn nữa còn đang hướng bốn phía lan tràn khuếch tán.
Đối mặt với kiếm quang màu xanh lại là một khung cảnh khác. Khi thì linh động không kiềm chế được, khi thì cuồng liệt như đao, mang theo từng trận gió lớn, không ngừng phấp phới tung bay, tạo thành một vùng đất phạm vi mười trượng không thể xâm phạm.
Chẳng qua vào hiện tại, mảnh đất không bị sóng biển cùng tầng băng xâm nhập đang bị kiếm quang màu lam từ từ xâm nhập như tằm ăn lên.
- Trưởng tôn sư đệ quả nhiên là còn kém một chút. Bất quá hôm nay có thể cùng Lý Nại Lạc đánh đến mức này, thật đúng là ngoài ý người lường trước. Lần này quả thật xem như bại mà quang vinh. Hắn kém hơn Lý Nại Lạc một tuổi, ngày sau chưa chắc không thể đuổi theo.
- Chưa chắc đâu! Ta nghe nói Lý Nại Lạc sư điệt chỉ mới tu hành được năm năm thời gian. Hắn là thiên phú dị bẩm, càng tu luyện tới phía sau, tác dụng chậm càng hiển lộ. Trưởng Tôn sư điệt có thể đuổi kịp hay không thật khó nói!
- Ngày sau rốt cục như thế nào ta không biết được, nhưng Lý Nại Lạc kia rõ ràng còn chưa xuất ra toàn lực.
- Thắng bại sắp thấy rõ ràng rồi! Hắc! Kể từ khi Tiểu Quan Phong xuống dốc, kiếm thuật truyền thừa của Duệ Vân Phong đúng là tiến triển không ít. Nhìn mấy đại đệ tử, cũng đều lấy kiếm thuật tăng trưởng. Ta nghĩ tới trước kia, Tiểu Quan Phong cực thịnh, Quảng Lăng Tông chúng ta còn được gọi là Quảng Lăng kiếm phái…
Ngay khi lời này vừa rơi xuống, kiếm quang màu lam chợt ngưng tụ thành một đường, đâm thẳng về phía trước, sinh sôi đánh bay phi kiếm màu lam, quay quanh Trưởng Tôn Tử Vận một vòng, lại quay về trong tay chủ nhân. Đây là một thiếu niên ước chừng mười tám tuổi, mắt to mày rậm, tướng mạo mặc dù bình thường, vẻ mặt bình thản nhưng mờ mờ ảo ảo có cỗ khí chất đặc thù làm người khác tuyệt không thể bỏ qua.
Thu kiếm vào trong giới chỉ, thiếu niên này hướng đối diện ôm quyền:
- Trưởng Tôn sư đệ, đa tạ!
- Ta thua! Đa tạ Lý sư huynh hạ thủ lưu tình. Trưởng Tôn Tử Vận tâm phục khẩu phục!
Trưởng Tôn Tử Vận cũng không nhiều lời, sau khi thi lễ liền đem kiếm thu hồi. Tuy hắn vẫn còn pháp bảo hộ thân, nhưng một kiếm của Lý Nại Lạc vẫn không thể gây thương tổn được hắn, nhưng trong lúc thi đấu đúng là hắn đã thua một chiêu, nếu còn tiếp tục dây dưa chỉ làm cho người khác xem thường.
Ngay trong khoảnh khắc hắn muốn xoay người rời đi, vẻ mặt bỗng nhiên vừa động, quay đầu lại nhìn qua.
- Ta nghe nói ngày gần đây Lý sư huynh đang có dự định khiêu chiến Tiểu Quan Phong Nhạc Vũ sư huynh, không biết có chuyện này hay không?
Thấy thiếu niên đối diện cười không đáp, Trưởng Tôn Tử Vận thoáng cau mày, sau đó trong mắt lộ ra vài phần chờ mong:
- Bất kể như thế nào, thắng bại giữa hai người ta đều rất mong đợi được xem! Nếu như Lý sư huynh thật có ý đó, nếu như thắng lợi xin phiền báo cho ta một tiếng. Nếu như thua thì không cần nhắc lại!
Vẻ mặt Lý Nại Lạc có chút kinh ngạc:
- Nghe khẩu khí của Trưởng Tôn sư đệ, phảng phất như cho rằng ta sẽ bại trong tay Nhạc sư đệ? Còn có lúc trước, dù là Trầm sư huynh, Hoành sư huynh đều nói như vậy. Nhạc Vũ kia rốt cục có nơi nào bất thường? Nếu chỉ dùng kiếm đả thương người, cũng không xem vào đâu. Lấy sức lực của kiếm phá pháp lực đương nhiên bất phàm, nhưng chưa chắc có thể phá được kiếm của ta và ngươi.
- Nhạc Vũ sao? Sư tôn từng nói với ta, trong một trăm năm mươi năm, chúng ta có thể tiếu ngạo tông môn. Nhưng một trăm năm mươi năm sau, cả Quảng Lăng Tông cũng sẽ cúi đầu xưng thần dưới kiếm của hắn! Hắn chính là người có tư cách ngắm tới trường sinh nhất của tông môn suốt vạn năm qua!
Ở trong đầu nghĩ lại chuyện hai năm trước, ba đạo kiếm khí xé rách trường không, Trưởng Tôn Tử Vân đột nhiên cảm thấy thần hồn bất định.
- Ta cùng Hoành sư huynh đều cảm thấy sư tôn nói rất có đạo lý!
Con ngươi Lý Nại Lạc co rụt lại, trong lòng nhất thời dâng lên vẻ không phục. Chẳng qua hắn đè nén không biểu lộ trên mặt. Đúng lúc này Trưởng Tôn Tử Vận lại cười một tiếng.
- Mặc dù ta thừa nhận thiên tư ngộ tính của Nhạc Vũ sư huynh quả thật có một không hai trong Quảng Lăng Tông. Nhưng chí hướng bình sinh của ta, chính là có thể giống như khai sơn tổ sư, có một ngày có thể dùng kiếm xưng hùng vũ nội! Nhạc Vũ sư huynh đã là kình địch bình sinh của Trưởng Tôn Tử Vận này. Nếu không thắng hắn, còn nhắc chi tới chí hướng của ta?
Sau khi hắn nói xong, liền ngự kiếm rời đi, tay áo phất phơ, uyển nhược như thần tiên. Mà lúc này Lý Nại Lạc chợt cau mày, trong lòng cực kỳ tò mò.
Nhạc Vũ kia rốt cục là người ra sao? Vì sao mấy sư phụ huynh đệ đều xem thiên tư của hắn là đệ nhất. Dù là một ít sư bá trưởng bối cũng thật ủng hộ?
Một màn này ở Duệ Vân Phong, Nhạc Vũ hoàn toàn không hay biết. Giờ phút này hắn đã chặt chẽ bảo vệ tâm thần, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng hiếm thấy.
Gọi là tâm kiếp, danh như ý nghĩa, là nhằm vào sơ hở trong tâm hồn của người tu chân. Nhưng theo Nhạc Vũ biết, vào thời thượng cổ hồng hoang, thật ra không nói rõ thế nào là Tâm Động kỳ, hay bên trong đó còn có Vực Ngoại Thiên Ma.
Trong điển tịch hắn xem qua, cũng chỉ sau khi hồng hoang bể tan tành, mới từ từ xuất hiện tâm kiếp, ám giới, cùng Vực Ngoại Thiên Ma. Mà nương theo những danh từ này xuất hiện, số lượng tu sĩ cũng giảm mạnh.
Trong điển tịch ghi lại, những môn phái khá lớn cũng có thể tùy tùy tiện tiện đưa ra được hơn trăm tu sĩ Đại Thừa. Người đã thành tựu tiên thể thật không biết có bao nhiêu.
Mà hôm nay tại Đông Thắng đại lục có được tu sĩ đạt tới Đại Thừa cảnh, vài ngàn năm qua cũng chỉ có không tới ngàn người.
Điều này thay đổi là vì Vực Ngoại Thiên Ma xuất hiện sau thời hồng hoang.
Những thứ này tồn tại tại Ám Giới cùng những không gian thần bí khác, Nhạc Vũ rốt cục cũng không biết bọn hắn có hình dáng gì, làm sao sinh ra. Nhưng theo điển tịch miêu tả mà xem, bọn hắn theo bản năng xâm nhập vào người sinh linh, cắn nuốt linh hồn.
Dựa theo hiểu biết của hắn, Tâm Động kỳ hẳn là một khi tu vi pháp lực của tu sĩ đạt tới trình độ nhất định, sẽ biến thành sự tồn tại giống như "ngọn lửa" hoặc "không gian tọa tiêu", hấp dẫn lấy chú ý của một ít Vực Ngoại Thiên Ma ngoài dị không gian, sau đó bọn hắn chen chúc mà đến. Thông qua tâm linh ảo cảnh, hoặc dùng phương thức công kích trực tiếp, công kích thần hồn tu sĩ. Cuối cùng đạt tới mục đích phá không mà đến, chiếm cứ thân thể.
Đây cũng chính là nơi phát ra tâm kiếp của tu sĩ.
Mà hôm nay Nhạc Vũ đã trở thành một "ngọn lửa" như vậy.