Nhạc Vũ cảm kích nhìn lão chưởng quỹ cười, sau đó không chút do dự hất tay lão nhân. Lấy một nụ cười chỉ thuộc về con nhà phú hào, bước đến trước người Nhạc Băng Thiến.
- Muội nói nhảm với hắn làm gì, dám giương oai ở chỗ này, ta xem hắn thật không muốn sống!
Vừa ra mặt, cơ hồ Nhạc Vũ đã hấp dẫn tầm mắt của mọi người, trong đám người có người cười khinh miệt, có người cười lạnh, cũng có người không rõ lai lịch của hắn không hiểu chuyện gì. Nhạc Vũ đều làm như không thấy, chẳng qua đứng trên bậc thang, dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nhìn vào nam tử đã đem gương mặt khôi ngô của mình trướng lên đỏ bừng.
- Ngươi gọi là Mặc Trạch? Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng. Ngươi dự định tự mình đi, hay chuẩn bị cho mọi người mang ngươi đi ra?
Lời còn chưa dứt, Nhạc Vũ đã cảm giác phía sau có người len lén kéo ống tay áo của mình. Hắn cũng lười quay đầu lại, lại vung mở tay áo lần nữa:
- Chuyện lần này muội cũng không cần xen vào nữa, mẫu thân không có ở đây, nơi này tùy ta làm chủ!
Nhạc Băng Thiến đứng phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời giận đến xanh mét. Nghĩ thầm nếu chuyện chỉ đơn giản như vậy, ta đã sớm cho người ném đám người này ra khỏi thành, còn cần chờ ngươi tới?
Đồng thời nàng cũng âm thầm kinh dị, từ trước tới giờ nàng chưa từng được nghe qua thanh âm như đinh chém sắt vô cùng bá đạo như vậy của huynh trưởng. Nguồn:
Ban đầu nam tử khôi ngô kia chợt ngẩn ra, sau đó chợt phản ứng, lớn tiếng cười to:
- Hắc hắc! Quả nhiên là thế lớn áp người! Cũng được, dù sao Mặc Trạch này cũng đã không còn đường sống, ở chỗ này xem một chút Thuận Phúc các ngươi làm sao mang ta đi ra ngoài!
Khi tiếng nói vừa hạ thấp, mười mấy đại hán to can đang đốt giấy để tang đứng phía sau Mặc Trạch đều đồng loạt ấn tay vào ngang hông mình, cả cửa tiệm trong nháy mắt biến thành kiếm bạt nỗ trương.
Nhạc Vũ có vẻ lo sợ lui ra sau mấy bước, nhìn qua như đang sợ hãi khí thế của Mặc Trạch, nhưng vẻ mặt không hề dao động đem Nhạc Băng Thiến đẩy lui ra khoảng cách an toàn. Trong tiếng cười vang của những người chung quanh, Nhạc Vũ làm như thẹn quá thành giận đứng thẳng thân hình, hướng chung quanh ôm quyền:
- Chư vị đã nghe, những người này thật sự khinh người quá đáng, Nhạc Vũ này hôm nay phải cho bọn hắn phơi thây tại đây! Chỉ là nhà của ta kinh doanh tiệm thuốc, không thể lây dính máu tanh, cho nên kính xin mọi người trường nghĩa xuất thủ! Không hạn chế nam nữ, không hạn chế già trẻ! Người lấy được một thủ cấp, ở chỗ này của ta đổi được năm lượng bạc, ngày sau mỗi tháng trong ba mươi viên thuốc trị thương, sẽ được ưu đãi giảm giá! Ngoài ra phàm là thủ cấp của võ sư, bạc ròng ba mươi lượng!
Nhạc Băng Thiến đang vô cùng lo âu, vừa nghe tới đó mắt phượng mở to, lấy ánh mắt không thể tin nổi nhìn bóng lưng Nhạc Vũ.
Mà đám người quanh thân, giờ phút này hô hấp đã gấp gáp. Năm lượng bạc đã đủ cho một người sống thoải mái hai năm trong Nhạc gia thành. Mà ba mươi viên thuốc trị thương không phải nhiều lắm, nhưng nếu bán qua tay, tích lũy nhiều ngày tháng, cũng là một khoản tiền tài không nhỏ.
Những người đứng ở cửa tiệm tự xưng là người của Mặc thôn, thoạt nhìn tuy có vẻ khó dây vào, nhưng những người vây xem lại thật đông đảo. Nếu đồng thời động thủ, chưa chắc không thể chiếm chút tiện nghi. Trong lúc nhất thời cũng không có người quan tâm ai đúng ai sai.
Về phần một bên khác, Nhạc Vũ một mực âm thầm chú ý đám người kia, thần sắc lại khác nhau. Trên mặt Nhạc Hữu Phong đã khôi phục lại bình tĩnh, trong con ngươi lộ ra một tia thưởng thức. Mà Hồng Phi vốn có vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, hiện tại lại càng có vẻ tức giận.
Nhạc Vũ chú ý nhất chính là Nhạc Phong, vị thiếu niên lòng dạ thâm sâu này đến bây giờ lại không có chút vẻ mặt nào.
Ngược lại vị nam tử khôi ngô trước mặt hắn, vẻ mặt ngây ra, phảng phất như có chút ít không thể tin được lời nói của Nhạc Vũ. Mà mấy đại hán cùng phụ nhân đứng phía sau hắn, vẻ mặt càng thêm bối rối. Mấy hài đồng cũng cảm nhận được khí tức khẩn trương, lập tức ngừng khóc.
- Nhìn không ra tiểu hài tử như ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, tâm địa lại ác độc như thế!
Một hồi lâu sau, Mặc Trạch thật khó khăn mở miệng. Trong thanh âm mang theo vẻ run rẩy khàn đục vô cùng, mà ánh mắt lại biến thành ánh mắt dã thú trước khi chết.
- Như vậy ý của ngươi là, thật sự muốn chém tận giết tuyệt chúng ta ở chỗ này?
- Chém tận giết tuyệt? Ha hả! Vậy làm sao đủ?
Nhạc Vũ nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng âm sâm trắng như tuyết, sau đó hai mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Mặc Trạch:
- Sau hôm nay, ta nhất định phải đem thi thể các ngươi vứt ra hoang dã cho thú ăn! Thân phận lai lịch của đám người các hạ, ta cũng sẽ đem cả cuộc đời này điều tra rõ ràng tận cùng, nhất định phải diệt đến đoạn tử tuyệt tôn!
Những lời phía sau, Nhạc Vũ cơ hồ nói ra từng câu từng chữ. Thanh âm nhu mềm, hơi lộ ra vẻ ngây ngô của một thiếu niên còn chưa vỡ giọng, nhưng khi mọi người chung quanh nghe thấy, lại chỉ cảm thấy phảng phất từng chữ bên trong chữ chữ như đỉnh, một câu ngàn cân, cả người dâng lên cảm giác rét lạnh. Không chỉ là chút ít nam nữ đang đốt giấy để tang trước cửa tiệm, ngay cả sắc mặt võ sư hộ viện của tiệm thuốc đều khẽ biến.
Mà Mặc Trạch lại cảm thấy trong đầu mình choáng váng mãnh liệt, khí huyết giữa bụng và ngực đều quay cuồng, nôn ra một ngụm máu tươi. Đợi đến khi thần trí hắn dần dần thanh tỉnh, nghĩ muốn tìm Nhạc Vũ liều mạng, lại phát hiện thiếu niên thanh tú trước mắt đã lui ra sau thêm mấy bước, còn lui vào trong vòng che phủ của mấy vị võ sư trước mặt.
Mặc Trạch nhất thời vừa tức vừa vội, miễn cưỡng khiến cho mình bình tĩnh trở lại, ở trong lòng suy nghĩ nên làm sao hóa giải khốn cục ngay trước mắt. Song lúc này thanh âm dương dương đắc ý của Nhạc Vũ lại vang lên lần nữa.
- Chư vị nghe kỹ! Tiệm thuốc Thuận Phúc của ta ngày mai có thuốc mới đem bán. Là Bổ Khí hoàn mới chế luyện, dược hiệu mạnh hơn những loại khác tới hai thành. Nếu chư vị chịu ra tay giúp tiệm thuốc Thuận Phúc, ngày sau hàng năm có thể tới lấy ba viên dùng miễn phí!
Nhiễm Lực nghe được trợn mắt cứng lưỡi, nghĩ thầm tiểu thiếu gia nhà mình quả nhiên là yêu nghiệt. Làm như vậy chẳng những có thể tiêu trừ ảnh hưởng, còn nhân tiện tuyên truyền thuốc mới của cửa tiệm bọn họ.
Hắn vừa giương mắt nhìn sang đối diện, phát hiện tiếng xôn xao ầm ĩ càng thêm rõ ràng. Giá tiền của Bổ Khí hoàn ở trong thành cao tới một lượng, đã được xem là dược vật có giá cực cao. Mặc dù không công hiệu như lời Nhạc Vũ đã nói, đem bán đi cũng được ba lượng bạc ròng. Giờ phút này đã có bộ phận người xăn tay áo mình lên, sắc mặt dù còn mấy phần do dự, nhưng hung quang trong mắt càng ngày càng thịnh. Chỉ là vì còn chút sợ hãi Mặc gia có nhiều người, cũng có võ sư cường lực, không ai dám động thân giành động thủ trước mà thôi. Nhưng một khi thăng bằng bị đánh vỡ, chỉ sợ đám người Mặc gia đảo mắt sẽ bị đám người hung bạo này xé nát!
Nhiễm Lực cười hắc hắc, hắn biết Nhạc Vũ cần chính là loại hiệu quả này. Một khi loại tình hình này phát sinh, như vậy chỉ sợ ngày sau cho dù có lời đồn đãi gì, cũng sẽ bị triệt tiêu. Bên trong Nhạc gia thành ai không phải là nhân tinh? Nếu thuốc trị thương kia thực sự có vấn đề, vì sao còn có người đi tranh đoạt?
Nhạc Vũ vẫn luôn dùng khóe mắt quan sát bên chỗ Nhạc Phong, cho tới giờ khắc này, hai mắt thiếu niên kia mới híp lại.
Khi những người khác bắt đầu vây quanh hướng tới chỗ người của Mặc gia di động bước chân, từng bước từng bước xúm lại. Vị thiếu chủ Đạm Vân thành đứng trước người Nhạc Phong rốt cục không còn chịu nổi, từ trong đám người đi ra.
- Dừng tay!
Thanh âm vô cùng trong trẻo, nhưng mang theo một cỗ uy thế nhàn nhạt. Mà phảng phất như ý thức được thân phận của thiếu niên áo trắng bất phàm, tiếng ồn ào trong đám người từ từ dừng lại.
Quả nhiên đã đến rồi sao? Khóe môi Nhạc Vũ thoáng nhếch lên rồi biến mất, thật khó thể phát hiện được, thần thái vẫn ương ngạnh như trước. Cũng chỉ có Nhiễm Lực đi theo hộ vệ bên cạnh mới mơ hồ phát giác vị tiểu chủ nhân của mình vừa rồi như thoáng cười.
- Ta là Hồng Phi!
Thiếu niên áo trắng đầu tiên gật đầu với Nhạc Vũ xem như thi lễ, nụ cười ôn hòa như ngọc:
- Giữa các ngươi ai trái ai phải, vừa rồi ta cũng được nghe chút ít. Vị Mặc huynh này dù làm ra chuyện có chỗ không đúng, nhưng các hạ một lời không hợp lại định giết người, làm như vậy không khỏi quá đáng. Theo ý ta, không bằng nghe theo vị tiểu muội sau lưng ngươi nói, đem dược sư của Lê thành mời tới phán xét thế nào?
Ánh mắt Nhạc Vũ chớp chớp, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Hồng Phi:
- Các hạ là người nào? Cũng dám hỏi tới chuyện của nhà ta? Chẳng lẽ cũng muốn nằm bị khiêng đi sao?
Sắc mặt của Nhạc Băng Thiến không khỏi trắng bệch, mà trên mặt Hồng Phi lại có vẻ xanh mét:
- Thật hổ thẹn, ta là thiếu chủ Đạm Vân thành, không biết thân phận này đủ không?
- Thiếu chủ Đạm Vân thành? Ha hả! Vậy thật đúng là thất kính.
Nhạc Vũ ôm quyền không chút thành ý, sau đó thần sắc bỗng nhiên lạnh như băng:
- Ta muốn biết, từ lúc nào Đạm Vân thành của các ngươi có thể quản tới trên đầu Nhạc gia ta?