Quân Lâm Thiên Hạ

chương 504: nguyên thần chi bí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàng ngàn cây mộc thương liên tục xuyên qua tầng phong quyển màu vàng đã suy yếu của Phong Bạch. Sắc mặt Phong Bạch tái nhợt, gân xanh lộ rõ trên mặt, pháp lực cơ hồ đã tiêu hao hết.

Nhìn Nhạc Vũ thật sâu, Phong Bạch hừ lạnh một tiếng rồi quanh người lại cuộn lên một đạo cuồng phong màu vàng, biến thành hình Thanh Loan rồi xông ra ngoài.

Nhạc Vũ nheo mắt, tiếp tục chém ra một kiếm xuyên qua ngực Phong Bạch. Sau khi luồng sáng xuyên qua thì sau một lát ngực lão mới trào ra một luồng huyết dịch.

Thân hình Phong Bạch khẽ run rẩy, cơ hồ rơi xuống mặt đất. Ảoảnh Thanh Loan nhanh chóng co rút, đình trệ một lát rồi mới tiếp tục phóng đi. Bất quá những cành cây đầy trời tựa hồ bị một loại lực lượng nào đó thao túng mở ra, để mặc cho Phong Bạch thu hồi nhiều loại huyền binh pháp bảo. Nhạc Vũ thấy thế nhếc miệng, ánh mắt lóe lên nhìn dưới chân một cái rồi quay sang ba người kia. Chỉthấy đạo nhân ăn mặc lôi thôi tái nhợt, phun ra một luồng máu tươi lên chiếc bàn bát giác trước mặt. Sau đó không gian phụ cận chấnđộng từng đợt. Tiếp đó hắn đánh ra một quyền huyền ảo không kém Thủy Hỏa Chư Thiên Minh Dương Luân Ấn, trong miệng quát khẽ:

- Càn Khôn Dịch Nghải, Dịch Chuyển Càn Khôn!

Trong chốc lát, phiến không gian chấn động càng kịch liệt.Vào lúc Nhạc Vũ đang chuẩn bị tiếp tục sử ra một thức của Quảng Lăng tuyệt kiếm thì một Nguyên Anh tu sĩ gần Thời Nam nhất đã biến mất. Một đạo nhân trung niên khác cũng lộ vẻ sợ hãi phi độn về xa nhưng lại bị Thập Ngự Phục Ma Kiếm Trận Trận Đồ huyễn hóa rađến vô số kiếm quang phong tỏa đường lui.

Nhạc Vũ hừ lạnh, lần này không đợi hắn động thủ, Chiến Tuyết đãnắm lấy Bạch Đế kiếm bay nhào tới, một kiếm chém vỡ huyền binh hình thuẫn trước ngực đạo nhân kia. Kiếm thứ hai chém ngang thân hình người kia, bao gồm cả Nguyên Anh thành hai đoạn!

Thấy người kia đã chết, tâm thần khẩn trương của Nhạc Vũ không hề có chút trì hoãn, ngược lại khổ sở nhìn xuống thân thể đẫm máu của mình.

Ba thức giữa của Quảng Lăng tuyệt kiếm quả nhiên không hổ làngự kiếm thuật tuyệt đỉnh. Chỉ một thức đầu tiên đã có thể khiêu chiến một đối thủ vượt trên bản thân ba cấp, còn khiến cho đối thủ trọng thương. Ngoại trừ Quan Lan kiếm quyết thoát thai từ Quảng Lăng kiếm thì tuyệt không có đối thủ!

Bất quá kiếm thức này chí cường nhưng cũng là kiếm tự tổn hại bản hân. Trừ phi là đạo pháp tu vi hơn xa đối phương, nếu không vô luận hắn thôi diễn thuần thục thế nào thì bản thân cũng thụ thương thế tương đương đối phương, thậm chí trầm trọng hơn.

Bất quá ngay sau đó, Nhạc Vũ cười khẽ, sau đó không thể khống chế ngửa mặt lên trời cười lớn.

Hắn cười không phải vì bức lui Phong Bạch mà là thu hoạch của hắn lần này.

Hắn cuối cùng đã minh bạch, một tu sĩ tu đạo ngoại trừ phù trận trong Kim Đan thì sở học bản thân cũng là một trong những yếu tốđể tạo nên đạo cơ!

Lúc vừa mới đột phá Kim Đan đỉnh phong thì còn chưa cảm giácđược, đến khi sử kiếm thì Nhạc Vũ mới rõ ràng. Nguyên Anh trongđan điền của mình liên hệ chặt chẽ với thiên địa, đối ứng với những phù văn mà hắn đã hoàn toàn lý giải tràn ra vô số sợi tơ kết hợp chặt chẽ với pháp tắc thiên địa.

Ngay vào lúc hắn thừa nhận lực cắn trả của thiên địa thì bản thân có thể lợi dụng điều này để không ngừng phá hư pháp tắc, làm suyyếu lực cắn trả của thiên địa.

Càng khiến hắn vui mừng là bản thân có thể dùng lực lượng chậm rãi chữa trị những vết thương kia, không cần đợi đến lúc chúng tựhành khôi phục.

- Thì ra là thế, thì ra là thế! Trách không được Quảng Lăng tổ sưngoại trừ kiếm thuật vô địch đương thời thì còn nổi tiếng hậu thếvới thân phận đại tông sư trận đạo!

- Những đạo thư đều nói không tỉ mỉ. Chỉ nói là làm như vậy thì uylực đạo pháp sau này càng lớn, còn có thể đối kháng thiên kiếp. Bất quá ước chừng thế gian này, ngoại trừ Quảng Lăng tán nhân, cùng Mặc Quan Lan thì cũng không ai có thể như mình nhận thức điều này sâu như vậy, đây là yếu tố cấu thành đạo cơ còn quan trọng hơn cả phù trận Kim Đan!

Tiếng cười kéo dài không dứt, thật lâu về sau mới lắng xuống, Nhạc Vũ chậm rãi quay đầu, nhìn về một cành cây màu đỏ đan cách đó thước đang dần ngưng tụ thành một nhân ảnh cực lớn. .

Nhạc Vũ khẽ thở dài một hơi, sau đó chỉ Phong Nha kiếm lên đỉnh núi, lạnh lùng nói:

- Trở về cho ta!

Nhân ảnh cực lớn này trợn mắt, yêu lực lần nữa bộc phát, một uyáp cực lớn áp thẳng xuống. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thân thể Đằng Huyền bỗng chốc run rẩy, đang muốn cúi đầu lại gượng ngẩng lên, Nhạc Vũ ngưng mày:

- Lui về! Bản thể của ngươi còn dưới đại trận. Cho dù trong nước thì thực lực cũng chưa tới đâu, trước mặt ta có là gì? Ngươi cần biết rõ, nếu như ta muốn liều mạng thì trước khi vẫn lạc kiếm này đủ đểtuyệt ngươi đào sinh!

Khí tức của nhân ảnh kia hơi ngừng lại, thần sắc quái dị tựa hồ còn có chút chần chờ. Trong lòng Nhạc Vũ hơi buông lỏng rồi sau đótrầm giọng nói:

- Còn do do dự dự làm cái gì? Thật sự muốn đồng quy vu tận?

Một tiếng hừ lạnh cuồng nộ chấn vang bên tai Nhạc Vũ khiến mũi miệng hắn tràn máu, thần hồn cơ hồ dật tán. Bất quá ngay vào lúc thanh âm này truyền đến thì mộc nhân cũng đã ầm ầm sụp đổ, tất cả cành gỗ màu đỏ đen cũng đều biến thành bụi.

Sắc mặt Nhạc Vũ tái nhợt, vài bước xông đến chỗ đỉnh núi rồi đánh ra liên tiếp linh thạch vào giữa lòng núi, hết sức tu bổ vu trận vừa mới bị nghiền nát.

Một lúc lâu sau thần sắc hắn mới có vẻ nhẹ nhõm, sau đó lộ vẻ phiền muộn nhìn xuống dưới chân. Yêu tộc rốt cuộc không đáng tin, vừa rồi vốn có thể trảm sát Phong Bạch tại chỗ, lại bởi vì yêu thiếp phóng nước mà vào thời khắc cuối cùng lại bại.

- Không kiềm chế cho mình là muốn lưu lại một cường địch sao, may là hôm nay còn lưu lại hậu thủ.

Nhạc Vũ cười lạnh, cũng không để ý rồi phất tay thu hồi đoạn tayđứt, thêm cả thi thể Nguyên Anh tu sĩ vào.

Đồng dạng là tán tu, người này có được hai thanh Tam phẩm huyền binh. Huyền binh hình thuẫn đã bị Chiến Tuyết dùng BạchĐế kiếm chém vỡ. Một thanh phi kiếm màu vàng tuy hoàn hảo không tổn hao gì nhưng không hợp cho hắn sử dụng nên ném luôn vào Tu Di Giới, ý định mang về tông môn. Còn thêm bảy trăm vạn linh thạch vừa vặn bổ sung cho lượng linh thạch vốn đã tiêu hao gần hết của hắn.

Sau đó Nhạc Vũ xem xét cánh tay đứt của Phong Bạch, trên ngón giữa rõ ràng có một Tu Di Giới nhị phẩm có phạm vi ba trăm trượng.

Hắn cũng không có hi vọng gì, dù sao đối với nhân vật đã đến tầng cấp Nguyên Anh thì pháp bảo huyền binh bình thường đều dùng phép tắc không gian thu nạp vào trong cơ thể. Hơn nữa mấy pháp bảo mà Phong Bạch sử dụng, ngoại trừ trường đao có khả năng huyễn hóa thành Phi Liêm bị Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn trấn áp, còn lại đã bị lão lấy đi.

Bất quá khi Nhạc Vũ khai mở Tu Di Giới thì tâm thần vẫn chấnđộng, số lượng linh thạch bên trong là một trăm triệu bốn ngàn vạn, không hổ là Nguyên Anh đỉnh phong tu sĩ, có thể mang theo linh thạch tùy thân nhiều như thế!

Nhạc Vũ mất một lúc sau mới hồi thần lại, sau đó lấy ra hai linh quảlớn bằng long nhãn.

- Đây đều là Ngũ Hành linh quả, sau khi hấp thu có thể bổ sung toàn bộ Ngũ Hành! Chỉ là không như Vô Cực thiên đan, có thể trực tiếp đem tu vi lên đến Nguyên Anh sơ kỳ, đến Nguyên Anh viên mãn. Bất quá cũng thuộc nhất phẩm linh vật, thế gian khó cầu. Chắc là Phong Bạch thu thập để chuẩn bị đột phá Đại Thừa.

Nhạc Vũ không khỏi vui vẻ, tuy hắn đã chuẩn bị phương pháp cải tạo thể chất mấy người Nhiễm Lực, đợi đến ngày sau sẽ khiến cho thân thể bọn họ đạt đến cân bằng Ngũ Hành.

Chỉ là phương pháp này có thể thành công hay không thì hắn cũng không tuyệt đối nắm chắc, chỉ là trên lý luận, tuyệt đối có thể thực hiện mà thôi. Bất quá nếu có Ngũ Hành linh quả trợ lực thì sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Có những thu hoạch này, cũng không uổng công lần này dốc sức liều mạng đoạt đến.

Ngay sau đó, tâm niệm Nhạc Vũ khẽ động, cảm giác trong Tu Di Giới có thêm mấy thứ khiến hắn cực kỳ hứng thú.

Theo tâm niệm vừa động, một miếng hồn ngọc được bao phủ bởi tầng tầng cấm chế xuất hiện trong tay Nhạc Vũ, thêm vào mười đạo phù màu xanh, bên trên có khắc phù văn, dao động linh lực không thua Chu Tước chân hình thần phù.

- Đây là vạn niên Đào Mộc phù chỉ, trân quý hơn cả Cửu luyện Lục Dương Chân Huyền Phù Hiệt, bên trên có đồ hình Thanh Loan đồ hình, nhất định là do Phong Bạch dùng thần thông bản thân khắc ra. Hai thứ này để cùng một chỗ, vậy trong ngọc giản chắc là công pháp tu hành thần thông này!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Nhạc Vũ vô cùng ngưng trọng, quan sát hồi lâu mới bắt đầu giải trừ cấm chế bên trên.

Sau chừng ba khắc, nguyên bản hồn ngọc mới hiện ra trước mặt hắn. Nhạc Vũ dùng hồn thức thăm dò vào, mới phát giác bên trong không phải là một thần thông phong hệ mà là một môn công pháp tên là Thanh Đế Trường Sinh Quyết.

- Nội dung trong này cực kỳ thâm ảo, còn vượt qua cả Hiên Viên Phá trận lục. Phần phía trước cũng tương đương với Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết. Thanh Đế Trường Sinh Quyết? Hẳn là chỉ Thượng Cổ Thanh Đế?

Nhạc Vũ vừa nghĩ đến đây thì chợt nghe một tiếng rít dài. Hắn thầm cả kinh, nhảy vào động quật thì thấy lớp lông vũ trên người Sơ Tamđang biến hóa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio