Quân Lâm Thiên Hạ

chương 521: hàng rào thời gian

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi ra khỏi khu phế tích, không còn bất kỳ Vu trận nào tồn tại, trên đường đi không còn gặp trở ngại nào nữa.

Kiềm chế nỗi kinh ngạc trong lòng, Nhạc Vũ vẫn đi thẳng tới, ngay khi tiếp xúc được vùng biên duyên có vẻ dị thường kia, hắn lại cảm giác được có một tầng bình chướng vô hình, vững vàng ngăn cản hắn tiến tới.

Nhạc Vũ ngạc nhiên, dùng hồn thức cảm giác cũng không có kết quả. Chỉ có thể dùng mắt thường phân rõ trước mắt mình quả thật không có cấm chế gì tồn tại.

Trong lòng hắn không giải thích được, ngồi xuống quan sát một lúc lâu sau mới dần dần hiểu ra.

Thì ra là như vậy! Thế giới bên trong đây cũng không biết là mấy ngàn mấy vạn năm sau. Ta muốn từ thời gian mấy vạn năm trước tiến vào mấy vạn năm sau, tự nhiên là không thể nào. Thủ đoạn thật hay! Nơi này cũng không cần Vu trận nào khác, chỉ cần dùng thời gian khác biệt của thiên nhiên tạo thành bình chướng, cơ hồ đã không thể phá vỡ, thật sự không làm gì được!

Trong miệng Nhạc Vũ âm thầm phát khổ, lúc ban đầu chạy tới, hoàn toàn chưa từng ngờ qua lại có chuyện như vậy phát sinh.

Thời gian khác biệt ở phía trước hẳn phải gấp đôi thế giới bên ngoài, nếu ở bên trong tu luyện một ngày, liền tương đương hai ngày thời gian bên ngoài. Bất quá nếu không thể vào trong được thì cũng vô dụng.

Nhưng thật sự kỳ quái! Nếu không cách nào đột phá thời gian bình chướng, như vậy chút ít tiên đạo tu sĩ thời đại hồng hoang làm sao tru diệt Vu Thần nơi này? Những tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong vì sao lại chạy tới nơi đây?

Trong mắt lóe ra một tia sáng bóng, Nhạc Vũ thử dò xét đưa tay ngưng tụ Ngũ Sắc Thần Quang chạm vào bức tường thời gian ngăn cản, lần này quả nhiên dễ dàng thăm dò vào bên trong.

Trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy vui mừng, kéo tay Chiến Tuyết xông vào bên trong. Vừa đi vào, trong lòng của hắn chợt lạnh như băng.

Nếu như nói cường độ linh lực bên ngoài còn được trình độ linh mạch tam phẩm, như vậy bên trong đã giảm đi một nửa, cũng chỉ đạt tới tứ phẩm mà thôi.

Thì ra tuy thời gian nơi này tăng nhanh, nhưng thế giới bên trong sinh ra linh lực mỗi nơi cũng chỉ cực hạn. Nơi này một ngày phân hai ngày, như vậy cường độ linh lực cũng chỉ đạt được một nửa như bình thường. Cũng có thể nói, thời gian dị thường của nơi này cũng không được hoàn toàn. Thật không hiểu nổi, Vu Thần nơi này muốn kiến tạo loại địa phương như vậy làm chi? Đối với việc tu luyện hoàn toàn không có ích lợi. A! Ta lại quên mất Vu Thần vốn không quá quan tâm tới linh lực.

Khẽ thở dài, Nhạc Vũ tiếp tục xâm nhập vào bên trong. Lúc đi tới chỗ này cũng thấy vui mừng, tuy linh lực nơi này mỏng manh, bên trong tạo ra chút ít linh dược đều đạt tới thời gian mấy ngàn năm trở lên.

Dược thảo nơi này tựa hồ chưa bị động qua. Nói như vậy ta hẳn là người đầu tiên tiến vào nơi đây. Thì ra những người đã tới phế tích trước tiên còn chưa từng đột phá vào đây được sao?

Hắn thoáng cảm thấy kỳ quái, trong lòng liền bị nỗi vui mừng tràn ngập. Hắn cùng Chiến Tuyết liền mở rộng không gian mấy ngàn trượng bên trong Tam Bảo Linh Lung Tháp bắt đầu thu thập linh dược nơi này. Trong lòng âm thầm suy đoán, tổ tiên Vệ Thải Vân sở dĩ chế luyện bảo vật có không gian lớn như vậy, chẳng lẽ là vì muốn tiến vào nơi đây thu thập dược liệu?

Lúc ban đầu hắn dự định dùng pháp lực hút nhiếp, nhưng đi qua hơn hai mươi mấy ngọn núi, thời gian trôi qua phát hiện còn chưa đi hết không gian, chỉ đành tận lực chọn lựa những gốc thảo dược cao cấp nhất.

Đến cuối cùng Nhạc Vũ chỉ đành cười khổ ngừng tay, hắn âm thầm tiếc nuối lần này không nghĩ tới mang theo nhiều bảo vật không gian cùng đi vào.

Xem như cũng đáng giá, nhưng những linh dược ta lấy được hôm nay cũng đủ chống đỡ cho tông môn tiêu hao trong cuộc đại chiến lần này gấp bốn lần. Đủ bồi dưỡng được mấy trăm Kim Đan cùng mấy vạn tu sĩ Linh Hư. Những đồ vật này mang về, thật không biết vẻ mặt của mấy vị trưởng lão sẽ như thế nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Ngay sau đó, ánh mắt Nhạc Vũ lại quét nhìn phương hướng khác. Thoáng do dự, vẫn đành dừng lại bỏ qua ý nghĩ đem toàn bộ dược vật nơi này phá hủy.

Yêu tộc còn tồn tại trên thế gian, hơn nữa thọ nguyên lâu dài, tích lũy theo ngày tháng dễ dàng hơn nhân loại tu sĩ tích lũy thực lực. Vô luận là tu sĩ nhân tộc hay người phàm, tuy mọi mặt đều chiếm hết ưu thế, nhưng lúc nào cũng nằm trong nguy cơ có thể bị diệt vong. Càng có nhiều tu sĩ xuất hiện, cũng càng quan hệ tới số mệnh của nhân tộc.

Lại nói linh dược nơi này mặc dù tốt, nhưng cũng không có bao nhiêu linh dược tứ phẩm trở lên. Dù có được một chút cũng đã bị hắn thu thập. Những dược liệu này có thể đại lượng đào tạo ra tu sĩ Linh Hư cùng Kim Đan, đối với Nguyên Anh trở lên đã không còn bao nhiêu tác dụng.

Đi tiếp vào trong, thời gian đã tăng lên gấp bốn. Nhạc Vũ vẫn dễ dàng tiến vào, cường độ linh dược nơi này cũng rơi xuống gấp bốn lần. Nhưng dược liệu trên vạn năm lại càng nhiều hơn, Nhạc Vũ cũng không từng để ý, đã là linh dược cấp thấp, mặc dù có bao nhiêu năm cũng chỉ là vô dụng.

Cùng Chiến Tuyết đi thẳng về phía trước, ước chừng đột phá tới bức tường thứ mười lăm, không gian tăng thêm ba mươi lần, Nhạc Vũ mới ngừng lại. Bức tường thời gian nơi này dù là Ngũ Sắc Thần Quang cũng không thể nào đột phá.

Nhưng ngay khi hắn đang âm thầm tiếc nuối, Chiến Tuyết đưa ra một ngón tay, một đạo quang hoa nhũ bạch sắc nồng đặc bao quanh hai người, lại lần nữa đột phá bức tường ngăn cản. Sau đó một đường thẳng xông đi vào, mãi cho tới bức tường bốn mươi tám, Chiến Tuyết dự định lặp lại chiêu cũ, Nhạc Vũ chợt kéo tay nàng khẽ lắc đầu.

Đi tới nơi này hắn đã cảm giác thân thể có điều gì không đúng, phảng phất có chút ít gánh nặng không chịu nổi. Còn có loại dự cảm, nếu còn tiếp tục tiến thêm một bước, thân thể của mình sẽ không chịu đựng được áp lực, thậm chí nếu không phải thân thể của hắn cùng Chiến Tuyết đều mạnh mẽ, như vậy đã không còn chống đỡ được.

Thật ra nghĩ lại liền có thể biết, thêm thời gian, sao có thể không cần trả giá? Ở tầng thứ nhất, ngoại trừ thảo dược, hắn cơ hồ không nhìn thấy được sinh linh yêu thú.

Đến tầng thứ mười, Nhạc Vũ đã không còn nhìn thấy được một gốc cây nào, những thực vật có thọ nguyên lâu dài tối đa chỉ đạt tới ba trăm năm, phảng phất như đã bị rút hết tiềm lực tính mạng.

Theo Nhạc Vũ suy đoán, bên trong điển tịch về Tam Thập Lục Thiên cũng không miêu tả trường hợp này, nghĩ đến bởi vì gia tăng thêm thời gian sẽ có điều thiếu sót như vậy.

Cùng Chiến Tuyết lui ra bốn tầng, Nhạc Vũ mới cảm giác trạng thái thân thể hơi có chút khôi phục, bắt đầu tìm kiếm linh địa nơi này.

Linh lực nơi này đã cực kỳ mỏng manh. Cuối cùng dù địa vực có rộng lớn, vẫn bị Nhạc Vũ tìm được một chỗ tương đương với linh mạch bát phẩm.

Đầu tiên bày ra một Tụ Linh trận, đem linh lực nơi này tăng lên ước chừng lục phẩm, ngay sau đó Nhạc Vũ lại lấy Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm toàn bộ đánh ra, bày một sát trận bao vây bên ngoài.

Hắn cũng không cách nào xác định những người khác có được biện pháp đột phá bức tường thời gian ngăn cản tới được nơi này hay không. Lúc bày trận chỉ cầu có thể tận thiện tận mỹ. Đoạn thời gian này thu thập tới mấy ức linh thạch, cơ hồ tiêu hao mất một nửa, diện tích rộng tới ba trăm trượng, cơ hồ chiếm hơn nửa ngọn núi.

Sau khi hoàn thành, trong lòng Nhạc Vũ thầm than, tuy trận pháp được hắn tỉ mỉ thiết kế, nhưng linh mạch nơi này mỏng manh, uy lực so sánh với Vu trận ban đầu nhiều lắm chỉ xem như tương đối, không bằng Yêu tiên khống chế.

Nếu ngày đó đổi lại dùng pháp trận này, gặp phải Phong Bạch xem như không còn lối thoát.

Nhưng hiện tại hắn cũng không còn sợ hãi gặp lại Phong Bạch.

Tu thành Thanh Đế Trường Sinh Quyết, lại có Huyền Quy Tiên Trạc hộ thân, thực lực ngày xưa không thể so sánh.

Chênh lệch bốn mươi lần thời gian, nói cách khác nơi này bốn mươi ngày, chỉ tương đương bên ngoài một ngày. Cũng không biết ta phải cần bao nhiêu thời gian mới có thể xông vào tầng thứ sáu Ngũ Sắc Thần Quang.

Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ không khỏi nhìn ra bên ngoài, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, phảng phất như đang nhìn phim điện ảnh quay chậm lại.

Ngoài ra tòa núi này cực cao, khu phế tích cũng nằm trong phạm vi tầm nhìn. Ánh mắt Nhạc Vũ quét về nơi đó, cũng chợt cau mày, từ bên ngoài xem vào bên trong cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại biết hiện tại phải có tới mấy trăm tu sĩ Nguyên Anh ở bên trong, cũng không biết giờ phút này họ đang làm những gì.

Ban đầu hắn đã bị trễ nãi hơn mấy tháng, tuy thành tựu trận đạo thật cao, biết được con đường tắt để đi qua, cũng tuyệt đối không thể chạy tới trước những người khác.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một khả năng, đó là bên trong khu phế tích hiện tại đã phát sinh biến cố nào đó mà hắn không hay biết.

Khẽ cau mày, Nhạc Vũ liền ném chuyện này qua một bên, vô luận là nguyên do gì, hắn cũng không có năng lực tham dự vào bên trong, trước mắt khẩn cấp nhất chính là độ kiếp, thành anh!

Thu liễm tâm thần, Nhạc Vũ xuất ra Hoành Nguyên Hoàng Long Đỉnh, bắt đầu quá trình tu bổ. Kim Từ Nguyên Thạch cực kỳ chịu nhiệt, dù là Kiền Li Chân Diễm trong tay hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể đem luyện hóa.

Nhưng Nhạc Vũ vẫn còn có cách khác, đầu tiên tiêu tốn thời gian mấy ngày chế biến ra chút dược thủy, vẽ loạn vào chỗ nứt, có được dược thủy giúp đỡ, Tiên Thiên Kiền Li Chân Diễm cũng dễ dàng nấu chảy nhiều hơn.

Tu bổ linh trận bên trong, dấu vết nứt vỡ đã khép lại, nhưng không có khí cụ tiện tay, lại không có tài liệu chuyên dụng tu bổ Hoành Nguyên Hàng Long Đỉnh, tuy linh hiệu không rơi xuống, nhưng bề ngoài có chút khó xem.

Nhạc Vũ cũng không để ý tới, sau khi chữa trị xong Long Đỉnh, liền bỏ vào một phần thân thể của Vu Thần mà Chiến Tuyết dùng Bạch Đế kiếm chém ra, bỏ vào bên trong Long Đỉnh, bắt đầu dùng Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa thiêu đốt.

Nhạc Vũ cũng không tiếp tục quan tâm, ăn vào một viên linh đan mua từ Vạn Bảo Lâu, liền nhắm mắt bắt đầu tu hành. Chỉ phần ra một chút tâm thần điều khiển ngọn lửa toát ra từ Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn.

Hỏa chủng này không thể so với Kiền Li Chân Diễm trong cơ thể hắn, cần có pháp lực cung ứng cuồn cuộn không dứt, sau khi tiêu hao hết, bình thường còn cần một thời gian thu nạp hỏa linh lực mới có thể bổ túc trở về.

Hơn nữa lại bị Ngũ Sắc Thần Thạch trấn áp, càng khó thể khôi phục lại.

Nhưng hiện tại Nhạc Vũ còn đang ước gì Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa có thể tiêu hao nhiều hơn một chút, suy yếu một chút mới thỏa đáng. Loại hỏa chủng này còn cao hơn Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm cùng Kiền Li Chân Diễm không chỉ hai ba cấp bậc, sợ rằng phải chờ tới lúc hắn chứng nhận tiên đạo mới có thể dùng tới, hỏa chủng này nếu càng suy yếu thì hắn càng dễ dàng luyện hóa.

Loại hỏa chủng này một khi hỏa lực bạo liệt, không cách nào khống chế, không thể dùng luyện đan luyện khí. Nhưng nếu dùng rèn đốt thân thể của Vu Thần, cũng vừa vặn thích hợp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio