Quân Lâm Thiên Hạ

chương 538: tiến vào chủ điện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, nếu nói hại người không lợi mình thì cũng chưa chắc. Khí cơ nơi này do Thì Nam đích thân bố trí, như vậy trước tiên đã chiếm một phần ưu thế. Nếu nói bên trong có bí pháp gì mà bọn họ không biết, cũng chưa chắc sẽ có ảnh hưởng tới tốc độ.

Thật ra chút thủ đoạn này cũng chưa chắc làm khó được hắn, chẳng qua ở thời gian sẽ bị kéo chậm hơn mà thôi.

Hắn trấn định tâm thần, trầm ngâm suy ngẫm, Xương Băng Hồng lại bước tới gần hỏi:

Tiểu Vũ, có cần ta tương trợ?

Nhạc Vũ nghe vậy nhất thời bừng tỉnh, sau đó cảm thấy buồn cười. Bên cạnh mình có hai cường giả về trận đạo, như vậy còn phiền não chuyện gì?

Hắn cũng không khách khí, đem một phần phân tích khí cơ linh mạch Vu trận giao cho hai người Nông Dịch Sơn cùng Xương Băng Hồng. Bản thân hắn chịu trách nhiệm tổng hợp, cùng chế định sách lược phá trận.

Bởi vì vậy quả nhiên tốc độ nhanh hơn không ít, không kém hơn trước đó chút nào.

Trông thấy cảnh này, mấy người Tiết Vạn Kiếm cùng Trữ Niên đều lộ ra thần sắc thì ra là thế. Nhạc Vũ có được thành tựu phù trận mạnh mẽ như vậy, hẳn do nguyên nhân danh sư xuất cao đồ.

Chỉ có Cổ Thủ Ý âm thầm cảm giác có chút kỳ quái, Nhạc Vũ xuất ra linh thạch chẳng những giúp đỡ mọi người an toàn đi về phía trước, dù những linh lực mạch lạc rối loạn chung quanh cũng trấn áp xuống.

Lúc trước hắn cảm thấy có chút không đúng, phương pháp phá trận của Nhạc Vũ tựa hồ có chút ít phức tạp, lần này cử chỉ hồi phục trấn áp khí cơ linh mạch lại hơi lộ vẻ có chút dư thừa. Chẳng qua bản lĩnh về trận phù của hắn còn không bằng Tiết Vạn Kiếm, nên nhìn chưa ra mà thôi. Nhìn thấy sư huynh cùng Trữ Niên cũng không có vẻ gì dị thường, nên cũng không cẩn thận suy nghĩ sâu xa.

Vu trận trọng yếu nơi này nếu so với khu phế tích còn mạnh hơn chút ít. Nhạc Vũ lưu lại nơi không gian chênh lệch suốt mười mấy năm, cẩn thận nghiên cứu Hiên Viên Phá Trận Lục, bản lĩnh tăng cao. Chẳng qua ở nơi này di chuyển chẳng khác gì ốc sên, thường thường suốt mười mấy phút mới bước thêm một bước, một ngày thời gian mới đi tới được trăm trượng.

Nhìn thạch điện phía trước rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng tựa như xa cuối chân trời.

Có thể hiểu khi đó Thì Nam trên đường đi đã dùng linh thạch bố trí rối loạn, cố gắng dùng cách này ngăn trở bọn họ. Nhạc Vũ liền dứt khoát vượt qua, lựa chọn con đường xa hơn, đi thẳng tới cửa thạch điện. Tuy con đường này tăng thêm nửa khoảng cách, nhưng tốc độ có thể gia tăng hơn gấp đôi.

Ước chừng mười ngày sau khó khăn càng tăng thêm gấp bội, mỗi khi tiến thêm một bước, cũng phải dùng hơn một canh giờ thôi diễn mới ra.

Cũng may Nhạc Vũ đã thành tựu thân thể Đại Thừa Kim Thân, tạm thời không lo bị tiêu hao tinh thần quá độ. Mà Nông Dịch Sơn cùng Xương Băng Hồng đều thiên tư hơn người, hơn nữa chỉ gánh vác một phần công việc, nên có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Về phần mấy người khác, tuy cảm thấy nhàm chán bực bội, thần kinh lại thật căng thẳng, toàn bộ tinh thần đều đề phòng, ngừa Nhạc Vũ bị sai lầm.

Nhưng có thể tu hành tới bước này, vô luận người nào cũng từng trải qua những năm tháng dài đăng đẵng. Dù người có tính tình táo bạo như Tiết Vạn Kiếm cũng không nói một lời, vẻ mặt ngưng đọng nhìn Nhạc Vũ phá trận.

Chỉ có Cổ Thủ Ý thỉnh thoảng còn phát ra lời càu nhàu, nhưng thấy không người nào để ý tới đành phải im lặng chịu đựng.

Ở ngày thứ hai mươi hai, bao gồm Nhạc Vũ bên trong, ánh mắt mọi người đều sáng ngời. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đến!

Theo viên linh thạch cuối cùng của Nhạc Vũ ném ra, đem ảo cảnh trước mắt phá vỡ. Liền nhìn thấy năm mươi bước phía trước, cánh cửa đá rõ ràng xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

Không còn là cảm giác hi vọng xa vời, mà mỗi khi tiến thêm một bước, liền rút ngắn khoảng cách một bước.

Vu trận này chỉ sợ là một sát trận tinh diệu nhất trong đời mà ta được chứng kiến. May mắn Vu Thần nơi đây đã vẫn lạc, trận này đã sụp đổ hơn phân nửa. Nếu là lúc toàn thịnh, cho dù Linh tiên Thiên tiên đi vào chỉ có con đường chết.

Cười khổ một tiếng, Trữ Niên lộ vẻ vui mừng:

Cũng nhờ Nhạc lão đệ! Ta xem trong mấy trăm tu sĩ Nguyên Anh nơi này, có thể đi vào đây cũng chỉ có nhóm người chúng ta. Mặc dù là Lý Không Liên cùng Thì Nam cũng chưa chắc có bản lĩnh này.

Hừ! Lý Không Liên vì chuyện này trù tính hơn trăm năm, cũng không biết đã làm ra bao nhiêu chuẩn bị. Thậm chí có thể sớm nghiên cứu Vu trận này rồi cũng nói không chừng. Nói hắn không bản lĩnh vào tới nơi đây, chỉ là lừa mình dối người!

Tiết Vạn Kiếm hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía trước:

Cửa đá này còn chưa mở ra, nghĩ đến những người kia còn chưa đến đây. Nhưng chưa tới cuối cùng, chuyện này còn có biến số nhất định, ta xem nên cẩn thận tốt hơn!

Trữ Niên cười một tiếng, cũng không theo tranh luận, trong lòng hắn tuyệt không hề buông lỏng, toàn bộ tinh thần đều nằm trong trạng thái cảnh giác. Sau khi đi tới nơi đây, càng thêm cẩn thận vô cùng. Nhạc Vũ làm như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của mọi người, thần trí giống như chưa hồi tỉnh. Trước mắt tuy chỉ là năm mươi bước, nhưng cũng là đoạn đường nguy hiểm nhất.

Bước ra từng bước, đợi đến khi tới trước cửa thạch điện, Nhạc Vũ vẫn chưa dám buông lỏng. Đầu tiên xác định trên cửa không có bẫy rập cấm chế mới đưa tay ra đẩy.

Lần này vẫn là vô ích, với pháp lực của hắn, kết hợp thân thể, không tới mười vạn thạch cũng phải bảy tám vạn thạch, nhưng không hề dao động được cửa đá kia chút nào.

Cửa này có gì cổ quái hay sao?

Tiết Vạn Kiếm thấy thế cũng lộ vẻ kinh ngạc, đưa tay đẩy đẩy, hoàn toàn bất động, không khỏi tán thán một tiếng nói:

Là Huyền Thạch Tinh Anh! Thượng cổ Vu Thần thật rộng rãi vô cùng, bảo vật như vậy cũng nỡ lấy ra luyện chế cửa đá.

Trữ Niên nghe vậy chợt cau mày, Huyền Thạch Tinh Anh nặng tới sáu bảy trăm vạn thạch, chẳng khác gì một ngọn núi lớn.

Hắn thử đẩy, sau đó cười khổ một tiếng:

Chư vị! Hay là chúng ta hợp lực thử xem một lần, nếu mở không ra cửa đá này, hết thảy không cần nói nữa.

Nhạc Vũ trầm mặc không nói, chỉ yên lặng thúc giục pháp lực. Trong mười người, pháp lực của Trữ Niên, Tiết Vạn Kiếm và hắn sàn sàn như nhau, nhưng thân thể phối hợp cùng pháp lực lại kém hơn họ không ít, ngoài ra Cổ Thủ Ý còn kém một chút, chỉ có lực lượng bốn năm vạn thạch.

Mười người hợp lực, mặc dù có thêm Chiến Tuyết cũng bất quá đạt tới bốn mươi lăm vạn thạch, thật sự không có chút nắm chắc.

Cũng may tuy cửa đá cực nặng, nhưng khi đẩy ra lại không cần dùng tới lực lượng bảy tám trăm vạn thạch. Mọi người cùng nhau phát lực, liền nghe tiếng vang cơ quan, cánh cửa từ từ mở ra.

Nhạc Vũ đi phía trước nhìn tới, chỉ thấy một thân thể khổng lồ cao gần mười trượng đang ngồi trên bảo tọa.

Tướng mạo của người này giống những thân ngoại hóa thân Vu Thần ngày đó Nhạc Vũ lấy được giống nhau vô cùng, chỉ thiếu một cánh tay phải, trên người cũng bị tổn hại thật nhiều nơi, không được trọn vẹn hoàn toàn. Chẳng qua thân thể Vu Thần này không biết bị trúng phải đạo pháp gì, toàn thân đen nhánh tỏa sáng, mùi hôi thối ập vào mũi mọi người, không có chút sinh mệnh nguyên lực.

Chẳng qua người kia mặc dù không còn chút sinh cơ, nhưng dù ngồi yên như vậy, cũng làm cho người ta có cảm giác uy áp tuyệt đại làm người khác không cách nào đứng thẳng nơi này.

Ngoài ra bên trong còn có thi thể mấy trăm người mặc trang phục Vu tế, có lẽ là Vu Thần Thánh Linh hoặc tế ti, trong đó ít có thân thể nào còn hoàn hảo.

Ngoài ra bên trong rơi đầy mảnh nhỏ pháp bảo cùng binh khí, Ác Kim cùng một ít Linh Kim đã bị tiêu tán linh tính, mấy chục thân thể tu sĩ, đồng dạng cũng đều bị tổn hại, không tìm được một cỗ thân thể Linh tiên đầy đủ, có thể thấy được cuộc đại chiến nơi này thảm thiết ra sao.

Nơi này linh lực mỏng manh, những tu sĩ mang theo pháp bảo không gian tựa hồ cũng không cách nào duy trì, đồ đạc bên trong phần lớn đều đã vỡ nát.

Quả nhiên những người này cũng chỉ mang theo thuốc trị thương, trong đó cũng có thật nhiều thứ tốt. Mười mấy món đồ vật đoán chừng là pháp bảo huyền binh dự bị, cho dù hoàn cảnh ác liệt, phẩm chất uy năng bị giảm xuống, nhưng thấp nhất cũng phải trên nhị phẩm.

Tuyết nhi, phát giác tên kia ở nơi nào?

Nhạc Vũ dùng hồn thức dò hỏi, chỉ nghe Chiến Tuyết sợ hãi đáp:

Thiếu gia, ta không tìm được rồi. Tên kia giống như đã ẩn núp…

Nhạc Vũ nhất thời chán nản, ngay sau đó bên tai vang lên thanh âm cười ha ha của Cổ Thủ Ý:

Không ngờ lại có thể vượt qua Lý Không Liên một bước! Tên kia nếu biết được, không biết có bị hối hận tức chết hay không?

Trong lúc hắn nói chuyện, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm trên mặt đất không nháy mắt. Một hồi lâu sau cũng không thu hoạch được gì.

Lúc này Trữ Niên cũng ngẩng đầu nói:

Chỉ có thi thể của tu sĩ Đại Thừa cùng Linh tiên Thiên tiên, trong đó hẳn cũng không có di thể của chủ nhân Nguyên Dương Đao Luân. Có lẽ hắn đang ở hậu điện, thi thể của Vu Thần này hẳn chỉ là một trong những phân thân của hắn.

Nông Dịch Sơn thoáng cau mày, liền giãn ra:

Nếu như thế, những vật kia ta và ngươi phân ra thôi!

Cổ Thủ Ý nghe vậy lập tức chọn lựa một phần bên trong, Trữ Niên cũng chọn lựa một chút, lấy vài món tinh phẩm, liền thu tay đứng sang một bên.

Trong mọi người ngoại trừ Nhạc Vũ, ai cũng đã mấy trăm tuổi, có thể nói kiến thức rộng rãi. Đối với giá trị linh dược, pháp bảo huyền binh đều có phán đoán rõ ràng. Mà đồ vật nơi này mặc dù đều là hi thế trân phẩm, nhưng ba phương một đường đi vào cũng thu hoạch không ít, thật không có vật gì đáng để tranh đoạt lẫn nhau, không bao lâu đã phân phối thỏa đáng. Nhạc Vũ cũng lấy một thanh phi kiếm màu lam, trong lòng mang chút ý mừng, thu vào bên trong giới chỉ. Nếu phối hợp với thanh phi kiếm hỏa hệ Chu Tước, một băng một hỏa, xem như lấy được một đôi. Đây là nhị phẩm phi kiếm, khó được chính là tiên binh, nguyên linh bên trong đều bị mê muội. Nếu Đoan Mộc Hàn cần thiết có thể thu thập thêm tài liệu đem nguyên linh của hai thanh binh khí hồi phục lại như ban đầu, giống như Huyền Quy Tiên Trạc của hắn. Thật không biết tiểu sư phụ có thích hay không?

Nông Dịch Sơn biết suy nghĩ trong lòng hắn, khóe môi thoáng nhếch lên cười cười, ngay sau đó lại nhìn thấy Nhạc Vũ đem hơn bảy mươi thi thể cùng những mảnh nhỏ pháp bảo huyền binh, bất kể Linh Kim hay Ác Kim toàn bộ đều thu thập vào bên trong giới chỉ.

Mọi người thấy thế ngẩn ra, mảnh vụn pháp bảo huyền binh thì không nói, nếu có linh địa thượng giai tẩm bổ, quả thật còn có thể khôi phục lại linh tính, tái luyện pháp bảo.

Nhưng thi thể của tiên nhân cùng tu sĩ Đại Thừa tuy muôn đời bất diệt, nhưng đối với tu sĩ như họ mà nói thật không có tác dụng gì.

Đúng là từng có không ít tà đạo tu sĩ lấy thi thể luyện chế, nhưng đây là chuyện cấm kỵ, Nhạc Vũ còn thu thập những thi thể kia làm chi?

Ngay khi mọi người còn đang âm thầm kỳ quái, Nhạc Vũ vốn đang vui mừng đột nhiên trợn mắt nhìn ra ngoài cửa điện. Chỉ cảm thấy ngoài kia truyền tới linh lực ba động, đang không ngừng nhộn nhạo, truyền vào tận trong này.

Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù?

Trong lòng Nhạc Vũ suy đoán, nhưng trong mắt cũng lộ ra vài phần chiến ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio