Quân Lâm Thiên Hạ

chương 605: hỏa sí kim ô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vào lúc Nhạc Vũ mang theo Chiến Tuyết xuyên việt hư không tới đỉnh Hợp Dương Phong thì đã thấy Nông Dịch Sơn cũng đang đồng thời cùng đến. Hai bên nhìn nhau mỉm cười rồi Nhạc Vũ nhìn sang hướng nam còn Nông Dịch Sơn thì nhìn Chiến Tuyết thật sâu rồi mới dời ánh mắt, sau đó thần sắc lập tức ngưng trọng.

Dùng Vọng khí phát đã có thể thấy đằng xa có vài đạo yêu khí khổng lồ phóng thẳng lên trời cao.

Ngoài ra còn có vô số khí tức khả nghi phân bố tứ phương, gần nhất cũng cách xa ngoài vạn dặm, không cần suy nghĩ cũng biết đây là những kẻ đang quan chiến.

Nhạc Vũ thu hồi pháp lực trong mắt, nhìn về mấy vạn đệ tử Quảng Lăng tông đang ở vị trí phòng thủ, còn mấy vị Nguyên Anh trong tông môn đang tụ thành ba kiếm trận Quảng Lăng phân thành ba phương.

Chỉ có hai khách khanh Nguyên Đức Cổ Ý là chưa kịp học Quảng Lăng tuyệt kiếm nên đứng trợ giúp đại trận hộ sơn.

Cũng không biết có phải nguyên nhân mấy ngày trước cả hai đã biết được thực lực hùng hậu mà Quảng Lăng tông dấu diếm hay không mà lúc này đều biểu hiện tận tâm tận lực.

Mặc dù cả hai chưa quen thuộc kết cấu của đại trận hộ sơn, bất quá có Xương Băng Hồng ở trung tâm điều tiết, ba vị Nguyên Anh hợp lực thực sự có thể khiến cho Cửu Diệu Đô La Khảm Li Đại Trận có thể tăng gấp đôi uy lực.

-Đáng tiếc Hàn Nhi tu tập ba thức giữa của Quảng Lăng tuyệt kiếm chưa được nửa năm nên uy lực Quảng Lăng kiếm trận có nàng trấn giữ sẽ yếu hơn một chút.

Nghe Nông Dịch Sơn nói vậy, Nhạc Vũ nhìn phía ngọn núi bên trái thì thấy ba người Đoan Mộc Hàn, Vu Duy và ….đang đứng phân ra theo phương vị Thiên Địa Nhân.

Hắn không khỏi cười khổ, Đoan Mộc Hàn cố nhiên là vừa mới đạt được Nguyên Anh không đủ một năm . Nhưng Thiệu Dao Vu Duy cũng vừa mới tấn nhập Nguyên Anh. Người trước càng như Xương Băng Hồng, có đạo cơ bất ổn, chiến lực chỉ hơn mạnh hơn mấy tu sĩ ngụy Nguyên Anh. Quảng Lăng kiếm trận do ba người này trấn giữ quả thật yếu nhất trong ba cái.

Bất quá nhân vật chính hôm nay cũng không phải là bọn họ. Tất cả mười hai vị Nguyên Anh tu sĩ trong tông môn cũng chỉ để chống giữ thể diện mà thôi. Nhạc Vũ cũng chú ý tới Xương Băng Hồng, không biết sau khi Tịch Hàm bái sư sẽ thế nào, chỉ là khuôn mặt sư thúc tổ của hắn lúc này vẫn lạnh lùng, không nhìn ra gì khác lạ.

Trong nháy mắt sau đó, Nhạc Vũ nheo mắt nhìn về phía trước người. Chỉ thấy hàng rào không gian ở ngoài núi vặn vẹo kịch liệt rồi thân ảnh Thương Ngô không hề báo hiệu bước ra từ hư không.

Khiến người ta chú mục là một thiếu nữ mặc trang phục màu lửa bên cạnh hắn. Thần sắc nàng lạnh lùng, hàn ý trong mắt cơ hồ đủ để khiến người đông cứng, toàn tân phát ra hỏa linh lực thuần khiết.

- Hỏa sổ?

Nhạc Vũ hơi nhíu mày, nhận ra lai lịch nữ nhân này, thầm nghĩ không trách ngày đó Thương Ngô có thể dùng thân thể mộc yêu sử xuất Bất Diệt Niết Bích Đâu Suất Chân Diễm, nguyên do là ở đây. Chỉ là xem mức độ nàng cũng không phải là đã thuần huyết, tựa hồ vẫn còn chênh lệch một bước mới đến Chân Hoàng.

Vừa mới lộ diện, trên mặt Thương Ngô lộ ra chút vui vẻ:

- Nông Chưởng giáo, đã lâu không gặp. Gần đây tốt chứ?

Thần sắc Nông Dịch Sơn nghiêm nghị, gật đầu làm lễ nói:

- Thời gian năm năm này vẫn nhớ đến ngươi, ngày đêm khó an giấc, bất quá vẫn trôi qua được. Ngược lại Yêu Vương Điện hạ, mấy năm trước trọng thương bởi tông ta, hôm nay khỏe chứ? Còn đau nhức sao?

Nhạc Vũ cười thầm, miệng lưỡi Chưởng giáo nhà mình quả thật khiến người có hàm dưỡng cao như Thương Ngô chỉ sợ cũng sẽ là chịu đựng không nổi.

Nào ngờ Thương Ngô lại thần kỳ không có phát tác, ngược lại hàn ý trong mắt hồng y nữ tử bên cạnh càng tăng. Thương Ngô cười nhạt, bộ dạng đã nắm chắc đại thế, rả vẻ thương cảm đối với Nông Dịch Sơn không biết sống chết , lắc đầu nói:

- Diệt đạo thống đối với Đạo gia các ngươi xưa nay vẫn xem là đại cừu sinh tử. Nếu không tất yếu, ta cũng không nguyện đắc tội Quảng Lăng tán nhân. Cho các ngươi cơ hội cuối cùng , giao ra Lệ Cửu Thành cùng Quảng Lăng tuyệt kiếm cùng nói một vài câu dễ nghe thì ta có thể buông tha cho các ngươi một lần!

Còn chưa dứt lời, Nông Dịch Sơn đã không chút do dự, khẽ lắc đầu:

- Điện hạ nói đùa?Lệ Cửu Thành đã bị ba mươi ba đời Chưởng giáo tông ta thay nhau phong ấn, sao có khả năng thả hắn ra? Đương nhiên nếu là Điện hạ một ý như thế, vậy thì có thể thụ hình thay hắn! Về phần nói mấy câu thì mấy trăm đệ tử tông ta bị thương lần trước lần này kính xin Yêu Vương Điện hạ lưu lại một cánh tay rồi đi cũng chưa muộn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thương Ngô tức giận đến cười lên, sau đó đột nhiên cả kinh. Với tính cách của Nông Dịch Sơn tuyệt không phải là người không thức thời, sao lại kiên cường như thế? Hắn nhíu mày, ánh mắt lướt qua Nông Dịch Sơn cùng Nhạc Vũ rồi trông về phía trước mấy vạn dặm, thầm nghĩ không biết Quảng Lăng tông còn có bao nhiêu nhân vật?

Nghĩ một lúc hắn lại cười tự giễu, có thêm người nào thì sao? Dù là vị nào thì trong mấy vạn năm cũng đã tiến vào cảnh giới thần thú, sao còn có thể sống ở đây!

Ngược lại bản thân vì lần trước thụ thương bởi Quảng Lăng tuyệt kiếm mà đâm ra kiêng kị lẫn sợ hãi Quảng Lăng tán nhân. Kỳ thật cần gì như thế? Dây dưa với đám hậu bối vô tri này phỏng có ích gì, cho dù vì thế mà dẫn tới đạo môn thiên hạ vây công thì hắn cũng không sợ.

Những ý niệm này lướt qua trong đầu hắn nhanh như điện. Sau một khắc, thần sắc Thương Ngô dần dần lạnh lùng:

- Nói như vậy, Quảng Lăng tông các ngươi thà rằng núi hủy người vong, mãn môn diệt tuyệt cũng không muốn giao ra Lệ Cửu Thành?

Nông Dịch Sơn vừa định mở miệng đã nghe trên không truyền ra hừ lạnh:

- Nói những lời này làm gì? Một tiểu tông Bắc Hoang, diệt đi là được!

Trong nháy mắt, vô số quang hoa đột nhiên bắn ra. Nhạc Vũ đưa mắt lên nhìn thì đột nhiên thấy trên bầu trời như có một vầng thái dương đang nhanh chóng rơi xuống Quảng Lăng sơn.

Tốc độ kia dùng mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ có tu vi tinh thâm như Nhạc Vũ Nông Dịch Sơn mới có thể nhìn ra chỗ quỷ dị trong đó còn có một cự cầm màu vàng trăm trượng.

- Là Hỏa Sí kim điểu?

Nhạc Vũ thầm hoảng sợ, biết cự cầm này vừa rồi ẩn tàng trong mặt trời, ngay cả hắn cùng Nông Dịch Sơn cũng không phát giác tung tích. Theo một chấn động cực mạnh, cự cầm màu vàng này tông mạnh vào Quảng Lăng sơn khiến toàn bộ Cửu Diệu Đô La Khảm Li Đại Trận run rẩy, có xu thế đổ sập, phù văn linh thạch vung vãi dưới chân núi. Ngay sau đó vô số Thái Dương Chân Hỏa Kim Vũ từ bốn phương tám hướng trùng kích tới, đánh cho đại trận thủng lỗ chỗ.

Thương Ngô đứng ngoài núi thấy thế lắc đầu thở dài:

- Tội gì phải khổ! Tính tình Ô lão ca vẫn nóng nảy như thế. Bỏ đi! Nếu đã động thủ thì Quảng Lăng tông cũng không cần lưu lại ai còn sống.

Phảng phất là một tín hiệu, sau khi hắn nói xong thì hơn mười khí tức hunh hoành tuyệt thế đằng xa không cần ẩn giấu lập tức trùng kích xông đến. Trong đó có bốn khí tức hung uy cực thịnh, không hề kém Hỏa Sí Kim Ô.

Sát ý trong mắt Nhạc Vũ cháy lên rừng rực, nghĩ thầm không thể lưu lại một tên còn sống. Hôm nay chưa nói tới cái khác, chỉ riêng Yêu Vương Thương Ngô đã không thể để hắn rời khỏi nơi này!

Phảng phất phát giác sát cơ trong lòng hắn, Thương Ngô nhìn qua Nhạc Vũ, có chút hiếu kỳ nhàn nhạt. Nhạc Vũ không chút tránh né, điềm đạm nhìn thẳng vào hắn. Nhìn thấy ánh mắt hờ hững của đối phương, Thương Ngô đột nhiên hãi hùng khiếp vía, còn chưa hiểu tại sao thì trước mắt đã phát sinh kịch biến!

Chỉ thấy từ trong Quan Vân Điện của Thủy Hàn Phong lao ra hơn ngàn thanh phi kiếm màu xanh, phun ra vô số kiếm khí sắc bén chặt đứt hơn nửa những kim vũ ập xuống. Cùng lúc, một thân ảnh cao lớn từ trong điện phóng lên, ném ra một cự võng hồng sắc chụp lấy Kim Sắc Cự Điểu khiến nó không thể động đậy. Ngay sau đó thân ảnh kia lại lấy ra một cây cự nỏ, trên đó đã lắp sẵn một mũi tên tụ tập lực băng hàn vô tận.

Hồng y nữ tử bên cạnh Thương Ngô vốn đã hiển hóa, thân hình dài hơn trăm trượng, trên đỉnh đầu có một kim quan toát lên vẻ uy nghiêm, lúc này vừa thấy cây cự nỏ kia thì thân hình khẽ run lên, vô thức tránh về phía xa. Ngay cả Thương Ngô cũng lạnh toát, gốc rễ dưới chân cắm vào lòng đất, sau lưng truyền đến một tiếng kêu thét ai oán khiến cả phong vân thiên địa biến sắc.

Kim Sắc Cự Điểu ra sức giãy dụa để tránh thoát khỏi cự võng trói buộc, quang diễm chói mắt phát ra càng thịnh, phảng phất như một vầng mặt trời treo cao giữa không trung. Yêu đan cũng chấn động từng đợt khiến linh lực thiên địa chấn động tựa hồ sắp tan vỡ.

Trong nháy mắt đã nghe tiếng dây cung bật ra, chỉ nghe một tiếng ù ù rồi một điểm hàn quang bắn ra xuyên thẳng vào cự điểu, cơ hồ không hề trở ngại làm thành một cái lỗ cực lớn rồi đại lương lực Băng Hàn bỗng nhiên bộc phát, đem nửa thân hình của Hỏa Sí Kim Ô đông lại.

Mắt thấy Hỏa Sí Kim Ô này chỉ vùng vẫy được mấy cái rồi sau đó hoàn toàn mất đi sinh cơ.

Toàn bộ Quảng Lăng sơn lặng ngắt, chỉ nghe Thanh Dương Tử cười to không dứt :

- Hay cho Tru Tiên nỏ, quả nhiên là uy lực vô cùng! Những cái khác của Hỏa Sí Kim Ô ta không cần, chỉ lấy đi yêu đan này! Hắc, yêu đan thần thú hỏa hệ cấp mười lăm, đủ luyện một kiện chí bảo!

Thi thể Hỏa Sí Kim Ô còn chưa rơi xuống đất thì đã bị Thanh Dương Tử dùng một luồng pháp lực cực lớn đỡ lấy rồi tiện tay phất lên tạo thành một luồng pháp lực cường hoành xuyên vào vết thương lấy ra một viên yêu đan hồng sắc to chừng ba nắm tay!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio