Trầm mặc một hồi lâu, rốt cục Xương Băng Hồng thu lại Huyền Hạo Cực Thiên Đan tới trước người, tiếp theo hắn phất tay ra dấu cho Tịch Hàm thối lui. Sau đó hắn lại trầm ngâm một lúc lâu, cười khổ một tiếng nói:
- Nói ra thật xấu hổ, suốt mấy năm nay ta thỉnh thoảng đã thôi diễn, Hàm nhi có phải là Tú nhi chuyển thế hay không! Không chỉ là tướng mạo, dù tính cách của giống nhau như đúc. Sở thích cũng hoàn toàn không khác biệt chút nào.
Nhạc Vũ nghe vậy liền kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì.
Thật ra nếu nói về vấn đề này, cũng không phải là không thể nào. Hậu Thổ đã xây địa phủ, hơn phân nửa đã kiến tạo từ rất lâu về trước, chẳng qua nhiều năm qua vẫn ẩn nhẫn không hiển lộ mà thôi.
Mà một vị thượng cổ đại vu, nếu muốn mượn lực lượng của chính mình đảo loạn hồng hoang, cũng không thể không có thêm bố trí nào khác.
Nhưng cách nói này ngay chính hắn cũng cảm thấy thật hoang đường, hơn nữa gút mắt giữa hắn cùng Hậu Thổ càng không thể bộc lộ trước mắt người khác, vì vậy hắn đành chôn sâu trong lòng, chỉ đợi ngày sau chứng thực.
Xương Băng Hồng cũng không trông cậy Nhạc Vũ sẽ nói ra điều gì. Hắn nhìn kỹ viên linh đan trước mặt, cười khẽ nói:
- Ta vốn dự định sau khi tận toàn tâm lực cho tông môn, là kết thúc cuộc đời này. Hôm nay xem ra rốt cục không có biện pháp nào tìm cái chết. Thế giới này còn có ta, vô luận là Quảng Lăng Tông hay đệ tử của ngươi, ta cũng sẽ trông nom thật tốt. Mấy chục năm tới ngươi cứ yên tâm đi làm việc của mình.
Hắn nói xong lời này liền nhắm mắt tĩnh tọa không nói thêm lời nào.
Nhạc Vũ khẽ nhướng mày, biết được Xương Băng Hồng đã có ý đuổi khách. Hắn cũng không nói thêm lời nào, vẻ mặt ảm đạm thi lễ, đi ra khỏi Đại Diễn Phủ.
Những chuyện hắn nên làm hắn cũng đã hoàn thành. Xương Băng Hồng cũng đã chịu thỏa hiệp, viên siêu phẩm Huyền Hạo Cực Thiên Đan có thể đem tu vi của Xương Băng Hồng đẩy tới Nguyên Anh Phân Thần cảnh, nói không chừng trong vòng mấy chục năm là có thể thăng lên Đại Thừa cảnh giới.
Nhưng chẳng biết tại sao trong lòng Nhạc Vũ lại có cảm giác thẫn thờ trống rỗng.
Trở về Tiểu Quan Phong, Nhạc Vũ đem Sơ Tam cùng Đằng Huyền và hai viên Hóa Hình Đan đưa tới Hoàng Hôn Giới, còn hắn ở lại trong động phủ bắt đầu tĩnh tu.
Gần đây hắn còn muốn đến Quy Khư Cung mật cảnh một chuyến, nhìn xem có thể tìm được vài món bảo bối hay không, giờ phút này bảo bối trong tay hắn thật sự không còn nhiều lắm, luyện chế những loại linh đan này cơ hồ đã hao tổn toàn bộ tài liệu của hắn, tuy còn để lại một phần, đặc biệt là hơn phân nửa lò Tố Hình Đan, nhưng rốt cục vẫn cảm thấy có chút không đủ.
Hắn chỉ có thể dặn Chiến Tuyết tiếp tục tìm kiếm thiên địa linh trân tại Hoàng Hôn Giới, có thần lực dò xét làm chuyện này dễ dàng hơn hắn rất nhiều.
Suốt mấy tháng thời gian, Nhạc Vũ vừa luyện chế hóa thân, vừa tăng cường lực khống chế hai cỗ hóa thân, lại rút ra đại lượng thời gian tinh lực điều giáo Liễu Nguyệt Như, ngoài ra còn chút thời gian hắn đều ở bên trong Ngọc Dung Phong.
Ngoài ra mỗi tháng tới mùng một mười lăm, hắn đều đi tới Truyền Pháp hậu điện mở đàn giảng đạo ba ngày, bắt đầu giảng giải trường sinh đại đạo. Chẳng qua mỗi lần hắn đến, nhìn thấy Đoan Mộc Hàn, trong lòng đều cảm thấy đau đớn.
Mỗi ngày Đoan Mộc Hàn đều đến, cũng lưu tới cuối cùng mới rời đi, tựa hồ muốn nói chuyện với hắn, nhưng cuối cùng không thể mở miệng, chẳng qua trong ánh mắt lộ vẻ ảm đạm thương tâm.
Chính vì thế càng làm nội tâm Nhạc Vũ thêm buồn bực hối hận, trong lòng tích tụ khó giải, mặc dù còn chưa tới mức hình thành đạo tâm ma chướng với hắn, nhưng cũng làm hắn vô cùng khó chịu, nhưng với chuyện này hắn thực sự không biết nên làm sao xử lý.
Qua thêm mấy tháng, bên Hoàng Hôn Giới chuẩn bị đã đầy đủ, Nhạc Vũ biết được mình không thể tiếp tục kéo dài, ngày hôm đó giảng xong đạo pháp, cuối cùng thở dài một tiếng, chủ động đi tới trước người Đoan Mộc Hàn.
Lúc này tuy bộ dạng của Đoan Mộc Hàn đã trưởng thành, ước chừng mười tám tuổi, nhưng tâm trí vẫn xấp xỉ như một thiếu nữ, đôi mắt trong sáng long lanh đánh giá hắn.
Trong lồng ngực Nhạc Vũ cảm thấy đau xót, đưa tay muốn vuốt mặt Đoan Mộc Hàn, nhưng đột nhiên rút về. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Cuối cùng sắc mặt hắn hờ hững, lấy ra một đôi phù triện đặt xuống trước người Đoan Mộc Hàn, lạnh nhạt nói:
- Kiếp trước ngươi kiêm tu băng hỏa, tu tập chính là Lưỡng Nghi Hàn Cực Diễm Tuyệt Kiếm. Đây là Huyền Băng Ly Hỏa Kiếm Phù, hợp cho ngươi dùng, có thể lấy ra phòng thân!
Đoan Mộc Hàn khẽ lắc đầu, nhìn vào ánh mắt Nhạc Vũ nói:
- Kiếp trước ngươi thực sự là đạo lữ đồ đệ của ta sao? Tại sao không để ý tới ta? Là chán ta sao? Thật ra ta rất muốn nói chuyện với ngươi.
Trong lòng Nhạc Vũ co rút lại đau đớn, nhưng vẫn nghiêm mặt lấy ra một đôi huyền binh lam hồng nhị sắc, cùng một đôi phù triện, đặt tới trước người Đoan Mộc Hàn nói:
- Đây là ta dùng Tử Thần Thiên Tinh giúp ngươi luyện chế đôi siêu phẩm huyền binh, chỉ cần nhỏ máu thì chỉ có ngươi có thể sử dụng. Bên trong bố trí Lưỡng Nghi Băng Hỏa Huyền Nguyên Trận, không cần dùng bao nhiêu pháp lực là có thể thúc giục, ngày sau nếu đem Huyền Băng Ly Hỏa Kiếm Phù cùng Băng Hỏa Thần Thú linh hồn dung nhập vào bên trong, là có thể thăng cấp huyền binh thành chí tiên binh.
Vì chế luyện đôi phi kiếm này, Nhạc Vũ đã hao tốn rất nhiều thời gian. Hắn suy nghĩ pháp lực của Đoan Mộc Hàn chưa đủ, lại lo lắng bị người khác cướp đi, ngược lại làm hại tính mạng Đoan Mộc Hàn. Vì thế đem Tử Thần Thiên Tinh luyện thành kiếm, áp tới cấp bậc siêu phẩm huyền binh, nhưng vẫn lưu lại không gian để thăng cấp thành chí tiên binh.
Đoan Mộc Hàn khẽ cau mày, không đưa tay đón lại hỏi:
- Ngươi đem những đồ này cho ta, có phải không còn muốn tiếp tục nhìn thấy ta sao?
Nhạc Vũ thầm nghĩ, nếu thực sự hắn phi thăng, chỉ sợ phải mấy trăm năm thời gian mới có thể gặp lại được nàng. Hắn vẫn trầm mặc không đáp, đem Kiếp Hỏa Đao cùng Băng Lan Kiếm cầm vào trong tay.
- Ngươi mất đi trí nhớ hai kiếp trước, vì thế quan tưởng kiếm ý thật khó thể phục hồi như cũ. Lưỡng Nghi Hàn Cực Diễm Tuyệt Kiếm cũng khó thể phát huy ra bảy thành thực lực. Hôm nay ngươi phải thận trọng, sau này có thể quan tưởng kiếm ý, ngày khác chỉ sợ sẽ không còn cơ hội như hôm nay.
Trong lúc nói chuyện, Nhạc Vũ dẫn động khí linh trên đao kiếm, long hồn bên trong kêu lên một tiếng, hiện ra thân ảnh dài ngàn trượng, quanh quẩn vũ động trên không trung, quấn quanh bên thân hai người.
Vẻ mặt Đoan Mộc Hàn giật mình, nhìn kỹ một hồi lâu, lại nhìn Nhạc Vũ nói:
- Có phải ngươi còn oán trách ta đã làm chuyện ngu xuẩn trước kia hay không?
Nhạc Vũ thở dài, tiếp theo điểm lên mi tâm Đoan Mộc Hàn, dùng nghịch chuyển Hi Hoàng Quan Tâm Thuật đem Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết đã được hắn cải biến rót vào trong đầu Đoan Mộc Hàn.
Có lẽ uy năng còn thua kém so với hắn thi triển, nhưng không cần hấp thu linh thủy linh hỏa cũng có thể tu luyện.
Thấy Đoan Mộc Hàn bị lượng tin tức khổng lồ đánh sâu vào dần dần mê mang, Nhạc Vũ cười khổ nói:
- Có thể nào trách ngươi? Là ta có lỗi với ngươi, không dám gặp ngươi mới đúng.
Nói tới đây, chính hắn cũng chưa từng phát hiện trong con ngươi Đoan Mộc Hàn chợt phát sáng. Hắn chỉ cảm thấy nỗi hối hận thật khó tiêu tan, một cỗ lệ khí tích tụ bên trong lồng ngực.
Lưu lại thêm mười tiên phù đặt bên cạnh Đoan Mộc Hàn, Nhạc Vũ trầm mặc hồi lâu, thở dài một hơi lắc mình rời đi.
Vừa cất bước đã vượt xa ngoài mấy vạn dặm, sau đó thả ra Tinh Nguyệt, đạp lên lưng Lôi Sí Tinh Giác Thú hướng phương nam bay đi.
Nhưng mới đi được nửa đường, liền có một đạo thanh quang hướng hắn bay tới. Nhạc Vũ không hề để ý, chỉ chớp mắt một thanh y phụ nhân xinh đẹp đi tới trước người hắn, liếc nhìn Tinh Nguyệt dưới chân Nhạc Vũ, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.
Tiếp theo nàng lạnh giọng hừ khẽ, ném ra một bình nhỏ trong suốt nói:
- Đây là vài ngày trước ta tìm được Nguyên Hàn Tinh Dịch, có chút chỗ tốt cho Tinh Nguyệt.
Nhạc Vũ nhíu mày, tiện tay phẩy ngược trở về, có chút không vui nói:
- Nó đã là sủng thú của ta, ta tự mình trông nom. Không cần người khác quan tâm!
Hắn thầm nghĩ hôm nay mỗi ngày mình cho Tinh Nguyệt ăn linh trân còn kém sao? Hơn nữa mỗi ngày đều dùng phương pháp châm viêm điều dưỡng kích thích tiềm năng, đồ vật tốt hơn không phải không có, chẳng qua hắn lo lắng làm dao động căn cơ của Tinh Nguyệt mà thôi.
Thanh y phụ nhân hơi nhíu mày, mặt hiện vẻ giận dữ, nhưng không dám phát tác ngay trước mặt người này, lại cẩn thận nhìn Tinh Nguyệt. Nàng phát hiện chỉ trong vài năm thời gian quả nhiên đã khác nhau rất lớn, da lông lân phiến cũng sáng bóng minh nhuận, chiếc sừng ngọc trên trán cũng đã dài hơn một đoạn.
Trong nội tâm nàng thoáng kinh ngạc, đè nén tức giận, cố gắng bình tâm tĩnh khí nói:
- Không biết lần này Nhạc đạo hữu muốn đi nơi nào?
- Nam Hoang Thương Phong sơn.
Nhạc Vũ vốn không có ý giấu diếm nàng, Loan Thiên nghe vậy, vẻ mặt hơi đổi:
- Nhạc đạo hữu là vì chuyện mấy tháng trước sao? Thật ra khi đó bọn họ chỉ vì hồ đồ nghe lời Thính Vân Tông khích bác mà thôi. Nếu đạo hữu chịu buông tha cho họ, nhất định tới cử tạ lỗi! Quảng Lăng cùng Thương Phong cách xa mấy ngàn vạn dặm, cho dù đạo hữu giết họ chỉ sợ cũng không có ích lợi gì!
Nghe được lời này, Nhạc Vũ lạnh giọng cười khan, nhìn Loan Thiên thật sâu, cho tới khi nàng bị hắn nhìn tới mức khó chịu, mới lắc lắc đầu nói:
- Ta đã nói thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, những lời này ta nói được thì làm được. Nếu ngươi còn nhiều lời, có tin ta cũng sẽ giết ngươi tại đây hay không? Bản thân ta thật không biết từ lúc nào Quảng Lăng Tông cùng Thanh Châu giao tình tốt tới mức có thể cho ngươi đến làm thuyết khách?
Sắc mặt Loan Thiên nhất thời lúc trắng lúc xanh, cực kỳ khó xem, mấp máy đôi môi như muốn nói gì rốt cục vẫn không dám mở miệng.
Giờ khắc này đối diện với ánh mắt lạnh băng của thanh niên kia, thật làm cho nàng nói không ra lời.
Nhạc Vũ không hề để ý tới, giẫm chân, Tinh Nguyệt hiểu ý hóa thành một đoàn độn quang bay đi.
Hắn vừa nói chuyện với Đoan Mộc Hàn, trong lồng ngực đầy nỗi úc tích buồn bực, giờ phút này nhìn thấy thanh y phụ nhân, sát ý càng khó kiềm chế. Nếu còn do dự thêm chốc lát, hắn chỉ sợ mình không nhẫn nhịn được đem đầu Thanh Loan này lẫn toàn bộ Yêu tộc Thanh Châu chém giết.
Ước chừng thêm một ngày, Nhạc Vũ lệnh Tinh Nguyệt dừng lại. Hắn đưa mắt nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy dãy núi phập phồng, trùng điệp vô tận.
- Nam Hoang trăm vạn núi lớn, quả nhiên danh bất hư truyền.
Thân hình Nhạc Vũ lóe lên, liền đi tới một dãy núi nguy nga, tựa như hạc giữa bầy gà. Khí thế cùng linh mạch không hề kém hơn Hạo Dương chư tông, so sánh với Thiên Trụ Phong trong Hoàng Hôn Giới lại càng tương đương không kém.
Một đường bay tới đỉnh núi, Nhạc Vũ thoáng cau mày, mắt hiện lãnh mang.
- Lại không có ở đây? Những yêu loại này chính xác là đồng khí liên chi, thông minh lanh lợi.