Những quyển sách đặt trên lầu ba được chia làm bốn loại, pháp quyết tu luyện nội tức, thân pháp cùng thuật khinh công, những loại vũ kỹ như đao thuật kiếm thuật cùng chưởng pháp, sau đó là những bộ sách tạp học được tông tộc xem như có chút giá trị.
Nhưng ba loại sách đầu tiên không tới năm trăm quyển, nằm ngay giữa trung ương tầng ba. Trong đó tâm pháp nội tức lại ít nhất, tổng cộng chỉ có ba tới bốn mươi quyển.
Nhạc Vũ lấy ra một quyển, chính là tâm pháp trọn vẹn của Đại Hỗn Nguyên Công. Ban đầu còn vận dụng chút tâm thần đi nghiên cứu, đến cuối cùng lại phát giác bộ công pháp tuy đầy đủ này lại không có chút tác dụng nào để tăng lên tu vi của hắn. Hắn đành lật xem qua loa, dùng trí nhớ của hệ thống trí năng ghi chép cho xong việc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Sau đó hắn lại xem Hóa Trần Đại Chân Lực của Nhiễm Lực, còn có Thái Ất Canh Dương Quyết của Lâm Trác. Một mặt Nhạc Vũ muốn từ chút ít công pháp này tìm linh cảm. Mặt khác cũng dự định tìm hiểu một chút về tâm pháp hai người tu luyện. Dù sao vấn đề trong cơ thể hai người này cũng tương đối nghiêm trọng. Nhiễm Lực còn hoàn hảo, kinh mạch bẩm sinh rộng rãi, đoán chừng tu luyện thêm bốn năm năm cũng không bị xuất hiện tác dụng phụ nào. Nhưng Lâm Trác đã bị tổn hại kinh mạch nhiều lần, nếu tương lai còn không cách nào giải quyết, như vậy có thể sau này không còn cách chữa trị.
Đợi đến khi xem tới bộ sách quan hệ với nội công thứ ba mươi bốn, cũng bị Nhạc Vũ xem xong, trên môi hắn bất giác hiện lên nụ cười bất đắc dĩ. Trong số những bộ sách này hắn vẫn không thu hoạch được gì khác. Hoặc là sau này khi tu hành Đại Hỗn Nguyên Công có thể tham khảo cách hành công lộ tuyến bên trong những bộ sách đó để cải tiến sơ lược, xem như tăng lên hiệu quả tu luyện. Nhưng cũng có tác dụng tương tự Cường Tủy hoàn, không cách nào nhìn thấy được hiệu dụng rõ rệt như ý muốn.
Tiện tay đặt quyển sách xuống, tầm mắt Nhạc Vũ lại chuyển sang phần vũ kỹ, thoáng chần chờ, hắn lại bước tới.
Hắn biết phương pháp nhanh chóng tăng lên tu vi bản thân không có quá nhiều khả năng tìm được từ những loại sách này. Nhưng kể từ một năm trước, hắn đã chờ đợi được xem những vũ kỹ mà gia tộc luôn rất trân quý thế này, đến hiện tại đã không còn nhẫn nhịn được sự hấp dẫn. Dù sao việc tu luyện chân khí cũng không gấp gáp trong nhất thời, hắn dự định xem trước một chút loại sách này rồi hãy tính tiếp.
Loại sách vũ kỹ bí truyền trong tông tộc được đánh dấu cũng không nhiều lắm, chỉ có tám giá sách ước chừng khoảng ba trăm quyển mà thôi. Dựa theo phân loại ngũ hành thuộc tính, từ hạ đến thượng chia ra vũ kỹ mạnh yếu, sắp xếp từ cấp thấp lên tới trung cấp.
Sau khi Nhạc Vũ đi qua, đầu tiên lướt nhìn một lượt, cuối cùng chọn một quyển vũ kỹ trung giai thuộc thủy hệ băng tên là Băng Li kiếm quyết. Đầu tiên hắn hơi ngẩn ra, chợt nhớ tới Nhạc Hữu Thành chết trong tay mình nửa năm trước, hắn tu tập chính là loại kiếm pháp này, cho nên tiện tay lật ra xem.
Sở dĩ tò mò là vì hôm đó trước khi Nhạc Hữu Thành bị giết chết, đã có đại lượng linh lực băng thuộc tính hội tụ lên người hắn, làm cho hắn vẫn không cách nào lãng quên. Hắn nghĩ thầm bộ kiếm pháp mà Nhạc Hữu Thành tu tập có thể giúp hắn giải khai nỗi nghi ngờ này.
Lúc ban đầu Nhạc Vũ vẫn xem thật chậm rãi, nhưng đợi đến khi lật tới mấy tờ cuối cùng, toàn thân hắn liền toát ra mồ hôi lạnh chi chít. Sắc mặt hắn càng trở nên vô cùng ngưng trọng.
- Thì ra là như vậy, đây chính là bí pháp sao?
Khi Nhạc Vũ xem xong bản vẽ cùng khẩu quyết tương ứng cuối cùng, nhất thời thở ra một hơi thật dài, trong mắt tràn đầy vẻ may mắn.
Hắn không hề nghĩ đến chính là Nhạc Hữu Thành kia lẽ ra vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế tuyệt vọng lúc đó.
Ở phần cuối cùng trong Băng Li kiếm quyết, ghi chép một thức kiếm thuật quỷ dị tên là Hàn Lưu Thuật. Phương thức khởi động cũng cực kỳ tương tự với Tật Phong Thuật của hắn. Một khi thi triển ra, trong vòng mười trượng trước người sẽ bị hàn khí xâm nhập. Thực lực hơi kém một chút sẽ bị đông cứng tại chỗ, thực lực cao hơn sẽ vì hàn khí kịch liệt mà ảnh hưởng tới độ linh hoạt của các đốt ngón tay, cuối cùng bị bại trận.
Nhưng trước phần kiếm thuật này còn ghi lại một đoạn chú thích, nhất định phải tu luyện Càn Băng Quyết hoặc công pháp băng hệ từ trung cấp trở lên, tu luyện tới tầng thứ mười tám, hơn nữa phải luyện tập Băng Li kiếm quyết kéo dài tới hai mươi năm sau mới có thể sử dụng. Nếu thi triển trước thời hạn, nhẹ thì kinh mạch bị tổn hại hoặc mất hết công lực, nặng thì toàn thân tê liệt, không còn cách nào tiếp tục hành động.
Mà theo Nhạc Vũ xem ra, chiêu kiếm thức này cũng không khác với Tật Phong Thuật hắn học được từ chỗ Phong Dực Huyền Hồ, cũng cần vận công qua các chi nhánh kinh mạch đặc thù để hấp dẫn linh lực băng thuộc tính, để có thể chuẩn bị phát động ra chiêu kiếm này.
Chẳng qua mọi người trong thời đại này vẫn còn chưa cách nào hiểu rõ được thân thể cùng toàn bộ kinh mạch của mình như lòng bàn tay, càng không cách nào có thể dùng đại lượng nguyên lực theo phương thức vô cùng tinh vi để tu bổ bộ phận yếu kém của kinh mạch chi nhánh. Bởi vì mỗi người đều có thân thể khác nhau, điều bọn họ có thể làm chính là theo quyển sách quý này vẽ ra lộ tuyến hành công đại khái mà thôi.
Về phần yêu cầu phải luyện tập băng hệ công pháp trên mười tám tầng, hơn phân nửa là vì giúp người sử dụng vững chắc căn bản, đồng thời còn phải luyện kiếm tới hai mươi năm, Nhạc Vũ suy đoán hẳn là vì hàng năm đều sử dụng loại kiếm pháp kia, chính là vì có tác dụng làm cường kiện những chi nhánh kinh mạch trong cơ thể.
Chân chính tính ra, hai yêu cầu này Nhạc Hữu Thành chỉ đạt được yêu cầu thứ hai. Cho dù là sử dụng loại kiếm thuật này, đoán chừng cũng không thể hoàn toàn sử dụng ra hết uy lực của nó. Bất quá khi đó nếu người kia ôm theo lòng liều mạng, sợ rằng dù có thể chỉ phát huy ra được một phần mười uy lực cũng đã đủ đẩy Nhạc Vũ vào hiểm cảnh.
Nhưng chân chính làm Nhạc Vũ sợ hãi chính là cuộc chiến tại thành chủ phủ. Ngay cả Nhạc Hữu Thành còn tu luyện được trung cấp vũ kỹ Băng Li kiếm, hắn còn có được một thức bí kiếm Hàn Lưu Thuật tồn tại, như vậy trong truyền thuyết vị Thương Lan kiếm vương đã tu luyện được cao cấp vũ kỹ vì sao lại không có kiếm thuật tương tự?
Nếu hôm đó không phải do mình vô ý trong nháy mắt đánh chết được Hồng Chính, như vậy kết cục sau đó hắn thật không dám tưởng tượng. Chết nhất định là không chết được, nhưng tuyệt không được tiêu dao tự tại như bây giờ, hơn nữa sẽ chọc cho đám cừu địch như Nhạc Phong cùng Hồng Phi cười nhạo.
Chẳng qua thật sự không biết Hồng Chính có danh hiệu là Thương Lan kiếm vương, hắn tu tập loại kiếm thuật nào? Lại có được bí pháp kiếm kỹ như thế nào?
Ngay sau đó Nhạc Vũ lại nghĩ tới nỗi nghi ngờ trước đó của mình. Chân chính mà nói, thật ra danh từ "bí pháp" này hắn không phải lần đầu tiên nghe thấy. Mà ban đầu hắn biết được điều này chính là tìm hiểu tại Tàng Thư quán của Nhạc gia.
Ở hai tầng lầu bên dưới, ngoại trừ những quyển sách về trung cấp và hạ cấp vũ kỹ cùng nội tức, phần còn lại cũng là những loại sách hỗn tạp. Mà bên trong loại sách này nhiều nhất chính là kể về chút du ký cùng những tin đồn thú vị nào đó. Trong đó từ "bí pháp" được nhắc lại nhiều vô số kể. Nhưng phần lớn chỉ xuất hiện khi miêu tả về tiên thiên võ giả, hơn nữa không có chỗ nào mà không kể nghe như kinh thiên động địa, dùng những từ khoa trương như dời non lấp bể. Thế cho nên đã tạo cho Nhạc Vũ một loại ảo giác, hắn cho rằng loại bí pháp này chỉ có tiên thiên cường giả mới có được.
Cho đến khi Hồng Chính thốt lên một câu trước khi chết, hắn mới giật mình, không ngờ bí pháp Tật Phong Thuật của mình cũng thuộc về bí pháp. So với thiên phú thần thông của yêu thú cũng chính là một mà hai, hai mà một mà thôi.
Nhưng cho dù đến giờ phút này, Nhạc Vũ vẫn cảm thấy có chút kỳ quái không giải thích được. Trước kia hắn từng tìm người bên cạnh để hỏi chuyện bí thuật được ghi trong sách. Nếu như nói trước kia có thể giải thích được, là do ở Nhạc gia thành suốt mấy trăm năm chưa từng thấy xuất hiện tiên thiên cường giả, cho nên không ai biết về việc này. Nhưng nếu hôm nay trong sách đều kể về bí pháp, một ít võ sư cấp thấp trong nhà hắn vì sao không thể giải thích được tỉ mỉ?
Ngoài ra Nhạc Vũ càng thêm hiếu kỳ, Tật Phong Thuật của hắn nếu như từ tay tiên thiên cường giả đánh ra, có hiệu quả càng thêm cường hãn hay không?
Dù sao những từ như kinh thiên động địa, dời non lấp bể đều có chút khoa trương, nhưng nếu như không có trụ cột nhất định tồn tại, những người viết sách kia cũng không đến nỗi dùng ra được những từ ngữ khen ngợi như thế…