Thực lực yêu thú cấp năm như thế nào, Nhạc Vũ thực sự còn chưa có khái niệm chính xác. Chỉ biết yêu thú đã tới cấp bậc này, chỉ có tiên thiên cường giả trở lên mới có thể ứng phó. Nếu như loại yêu thú này thật sự nổi điên lên, cho dù chỉ có một con, cũng đủ làm cho hơn ngàn võ sư của Nhạc gia thành tổn thất thảm trọng, thậm chí diệt tộc diệt thành hoàn toàn.
Theo Nhạc Vũ hiểu biết, Sư Ngạc Thú thuộc về hạ cấp linh thú, mặc dù thân thể ở bên trong yêu thú cao cấp chẳng qua chỉ thuộc trình độ trung đẳng mà thôi. Nhưng sức lực bản thân rất lớn, ngạc giáp cả người ngoại trừ một chút bộ vị yếu hại cơ hồ không có bất kỳ sơ hở nào. So sánh chiến lực toàn thân mà nói, mặc dù không bằng những yêu thú cấp sáu bình thường, nhưng xê xích sẽ không quá xa. Mà Cơ Quan Sư kia có được lực lượng có thể đối kháng, thật sự làm Nhạc Vũ khiếp sợ không thôi. Trước tiên hắn liền nghĩ tới những cỗ máy chiến tranh kinh khủng uy lực của thế giới kiếp trước.
Dĩ nhiên Nhạc Vũ chỉ là nghĩ qua như thế. Nếu như chiến đấu cơ hay chiến hạm của thời đại động lực hạt nhân kiếp trước có thể đi tới thế giới này, nói không chừng thật sự có thể đối kháng được những yêu thú cao cấp kia. Vốn dĩ đối với Đông Thắng đại lục vừa mới tiến vào giai đoạn vỡ lòng về số học cùng kiến thức vật lý, tuyệt đối không thể có được những thứ đó. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nhưng cũng chính bởi vì điều này Nhạc Vũ mới cảm thấy vô cùng tò mò về Cơ Quan Thuật.
Nhưng làm Nhạc Vũ cảm thấy thoáng tiếc nuối chính là bên trong tàng thư của Nhạc gia, tuy có chút kiến thức về Cơ Quan Thuật, trong đó thậm chí còn liên quan tới việc chế tạo cơ quan mộc nhân, cơ quan mộc thú không thể tưởng tượng nổi, nhưng không có thứ nào vượt qua phạm vi nhận thức của Nhạc Vũ.
Xem trình độ chế tạo những loại tượng gỗ này, tối đa chỉ có thể làm được tác dụng bưng trà rót nước. Ngoại trừ vẻ tinh xảo, cùng với phương pháp chế luyện cổ quái hoàn toàn không tuân theo quy định vật lý làm Nhạc Vũ cảm thấy thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đủ để đối kháng với võ sĩ nhân loại cùng yêu thú cấp thấp nhất.
Duy nhất có giá trị, chỉ sợ chính là cơ quan thân thể của mộc nhân, những thứ này được dùng chu sa thủy ngân điêu khắc ra, hẳn được xem như cơ quan vận chuyển năng lượng theo đường thẳng quỷ dị. Bên trong sách còn nhiều lần nhắc tới, nhiên liệu dùng để khởi động tượng gỗ chính là yêu lực kết tinh cùng tinh thạch.
- Chẳng lẽ có thể đối kháng được Sư Ngạc Thú cũng là tượng gỗ cơ quan?
Đặt quyển tạp thư cuối cùng có liên quan tới Cơ Quan Thật xuống bàn, chân mày Nhạc Vũ cau lại gắt gao. Lấy khái niệm bình thường mà nói, gọi là cơ quan hẳn là những vật có hình dáng cồng kềnh cùng khó thể di chuyển. Nhưng tượng gỗ cơ quan này lại ngoại trừ, cũng chỉ khi sáng tạo được tính cơ động thật cao cấp, mới có thể so sánh được với tốc độ của yêu thú mà dùng đối kháng.
Nhưng tượng gỗ cơ quan như vậy, Nhạc Vũ không cách nào hình dung ra được. Bên trong sách cũng có miêu tả, nghe nói dùng xương cốt yêu thú làm thân thể, lấy địa tinh thiết kiếm khổng lồ làm vũ khí, cao tới trăm trượng, lực lượng có thể nhổ bật núi sông. Chẳng qua thật sự không biết vẻ ngoài bộ dáng cụ thể cùng phương thức chiến đấu lại như thế nào? Thân cao trăm trượng kia lại làm sao đối kháng được sức hút của mặt đất?
Lắc nhẹ đầu cười khẽ, Nhạc Vũ tạm thời buông xuống việc tìm tòi nghiên cứu về Cơ Quan Thuật. Trong lòng hắn vẫn không hiểu được những Cơ Quan Sư kia rốt cục làm sao tạo ra những thứ có thể đối kháng với yêu thú cấp năm. Xem ra nếu hắn muốn hiểu rõ ràng mê đề bên trong, vẫn phải tìm một cơ hội đích thân đi xem tận mắt mới hiểu được.
Thời gian kế tiếp Nhạc Vũ đem tinh lực đặt bên trong những loại sách thuốc. So sánh với loại sách viết về Cơ Quan Thuật, loại sách về y thuật thật nhiều vô cùng. Cho dù với tốc độ lật sách của Nhạc Vũ, suốt một ngày thời gian bất quá chỉ nhớ được qua loa một phần hai trong đó mà thôi.
Từ vẻ trân quý cùng tính thực dụng mà nói, đây quả thật không hổ là bí tàng mấy ngàn năm của Nhạc gia. Chỉ nói về Bồi Nguyên hoàn, Nhạc Vũ còn phát hiện được nhiều đơn thuốc, còn do nhiều loại dược thảo khác nhau chế tạo thành, ghi ra vô số loại, Nhạc Vũ còn phát hiện được nhiều loại dược thảo vẫn chưa từng được nghe qua. Ở một trình độ nhất định, loại đơn thuốc có thể trợ giúp hắn tu hành nội tức cũng có không hề ít.
Tỷ như có một quyển tên là Nội Ngoại Tố Vấn Tập, bên trong ghi rõ đi tìm một loại đơn thuốc tên là Tử Huyết Tán, nếu có thể sử dụng sau khi luyện võ dưới cường độ cao, có thể giúp thư giãn da thịt, cường kiện gân cốt. Vô luận là bản thân của hắn hay Nhiễm Lực cùng Lâm Trác đều có thể sử dụng được.
Ngoài ra còn có một loại gọi là La Vĩ hoàn, nếu phối hợp với thủ pháp châm cứu, thật sự rất tốt trong việc khai thác kinh mạch, đúng là loại dược vật hiện tại Nhạc Vũ đang cần.
Nhưng hơn ngàn quyển sách này, có thể trực tiếp trợ giúp gia tăng thực lực của hắn, hơn nữa với giai đoạn hiện tại hắn có thể lấy được tới tay lại không có loại thuốc nào.
Có những đơn thuốc có thể nhanh chóng gia tăng tu vi tới trình độ nhất định, không phải nguyên do linh dược khó tìm, giá thành quá đắt mà là vì yêu cầu đối với người sử dụng thực sự quá cao, trên căn bản là loại dược vật chỉ dành cho tiên thiên cường giả sử dụng. Tỷ như có một loại mà Nhạc Vũ xem trọng nhất, chính là Dịch Nguyên đan phương, tài liệu cần thiết chỉ là loại dược vật thấp nhất, cũng dễ dàng tìm kiếm nhất. Loại dược liệu phụ bên trong mặc dù vô cùng trân quý, nhưng vẫn có thể tìm được bên trong Nhạc gia thành. Nhưng vấn đề chính là loại dược vật chủ yếu của nó là cốt tủy cùng yêu đan của yêu thú cấp năm, chỉ sợ hợp sức mấy ngàn võ sư của Nhạc gia thành cũng khó thể thu vào trong tay. Nhạc Vũ càng không cho rằng gia tộc sẽ vì mình làm ra chuyện hi sinh đến như thế .
Về phần những đơn thuốc khác, trình độ biến thái đúng là càng hơn một bậc. Có đôi khi chỉ là một loại dược vật phụ trợ, cũng có giá trị cao gần vạn kim, đoán chừng bán đi cả Nhạc gia thành cũng không mua được một phần tư tài liệu dùng chế thuốc.
Nhưng nghĩ lại cũng thật khó trách, nếu ngoài Bồi Nguyên hoàn của Nhạc gia, thật còn có phương thuốc nào có lợi cho gia tộc, như vậy hiện nay số lượng võ sư cao cấp không chỉ có bao nhiêu đó mà thôi.
Không còn thu hoạch được gì bên trong tàng thư của Nhạc gia, tâm tình lúc về nhà của Nhạc Vũ thật sự vô cùng buồn bực. Liên tục mấy ngày sau đó, hắn vẫn sáng sớm tìm tới thành chủ phủ, đi xem những bộ sách còn lại, sau đó mỗi ngày đều thất vọng quay về.
Trong mấy ngày này sắc mặt các vị trưởng bối ngày càng khó xem hơn. Cho đến khi Nhạc Vũ hoàn toàn buông xuống quyển tạp thư cuối cùng, bắt đầu thỉnh giáo nghi vấn về vũ kỹ với họ, lúc này họ mới nở nụ cười, bất quá chỉ tới ngày thứ hai, ngay cả người có thành tựu võ học cao nhất là Nhạc Thiên Mộng cũng tuôn mồ hôi ròng ròng, trong lòng tràn đầy vẻ ngạc nhiên cùng tư vi phức tạp may mắn trộn lẫn.
Trước kia trong mắt những vị lão nhân này, Nhạc Vũ vốn không hề làm việc gì có vẻ đàng hoàng. Nhưng khi Nhạc Vũ bắt đầu thực sự đem lực chú ý dời lên vũ kỹ, cũng liền triển lộ ra thiên phú kinh người, lại làm cho họ có cảm giác không sao chịu nổi. Mỗi câu hỏi của Nhạc Vũ, không phải hỏi ngay chỗ tinh diệu trong vũ kỹ của họ thì cũng là thiếu sót mấu chốt nhất. Rất nhiều địa phương ngay cả chính họ cũng chưa từng đi chú ý, cũng không trả lời được. Mà Nhạc Vũ chỉ cần giải thích một chút, lại càng làm cho họ có cảm giác như được đốn ngộ, hoàn toàn tỉnh khỏi cơn mê muội.
Liên tục mấy ngày như thế, mấy vị lão nhân dù cảm thấy thực sự vô cùng xấu hổ, nhưng đồng dạng cũng thu hoạch không nhỏ. Cảm giác như chút vấn đề của Nhạc Vũ vừa làm bọn họ có chút mong đợi, vừa làm họ có chút thấp thỏm. Tất nhiên họ chưa từng phát hiện, nét cười khó thấy của Nhạc Vũ, mỗi một ngày càng thêm dày hơn.
Có lẽ do xuất thân từ quân lữ, ở kiếp trước Nhạc Vũ cũng không biết xử lý quan hệ nhân tế. Cho dù xen lẫn giữa giới đánh thuê đầy âm mưu nham hiểm thâm độc, hơn nữa chỉ là một mình đi lại nhiều hơn. Nhưng đối với mấy vị lão nhân say mê võ học như tính mạng, hắn tự nhiên biết rất rõ ràng, mình nên sử dụng loại phương thức gì để có thể tranh thủ được hảo cảm. Dù sao trong mấy năm tương lai, hắn đều cần tới lực lượng hỗ trợ của tông tộc khá lớn.
Cho nên việc biểu diễn giá trị bản thân dĩ nhiên trọng yếu, cùng nhân vật quyền thế bên trong tông tộc làm tốt quan hệ cũng đồng dạng không thể thiếu.
Hai ngày này không phải đơn thuần là lấy lòng, trao đổi cùng mấy vị trưởng bối hắn có được ích lợi không nhỏ. Rất nhiều chỗ hắn không giải thích được, nếu muốn hắn tự mình tìm hiểu tất nhiên phải phí mất không ít thời gian. Thậm chí nếu thời gian cho phép, hắn chỉ hận không thể kéo dài cuộc sống như vậy cho đến vĩnh cửu.
Nhưng ở ngày thứ năm, cuộc so đấu của tông tộc cuối cùng đã gần kết thúc. Vào buổi tối của ngày cuối cùng, Nhạc Vũ rời khỏi thành chủ phủ thật sớm, về nhà ngồi lên xe ngựa của Nhạc Trương thị đi thẳng tới từ đường tông tộc.